Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1882: Bà cụ winter (3)




Vết máu lớn như thế thực sự rất giống hiện trường của một vụ hành hung, hơn nữa thủ đoạn hành hung còn cực kỳ tàn ác.

Trong đầu tôi thậm chí còn1hiện ra một số cảnh tượng, có một số là cảnh tưởng tượng, còn một số là cảnh hiện trường án mạng mà tôi đã từng nhìn thấy.

Có điều, sau khi nhìn8kĩ, tôi nhận ra vết máu ấy không phải tự nhiên, mà là được cố ý vẽ lên.

Tôi suy nghĩ cẩn thận.

Bà cụ Winter ôm lấy đầu mình, thân thể chỉ còn2xương phát ra âm thanh cót két kì lạ, tựa như mọi khớp nối trong thân thể đang ma sát với nhau. Bà cụ không cất tiếng gào thét, nhưng âm thanh4ấy còn rung động lòng người hơn cả những tiếng gào ở bên ngoài.

Thân thể tôi tựa như có luồng điện chạy qua, chỉ cảm thấy lông toàn thân dựng đứng lên, lòng trào lên một cảm giác thê lương không thể tả nổi.

Trong gian phòng hình như đã xuất hiện thêm thứ gì đó.

Âm khí của bà cụ Winter đã lan tỏa, tràn ngập khắp gian phòng. Thứ ấy thì ẩn nấp trong âm khí của bà cụ.

Ý thức của tôi chợt lung lay một lát, cảm thấy linh hồn mình đã bay lên.

Là sắp vào cảnh mộng!

Thân thể tôi ngã xuống, chỉ nghe thấy tiếng gọi xa xăm của Quách Ngọc Khiết.

Ngay khi tiếng gọi ấy biến mất, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân.

Rất khẽ, tiếng bước chân rất khẽ…

Cót két… cót két…

Sàn nhà gỗ không ngừng phát ra tiếng kêu. Người tạo ra âm thanh ấy hình như còn va phải tường. Tường gỗ cũ kĩ cũng vì thế mà phát ra tiếng động.

Âm thanh ấy loanh quanh dưới tầng trệt, tựa như đang tìm kiếm gì đó.

Tôi không thể mở mắt ra, chỉ có căng thẳng và sợ hãi đang lan rộng trong người.

Đó không phải là cảm xúc của tôi.

Tôi lập tức phận biệt được, đó là cảm xúc của bà cụ Winter.

Bà cụ Winter nghe thấy tiếng động, nhưng không quá chân thực. Dẫu gì bà cụ cũng đã rất già rồi. Nếu không phải đang trong đêm khuya yên tĩnh như thế, có lẽ bà cụ sẽ chẳng nhận ra trong nhà đã xuất hiện một kẻ đột nhập.

Bà cụ Winter vẫn chưa tỉnh hẳn, chỉ cảm nhận được nguy hiểm từ trong tiềm thức.

Âm thanh ấy ngừng lại một lát thì bắt đầu đến gần cầu thang, leo cầu thang lên lầu…

Cọt kẹt…

Cọt kẹt…

Sàn nhà không ngừng kêu lên.

Không phải tiếng bước chân của một người, mà đến mấy người…

Linh hồn tôi bay ra khỏi thân thể bà cụ Winter, nhìn về phía cửa phòng.

Ánh trăng mờ ảo, trong nhà đang có từng khối từng khối bóng đen to lớn.

Tôi không cảm nhận thấy âm khí, nên bạo gan xuyên qua cửa phòng ngủ.

Tôi đã nhìn thấy hai cái bóng trên cầu thang, thân hình cồng kềnh, đang khom lưng, rón ra rón rén.

Họ đã lên lầu, tôi mới nhìn thấy diện mạo của hai người ấy trong ánh sáng ảm đạm.

Tôi hoảng hồn, chưa kịp phản ứng thì họ đã chui vào trong căn phòng đang mở rộng cửa.

