Tôi nhớ lại thân phận của đứa bé này, nghĩ rằng chỉ cần thời gian cảnh mộng nhích về phía trước một chút là đã có thể nhìn thấy tình cảnh mà trò chơi trốn tìm bắt đầu. Đến lúc1đó, chẳng phải đã có thể biết được nơi bé gái đang trốn rồi sao?
Tiến độ của trò chơi cũng đã có thể hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của chúng tôi.
Vừa nghĩ đến đây, tôi liền muốn thay8đổi thời gian của cảnh mộng.
Cảnh tượng xung quanh tôi đột nhiên phát sinh biến đổi, chỉ là linh hồn của tôi ngay lúc này cũng đã cảm nhận thấy lực hút.
Chưa kịp đưa ra bất kì phản kháng nào,2tôi đã bật khỏi cảnh mộng.
Cảm giác này, giống như bị Diệp Thanh đuổi ra khỏi cảnh mộng, nhưng cũng có điểm khác biệt.
Năng lực của tôi bị cắt ngang, bị một luồng sức mạnh ngang ngược cắt đứt.
Mở mắt4ra, liền nhìn thấy Hàn Vân đang đứng trước mặt, nó lắc ngón tay, lên lớp tôi: “Không được chơi ăn gian. Lớn to đầu vậy rồi, cả chuyện này cũng không hiểu sao?”
Tôi bực bội.
Kể ra, lợi dụng năng lực đi thăm dò thân phận của người trong ảnh vốn đã được xem là ăn gian rồi nhỉ? Nhưng cảnh mộng vẫn chưa bị ngăn chặn hoàn toàn, mà vào lúc tôi muốn nhìn thấy vị trí hiện tại của bé gái mới bị ngăn chặn. Do ý định của tôi đã bị phát hiện sao? Nếu chẳng nghĩ gì cả, không chừng cảnh mộng sẽ tiếp tục bình thường, khiến tôi thấy được vị trí hiện tại của bé gái.
“Biết được thân phận rồi?” Ngô Linh hỏi.
Tôi gật đầu, đang định nói ra thì Ngô Linh đã ngăn lại.
“Vậy là được. Một mình cậu biết là được rồi.” Ngô Linh nói.
Hàn Vân đứng chống nạnh, lướt mắt lên xuống dò xét Ngô Linh, rồi bĩu môi: “Cô quả là ranh mãnh, nhưng vẫn rất thiếu kiên nhẫn.”
Ngô Linh chẳng tỏ thái độ gì.
Tôi thì thấy hơi rối não.
Ngô Linh không có ý đi tìm bé gái kia, mà chỉ đưa chúng tôi rời khỏi nhà của bà cụ Winter.
Trong nhà bà cụ Winter đang rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức cả tiếng hơi thở cũng không có. Sau khi hồn bà cụ Winter biến mất, những âm thanh kì lạ trong nhà đều dừng lại.
Mà cả thị trấn Thysente lại vô cùng ồn ào.
Tiếng động do ma tác quái vốn không lớn lắm, nhưng các hồn ma cư dân của thị trấn lại phản ứng cực mạnh, tiếng la hét vang lên liên hồi, có cả tiếng nổ súng điên loạn, điên cuồng tấn công những người xung quanh, khiến cuộc hỗn loạn càng trở nên kịch liệt.
Nhà Rena đã bị đánh sập hơn một nửa. Những hồn ma vốn hùng hổ tự tin, xông vào nhà Rena để tìm hồn ma đứa con gái, bây giờ đều đứng sững sờ quanh căn nhà đổ nát.
“Không thể nào! Nhất định là ở đây! Nhất định là ở đây!!!” Có người ôm đầu hét lên, xông vào trong đống đổ nát.
Tôi cũng không biết đứa bé gái ấy đang trốn ở đâu. Cô ta rời khỏi cùng với gia đình Jackson, rất có thể đang ở trong khách sạn, nhưng cũng có thể đã quay lại nhà mình. Jimmy đã biến thành đứa bé, hoàn toàn đầu quân cho Hàn Vân, những chuyện anh ta đã làm trước đó, chắc đã mất hiệu lực rồi nhỉ?
Tôi lại nghe thấy tiếng gào thét.
Lần này người gào là một người phụ nữ đi ra từ trong căn nhà đối diện. Bà ta đi ra từ nhà của gia đình Green mà bà cụ Winter từng nhắc đến, trên cánh tay có máu, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Sau khi cửa mở ra, đột nhiên có tiếng súng vang lại.
Cánh cửa bị bắn trúng, đạn xuyên qua cửa, trúng vào lưng của người phụ nữ.
Bà ta ngã sấp xuống đất, nằm bất động.
Trong nhà vang ra tiếng cười của đàn ông, tiếng cười vừa điên dại vừa đau đớn.
Quách Ngọc Khiết không nhịn được, nhìn qua Hàn Vân: “Rốt cuộc cậu đã làm gì?”
“Chỉ là tạo ra một số tiếng động. Các người chẳng phải đã trải qua rồi sao? Có một số âm thanh lạ, đồ đạc di chuyển và đèn trong nhà phụt tắt vân vân. Đều là những biện pháp cũ rích ấy mà.” Hàn Vân chống tay lên hông, vênh váo nói: “Tại họ nhát gan thôi.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Ngô Linh hỏi, vẻ mặt đầy ngờ vực.
Hàn Vân hứ mấy tiếng: “Chuyện này đâu trách được tôi. Đứa bé đó đã giải phóng cho họ, khiến họ nhớ lại hết rồi.”
“Ý cậu là chuyện bệnh dịch đồ chơi?”
