“Chắc được.” Người đáp là Lưu Miểu.
Lúc này Quách Ngọc Khiết đã bình tĩnh lại, ngăn Lưu Miểu tiến tới.
“Để tôi.” Quách Ngọc Khiết từ sau lưng tôi chen tới, đến bên cạnh tường, rồi tung một quả đấm1lên đó.
Chẳng có chuyện lạ xảy ra. Chỉ là, mấy bậc cầu thang mà cô ấy bước qua ấy có tiếng cọt kẹt vẫn đang kéo dài. Tường đã bị phá vỡ, lại chẳng có loại âm thanh ngân8dài đó.
Bức ảnh đang kẹt trong khe nứt của khoảng trống trên tường.
Quách Ngọc Khiết rút tấm ảnh ra.
Trước đó tôi không hề nhìn nhầm, đó đúng là một tấm ảnh trẻ sơ sinh bị khoét lỗ ở đôi2mắt. Khi nãy chỉ có thể nhìn thấy đại khái qua lỗ hổng, lúc này thì đã thấy trọn vẹn bức ảnh.
Kích cỡ của tấm ảnh khác với những tấm ảnh thông thường. Phóng lớn ngang bằng kích cỡ4của trẻ sơ sinh bình thường. Đồ đứa bé đang mặc là váy liền thân, do tấm ảnh đã ố vàng nên không thể nhìn ra màu sắc ban đầu. Bên trên đó không có hình vẽ. Nhưng cạnh đôi chân của đứa trẻ có thể nhìn thấy một đôi tay đang bồng nó.
Đây chắc là ảnh chụp đầy tháng hoặc ba tháng mười ngày, người lớn sẽ bế em bé để chụp ảnh. Có khi người lớn sẽ dùng khăn trùm lên người mình, làm phông nền cho bức ảnh.
Tôi cũng có một tấm ảnh ba tháng mười ngày tương tự, em gái tôi cũng có.
Không đúng… tấm ảnh này hình như hơi khác…
Phông nền của bức ảnh là quần áo bình thường, còn có thể nhìn thấy hoa văn ca rô.
“Đây là ảnh bị cắt riêng ra. Ban đầu có thể là ảnh cả gia đình.” Ngô Linh nói.
Nói vậy cũng có lý. Tấm ảnh này nhìn vào đúng là không được tự nhiên lắm.
“Thứ này là Hàn Vân đưa vào sao?” Lưu Miểu hỏi.
Tôi lắc đầu tỏ ý không biết, còn trong lòng lại nặng trĩu. Nếu thực sự do Hàn Vân làm, vậy chuyện này sẽ rất phiền toái. Có thể Hàn Vân sẽ tấn công chúng tôi, cũng có thể nó không thể loại chúng tôi ra khỏi quy tắc trò chơi mà nó đưa ra. Chúng tôi cũng là người chơi, cũng sẽ bị đánh úp.
Tấm ảnh được Ngô Linh cất đi.
Sắc mặt Quách Ngọc Khiết đang rất không tốt. Chắc là do đã hai lần bị “phản bội”. Lần trước là Lina, lần này là Hàn Vân, cả hai con ma đều đã tìm đến cô ấy để nhờ giúp đỡ, nhưng lại phản bội cô ấy vào phút chót, tấn công cả nhóm chúng tôi.
Ngô Linh và Lưu Miểu đều không nói gì, mà tiếp tục lên lầu.
Tiếng kêu của sàn gỗ nghe mà phát bực, nhưng không có tính chất công kích, mà chỉ khiến người nghe sởn da gà.
So với âm thanh này, tôi thấy thái độ và năng lực của Hàn Vân càng khiến người ta thấy lo hơn. Nếu chỉ gặp phải nhà có ma phá trái lại sẽ chẳng khiến người ta lo lắng.
