“Vài tháng trước?” Ngô Linh lần đầu lên tiếng cắt ngang dòng hồi tưởng của bà cụ Winter.
Bà cụ Winter gật đầu: “Chuyện xảy ra vào khoảng tháng năm, cũng có thể1là tháng sáu. Đứa con trai của Jackson phát bệnh vào khoảng thời gian đó. Nặng đến mức phải nằm suốt trên giường để nghỉ ngơi. Bác sĩ cũng không biết cụ8thể là bệnh gì.”
Tháng 6, lúc đó chúng tôi vẫn đang bận rộn chuyện giải tỏa, thế giới cũng chưa ác hóa đến mức độ như hôm nay. Nhưng theo bà cụ2Winter kể thì bệnh dịch đồ chơi đã bắt đầu ở thị trấn Thysente vào lúc đó.
“Ngoài gia đình Jackson ra, còn có con cái của những nhà khác cũng mắc chứng4bệnh này. Bệnh viện trung tâm đã liên hệ với người của Bộ Y tế, định tiến hành chẩn đoán sâu hơn. Vẫn chưa nhận được hồi đáp, thì những đứa bé ấy nhìn vào như đã khỏi bệnh. Chưa khỏe lại hoàn toàn, nhưng đã không cần nằm mãi trên giường nữa.” Cụ Winter khá buồn bã: “Có điều, lúc đó tôi đã để ý thấy, trẻ khỏi bệnh đã khác với thường ngày, trở nên trầm mặc, thụ động. Thằng bé ấy vốn rất giống Charlie Jackson, rất cởi mở, tính cách hướng ngoại. Là trẻ con nên nó còn hoạt bát hơn, rất hiếu động, thường chơi đùa với con chó lớn. Con chó ấy cũng phát bệnh, khỏe lại sớm hơn đứa bé, sau khi khỏe lại cũng như thế, không thích hoạt động, thường ngồi lì một chỗ, bất động. Giống như… giống như đã chết rồi vậy…”
Đây chắc chắn là dịch bệnh đồ chơi.
“Sau khi chuyện như thế xảy ra, dân cư trong khu rất bất an. Đâu phải chỉ có một hai đứa trẻ mắc bệnh, mà từng đứa từng đứa đều dần mắc bệnh. Sau đó nữa, người lớn cũng đã phát bệnh. Tôi nhận ra sự khác thường, tôi cảm thấy… chuyện này có gì đó bất thường. Những người ấy khỏe lại xong, đều cực kỳ quái lạ. Họ, rất lạ…” Bà cụ Winter chỉ có thể dùng cách này để kể lại diễn biến của sự tình, chứ bà cụ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Chớp mắt, người trong toàn thị trấn đều sinh bệnh. Người may mắn không mắc chỉ có mỗi tôi và Jimmy. Chỉ có hai chúng tôi… Jimmy hiểu được đã xảy ra chuyện gì sớm hơn tôi… Sau đó, tôi chẳng còn nhìn thấy thằng bé ấy nữa. Nhà của gia đình Rena không còn thấy người ra vào. Ban đầu tôi cứ ngỡ người trong nhà đã bị Jimmy… Sau đó, người trong cả thị trấn đều như vậy. Mọi người đều không ra khỏi nhà nữa, sự tình trở nên rất đáng sợ. Tôi đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định đi xem thử. Tôi đến gõ cửa nhà bên cạnh. Không ai ra mở cửa, nhưng tôi đã nghe thấy tiếng trẻ con cười ở trong nhà, còn có tiếng chó sủa. Tôi đi một vòng quanh căn nhà, đã nhìn thấy cảnh tượng trong nhà qua cửa sổ…”
Bà cụ Winter cười như mếu: “Thằng bé đang chơi đùa với con chó. Thế nhưng, chúng đã là ma cả rồi.”
Mấy người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau.
“Gia đình họ không có con gái ạ?” Ngô Linh hỏi.