Gian phòng ấy hình như là phòng chứa đồ, đang chất không ít đồ đạc. Họ cẩn thận lục tìm ở bên trong, chốc chốc lại có tiếng trao đổi xì xầm vang ra. Hai người ấy có chút tranh cãi, những vẫn không dừng động tác của đôi tay lại.

Tôi đi theo sau lưng họ và cũng ngừng bước ở chỗ này.

Tôi nhìn bóng của họ đang loay hoay, mà trong đầu vẫn đang có chút hoang mang.

Họ xoay người, trên mặt hiện lên vẻ tức tối rồi xuyên qua tôi, mò vào gian phòng kế bên.

Một lần nữa tôi lại nhìn thấy diện mạo của họ. Lần này thì chẳng thể nhầm được nữa.

Đây là hai vợ chồng nhà Rena! Rena và vợ của Rena, kẻ giết người và người bị giết…

Nhưng hiện tại, hai người họ đang lục lọi tìm kiếm trong nhà bà cụ Winter… họ đang trộm đồ…

Họ đã tìm được đồng hồ nam trong phòng bên cạnh. Chỉ có hai chiếc đồng hồ này là trông có vẻ đáng tiền.

Họ vẫn chưa nản lòng, mò vào phòng ngủ của bà cụ Winter.

Cửa phòng bị mở ra, bóng của hai người phản chiếu vào trong…

Tôi nhìn cảnh tượng này, chỉ cảm thấy nhịp tim của bà cụ Winter đang tăng tốc. Bà cụ chau mày, đã cảm nhận được đôi chút, nên sắp tỉnh dậy.

Hai người kia chẳng hay biết gì, vẫn vào phòng, lục lọi đồ đạc trong phòng. Ngăn bàn bị kéo ra, tủ cũng bị mở ra.

Bà cụ Winter luôn nghe thấy những tiếng động lụn vụn và cả tiếng nói chuyện loáng thoáng…

Sự sợ hãi khiến tim bà cụ Winter như thắt lại.

Tôi nhìn thấy gã đàn ông kia đã mò đến bên giường bà cụ Winter, đang lục lọi tủ đầu giường.

Tôi tức tốc xông đến.

Bà cụ Winter lúc này đã mở mắt ra.

Bà cụ chỉ nhìn thấy một bóng đen trong đêm tối. Bóng đen đó tựa như vô cùng to lớn, hoàn toàn che kín người bà cụ.

Gã đàn ông giật mình, không chọn cách bỏ chạy, mà đưa tay đến bịt miệng bà cụ Winter. Gã khẽ giọng gọi tên bà vợ.

“Làm sao đây?”

“Còn làm sao nữa!” Gã đàn ông khẽ gầm lên, mặt lộ ra nét tàn ác. Gã giật cái gối mà bà cụ Winter đang gối lên, đè lên mặt bà cụ, gần như đã đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đè lên chiếc gối đó.

Bà cụ Winter vùng vẫy bằng cả hai tay hai chân.

Người đàn bà luống cuống nhào tới, đè tay chân của bà cụ Winter xuống.

Tay tôi lúc này cũng đã xuyên qua người của gã đàn ông.

“Á á a…”

Tiếng thét của bà cụ như muốn xé toạc màn đêm.

Linh hồn tôi đã về lại trong thân thể, vừa ngẩng lên, liền thấy bộ xương của bà cụ Winter đã sụp đổ, biến thành vô số mảnh vụn. Cái bóng trên tường đã mở rộng, biến thành một mảng tối bao trùm khắp gian phòng.

Tiếng thét ấy cũng đang vang dội trong phòng. Nhưng nó không át được mọi âm thanh khác trong phòng.

Tôi đã nghe thấy tiếng bước chân bấn loạn, không thể nghe ra chủ nhân của tiếng bước chân đang làm gì. Nhưng tôi có thể tưởng tượng ra, hai vợ chồng ấy đã làm gì.