Thực ra với khả năng của Hàn Vân, nó hoàn toàn có thể phá sập căn nhà này, tạo ra sự số, khiến chúng tôi không chết cũng bị thương.
Hình như nó không có ý định này.
Đã lên đến lầu hai, hành lang ở đây dài hơn rất nhiều so với nhà Rena, một dãy chỉ có ba gian phòng.
Tôi đã cảm nhận được âm khí của bà cụ Winter lan ra từ gian phòng nằm trong cùng.
Ngô Linh cũng đang đi về phía ấy, không nhìn hai phòng còn lại.
Âm thành do sàn nhà phát ra trở nên ngắn và gấp. Đây đương nhiên không phải là tiếng bước chân của chúng tôi. Tựa như đang có rất nhiều người đang cùng chúng tôi ở trên dãy hành lang này. Tiếng bước chân từ bước chuyển sang chạy, có người mà chúng tôi không nhìn thấy không cảm nhận thấy đang chạy về phía trước, còn chạy ngược trở lại, không lúc nào ngừng nghỉ.
Đến cửa phòng, ngay khi chúng tôi ngừng bước, những tiếng bước chân kia cũng không hẹn mà lại dừng theo.
Chuyện này thực sự rất kỳ lạ. Cả căn nhà lại chìm vào yên ắng, những âm thanh huyên náo ở bên ngoài cũng lúc ẩn lúc hiện.
Tôi có cảm giác như đã nghe thấy âm thanh đồ đạc bị đập phá bên nhà Rena vọng lại, nhưng lại chẳng chân thực lắm.
Tay của Ngô Linh đã cầm lấy nắm cửa.
Cửa phòng được đẩy ra, không có âm thanh lạ.
Trong phòng rất tối. Lạ ở chỗ lúc cửa phòng mở ra, không phải ánh sáng yếu ớt ở bên ngoài rọi vào, mà trong phòng có bóng đen trải dài ra ngoài.
Trong phòng không phải không có ánh sáng. Vẫn có ánh sáng xuyên qua rèm cửa đang được thả xuống. Cường độ ánh sáng này khiến tôi nhớ đến khung cảnh vốn có của phòng nghiên cứu.
Bóng đen đang trải dài ra là bóng của một người. Người ấy đang còng lưng, ngồi trong phòng, cái bóng bị kéo dài đến tận chân chúng tôi.
Tôi đã nghe thấy tiếng thở dài. Nhưng tiếng thở dài không phải từ trong phòng vang ra, mà từ dưới chân bay lên.
Tôi liền cúi đầu xuống nhìn, trên phần mặt của cái bóng đang bị kéo dài đến biến dạng ấy, có một đôi mắt hiện ra, rồi lập tức biến mất.
“Mọi người đến rồi đấy à.”
Lần này tiếng nói là từ trong nhà vang ra.
Trong giọng nói mệt nhọc của cụ bà Winter có kèm theo một chút vui mừng.
“Mở đèn được không ạ?” Ngô Linh hỏi.
“Đèn hỏng rồi.” Bà cụ Winter lắc đầu, tôi nhìn thấy bóng người trong phòng lắc đầu, nhưng cái bóng dưới chân thì bất động.
“Chúng cháu có đem theo đèn pin cầm tay.” Ngô Linh lại nói.
“À à… vậy mở lên đi.” Bà cụ Winter đáp.
Lưu Miểu mở đèn pin lên, ánh sáng rọi vào phòng, nhưng chẳng hề xua tan cái bóng đó.
Bà cụ Winter đang ngồi trên giường, bộ dạng đã thay đổi rất nhiều, thân thể trở thành một bộ xương đang mục rữa. Chỉ có một vài miếng thịt vẫn còn mắc trên khung xương. Bộ đồ đang mặc trên người cũng trở thành vải vụn. Tôi còn nhìn thấy bùn đất và lá cỏ.
Tôi hoảng hốt, vội cúi đầu nhìn xuống chân.
Cái bóng vẫn còn.