“Không chỉ thế, mà là tất cả mọi chuyện. Chuyện họ bị điều khiển, bị Lina mà các người nói điều khiển, bị đứa bé đó điều khiển, tất cả mọi chuyện… đương nhiên cũng bao gồm cả cái chết của họ.” Hàn Vân lạnh lùng nói, trong giọng điệu không hề có sự đồng tình.
Nếu vậy, mọi chuyện trái lại đã dễ giải quyết rồi.
Thình lình biết được mình đã chết, còn không thể không tham gia một cuộc chơi mà chẳng biết kết quả là gì, bên cạnh còn có đủ thứ hiện tượng ma quỷ xuất hiện dồn dập, người bình thường đều sẽ mất khống chế.
“Này, là mấy người à… Mấy người còn sống chứ?”
Sau lưng vang lại tiếng ai đó đang hỏi.
Tôi quay đầu lại, thứ nhìn thấy trước tiên là xe cảnh sát. Cảnh sát Tom từng đưa chúng tôi đi một đoạn đường đang đứng bên cạnh xe, vịn vào chiếc xe, mặt mày tái mét, người cũng lắc lư.
“Các người không phải người ở đây… các người vẫn còn sống đúng không? Các người là người sống… có phải do các người làm ra không? Có phải các người không?” Tom đã chụp lấy súng ở bên hông mình.
Đây không phải là một hiện tượng tốt.
Tôi cảm thấy ở xung quanh đã có ánh mắt của những hồn ma nhắm vào chúng tôi.
“Chúng tôi muốn tìm một hồn ma tên Lina. Nó là hung thủ của tất cả mọi chuyện. Chúng tôi cũng có bạn bị nó hại. Rất tiếc… hình như các vị đều chưa từng gặp cô bé đó.” Ngô Linh nói.
Những lời này hoàn toàn là sự thật, nhưng vẫn còn giấu giếm và cũng chẳng giải đáp câu hỏi của Tom.
“Là người mà các người đã từng hỏi… các người đang tìm nó?” Tom tỏ ra hoảng hốt, có vẻ đang nhớ đến cuộc đối thoại với chúng tôi.
“Anh chưa từng gặp đứa bé nào có bộ dạng đáng nghi sao? Còn nữa, trước khi xảy ra chuyện, anh có phát hiện thấy hiện tượng kì lạ nào ở trong thị trấn không?” Ngô Linh hỏi.
Tom tiếp tục nhớ lại.
Tôi nhớ đến gã Rena đã từng bắt được Lina. Gã bị ma vương đồ chơi điều khiển để bắt được Lina. Ma vương đồ chơi đã phát hiện ra Lina bằng cách nào thì trong kí ức của Rena hoàn toàn không có ghi lại, có lẽ là thông qua đồ chơi… có lẽ là thông qua bệnh dịch mà Lina đã lây lan. Lina không bị bắt ở thị trấn Thysente, là ở trong thị trấn lân cận.
“Bé gái mà cô nói, hình như tôi đã từng gặp.” Một người nọ lên tiếng.
Đó là người đàn ông đã chạy ra khỏi nhà Green, người cùng tuổi với Jimmy mà bà cụ Winter đã nhắc đến.
Mặt anh ta tái xanh, nhìn về phía nhà mình, ánh mắt rơi lên người phụ nữ đang nằm trên đất.
“Người phụ nữ đó… đưa về… Bà ta nói đã gặp một bé gái đi lạc… Sau đó, tặng quà cho con của nhà Jackson… đồ bà ta đụng, đồ chơi cũ của tôi trước đây, đồ ở trong nhà trên cây…”
Trong căn nhà ấy vẫn còn tiếng cười điên dại của đàn ông.
Vụ giết người vừa rồi hình như đã có lời giải đáp.
Hồn ma ở bên cạnh cũng đang nóng nảy.
“Chúng tôi không biết! Trước giờ chúng tôi chẳng biết gì cả! Nó đột nhiên xuất hiện, rồi đột nhiên biến mất! Chúng tôi hoàn toàn không biết đó là…” Sự giải thích của anh ta đã bị cắt ngang, hình bóng cũng bị hồn ma khác chắn mất.
Tôi không nghe thấy tiếng gào thét, nhưng có thể cảm nhận thấy âm khí của anh ta đang nhạt đi, sắp sửa biến mất.
Tom đang vịn nắp capô của xe cảnh sát, đi về phía chúng tôi: “Là con bé đó? Là nó thật sao?”
“Anh cũng đã từng gặp à?” Ngô Linh hỏi.
“Lúc đi tuần… nó đứng ở bên đường. Trời tối… không có trăng, hôm đó…” Tom trình bày rất lộn xộn: “Tôi cứ ngỡ mình hoa mắt. Rồi đột nhiên nó biến mất… nó… là con bé đó sao?”
“E là đúng rồi.” Ngô Linh đáp.
“Ở chỗ đó! Trước siêu thị! Tôi đã nhìn thấy nó ở đó!” Tom trở nên kích động.
Nghe được manh mối này, chúng tôi vẫn chưa đưa ra phản ứng gì, nhưng hồn ma xung quanh đã la hét ỏm tỏi, đồng loạt chạy về hướng nọ.
Tom cũng đã lên xe cảnh sát, đề máy mấy lần xe mới nổ, rồi lái xe chạy về hướng ấy.
Đường phố trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng cười rợn người chốc chốc lại vang ra từ trong nhà Green.
Tôi nhìn về phía khoảng đất trống mà đám đông vừa rời đi. Ở chỗ ấy, có một cái xác đang nằm trên đất, trên xác chết không có âm khí, mà đang thối rữa với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.