Âm khí của bà cụ Winter đang biến đổi, trở nên hỗn loạn, còn kèm theo khả năng tấn công.

“Coi chừng!” Ngô Linh cảnh báo một câu, trong tay đã cầm sẵn một lá bùa, nhấc tay đập lá bùa lên tường.

Lá bùa bốc cháy, tro bay thành một đường cong trong không trung.

Bóng đen kia không hề dừng lại.

Nó đã mở rộng đến tột độ, bộ xương đã biến thành tro vụn.

Tôi nhìn thấy trên nệm giường xuất hiện một cái bóng.

Bóng người ấy ngồi thẳng người lên, chầm chậm ngoảnh đầu qua nhìn chúng tôi.

Âm khí của bà cụ Winter từ mở rộng chuyển sang co rút, tất cả đều quay lại thân thể ấy.

Đó là hồn ma của bà cụ Winter, nhưng mặt bà cụ đã có biến đổi lớn, đang đọng lại biểu cảm khi bị chết ngộp, trong đôi mắt đang trợn to ấy, hình như còn có nét sợ hãi.

Bà cụ chao đảo chồm dậy, động tác cứng đờ, từng bước tiến về phía chúng tôi.

Quách Ngọc Khiết vẫn đang đỡ lấy tay tôi, vội vàng hỏi: “Vừa rồi là chuyện gì vậy?”

“Bà cụ bị người nhà Rena giết chết.” Tôi tổng kết vắn tắt nội dung cảnh mộng.

Bà cụ Winter e là không nhìn thấy rõ kẻ hành hung đêm ấy, cũng chẳng rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nên mới khiến bà cụ biến thành một hồn ma điềm tĩnh như thế, cứ ngỡ mình chết một cách tự nhiên. Nhưng trong tiềm thức, bà cụ biết đã xảy ra chuyện gì, thậm chí còn đoán được kẻ hành hung là vợ chồng nhà Rena. Chắc chắn bà cụ đã nghe thấy giọng nói của hai người ấy, đoán ra thân phận của họ.

Luôn ở lại trong nhà, đem chôn thi thể của mình, sống như một người sống…

Vợ chồng Rena nhìn thấy bà cụ thì sẽ phản ứng như thế nào?

Chuyện đột nhập trộm cắp giết người này, chắc hẳn đã xảy ra trước khi đứa bé sơ sinh nhà Rena chết, trước khi có hiện tượng ma ám. Họ…

“Áo! Á á!” Bà cụ Winter đột nhiên gào lên, lảo đảo xông về phía chúng tôi.

Ngô Linh nhấc tay lên, ra hiệu cho chúng tôi lùi lại và rời khỏi đây.

“Bùa không có tác dụng. Lâm Kỳ!” Ngô Linh gọi lớn một tiếng.

Cửa phòng chật hẹp, hành lang cũng rất chật. Lúc trước khi vào phòng, chúng tôi không có chuẩn bị, chỗ này lại rất chật chội nên di chuyển khó khăn.

Quách Ngọc Khiết quyết đoán kịp thời, đấm mạnh một phát lên bức tường ở bên cạnh, cửa vì thế đã rộng hơn không ít.

Gỗ mục rơi đầy sàn nhà, hình như còn có kiến, gián từ trong chui ra.

Quách Ngọc Khiết kéo Ngô Linh chạy ra ngoài.

Tôi đưa tay đến, chặn bà cụ Winter đang xông đến, năng lực cũng phát động ngay lúc ấy.

Tay tôi lập tức trống không, bà cụ Winter đã biến mất.

“Ở đâu?” Tôi xoay một vòng, quan sát xung quanh.

Ngay khoảnh khắc ấy, bóng của bà cụ Winter biến mất, âm khí cũng tản ra khắp nơi, nhưng lại không hề biến mất.

Bà cụ vẫn còn ở đây, thậm chí có thể nói là chẳng nơi nào mà không có.