“Họ đã đào thi thể của cụ lên ạ?” Ngô Linh hỏi.
Bộ xương bà cụ Winter gật đầu, lúc nói, hàm dưới cũng có di chuyển lên xuống.
“Tôi cũng đột nhiên nghe thấy tiếng động, lên lầu thì nhìn thấy… của mình… tôi đã chết rồi mà. Chết nhiều năm lắm rồi… tại sao tôi vẫn còn ở đây?” Bà cụ Winter tựa như đang tự lẩm bẩm.
“Bà chưa từng muốn như thế?” Ngô Linh hỏi lại.
Bà cụ Winter lắc lắc đầu, có cục đất từ trên áo rớt xuống.
“Chưa. Chưa từng. Tôi không có chuyện gì muốn làm cả, cũng chưa từng làm chuyện gì đặc biệt. Tôi chỉ như thế, ở lại chỗ này… có lẽ, đã bỏ lỡ rồi…” Bà cụ Winter thở dài.
Bỏ lỡ? Bỏ lỡ Quỷ Sai sao?
Jimmy ở sát vách cũng đã bỏ lỡ. Bản thân chưa đi đầu thai, lúc Quỷ Sai đến, anh ta lại hoàn toàn biến thành ma.
Bà cụ Winter có lẽ đã gặp phải chuyện tương tự, nên mới vất vưởng ở dương gian.
Có điều, trước đây khi nói đến chuyện này, thái độ bà cụ Winter vẫn điềm tĩnh, chẳng thấy bà hối hận, cũng chẳng băn khoăn. Bà cụ cứ như đã biến thành một người khác, đột nhiên trở nên bi lụy.
“Bà có biết đứa bé này không?” Ngô Linh lấy tấm ảnh ra.
Bà cụ Winter ngẩng cái đầu lâu lên, hốc mắt trống rỗng nhìn chăm chú tấm ảnh, một lát sau, bà cụ lắc đầu.
“Tôi không nhớ nữa. Trẻ con… tôi đã từng gặp rất nhiều trẻ con. Bản thân tôi thì không có con, nhưng quanh đây lại có không ít đứa. Tôi đối với trẻ con, không đến nỗi ghét cũng chẳng quá thương… có những đứa trẻ lớn hơn một chút, đã hiểu chuyện thì tôi thích hơn…” Bà cụ Winter lại lẩm bẩm.
“Bà có nghe thấy âm thanh trò chơi trốn tìm mới nãy không?” Ngô Linh lại hỏi.
Bà cụ Winter lại ngẩng đầu lên, ngón tay chỉ còn xương gõ lên nệm: “Cái đó à? Có nghe thấy. Nhưng rất tiếc, tôi không nhận ra giọng đó là của ai. Không phải người các cô cậu muốn tìm à?”
“Chắc không phải ạ.” Ngô Linh tỏ vẻ suy tư.
Cạch!
Cửa sổ vọng lại một tiếng động khẽ.
Mấy người chúng tôi đều nhìn về phía cửa sổ.
Qua khóe mắt tôi thoáng thấy cái bóng dưới chân cũng làm động tác quay đầu qua.
Choang!
Cửa sổ đột nhiên bị thứ gì đó đập vỡ, gió mạnh thốc vào, nghe cứ như tiếng gào khóc. Rèm cửa lay động, khiến ánh nắng từ bên ngoài rọi thẳng vào phòng.
Bộ xương của cụ Winter và cái bóng trải dài đến chân chúng tôi bất chợt đều cử động.
Bộ xương đưa tay lên, tựa như đang chắn ánh nắng yếu ớt. Còn cái bóng kia cũng đổi hướng, đổ lên tường,
Trên tường đã xuất hiện máu, một vệt máu lớn, giống như thể loại tranh hắt mực, mặc sức lan rộng.
Tôi giật mình, trong đầu nảy lên một từ - hiện trường án mạng!