Bà cụ Winter lắc đầu.
“Bà có từng nhìn thấy hồn ma bé gái chưa?” Ngô Linh lại hỏi.
Dịch bệnh đồ chơi bùng phát vào khoảng tháng năm tháng sáu, chắc là chuyện do ma vương đồ chơi gây ra. Có điều, chúng tôi cũng không hoàn toàn chắc chắn điểm này.
Ma vương đồ chơi đã chết, rốt cuộc ai đã gây ra tai họa này thì đã chẳng còn ý nghĩa để truy cứu nữa. Hiện giờ chúng tôi chỉ cần giải quyết Lina là xong.
Bà cụ Winter ngạc nhiên nhìn chúng tôi: “Không phải trẻ con ở thị trấn à?”
“Dạ không. Là một hồn ma đã có từ rất lâu, tên là Lina.” Ngô Linh giải thích: “Nó chắc hẳn là ngọn nguồn của vấn đề trong hiện tại, Chỉ cần giải quyết nó… ít nhất sẽ không còn có thêm người bị hại nữa.”
Bà cụ Winter tỏ vẻ như đã sực nhớ ra: “Không, tôi chưa từng nhìn thấy bé gái nào như thế. Bé gái mà cô Jackson đã nhận nuôi trước đây là con gái của nhà Evans, hình như tên là Elena thì phải…”
Không phải Lina.
Tôi thấy khá thất vọng.
“Tôi chưa từng nhìn thấy hồn ma mà các cô cậu nói. Sau khi cả thị trấn đều thay đổi, chỉ có nhà Rena vẫn còn tiếng động, là do Jimmy tạo ra. Cậu ấy đã thả linh hồn của họ ra, để họ sinh hoạt như người bình thường, nhưng tình hình ấy cũng chẳng thể duy trì lâu. Có khi họ vẫn sẽ biến thành bộ dạng kì quái ấy. Mới mấy ngày trước, người trong cả thị trấn đều bắt đầu hoạt động, hoạt động giống như khi họ còn sống, chỉ còn nhà Rena là trở nên khác đi… trở nên giống như nhà Rena – ý tôi là, giống như lúc gia đình cậu Jackson chưa dọn đến ở. Căn nhà ấy trở nên rất tồi tàn, thế nhưng, con trai của Jackson và con chó vẫn đang hoạt động trong nhà. Có gấu bông được treo trên cây cối trong sân. Tôi chẳng biết mấy con gấu ấy ở đâu ra. Đứa bé và con chó… tôi còn nhìn thấy vợ của cậu Jackson nữa. Có điều, họ đều rất lạ, giống như đang bị Jimmy khống chế, lại giống như đang bị người khác, đang bị thứ khác khống chế.”
Bà cụ Winter tự trách mình: “Tôi thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng cách nào ngăn được chuyện đang xảy ra. Tôi chỉ có thể làm người đứng ngoài quan sát. Và các cô cậu đã xuất hiện. Căn nhà của gia đình Rena cũng trở nên kì quặc hơn. Tôi không biết Jimmy đang làm gì… thị trấn cũng trở nên kì lạ. Đến khi tôi phát hiện ra các cô cậu thì sự tình đã quay lại mười năm về trước, tôi đã thử, thử báo cảnh sát giống như mười năm trước. Và Tom đã đến. Đúng ra Tom đã đổi nghề rồi mới phải. Cậu ấy lái xe cảnh sát đến đưa mọi người đi, giống hệt mười năm trước, sau khi tôi báo cảnh sát, cậu ấy đến bắt những thanh niên đột nhập vào nhà Rena.”
Bà cụ Winter nhìn ra ngoài cửa sổ: “Giống như một giấc mộng. Tôi mong những chuyện tồi tệ kia chỉ là ác mộng. Thế nhưng, các cậu, với vợ của cậu Jackson, hai đứa con và con chó ấy đều cho tôi biết, đây không phải là mộng. Tôi đã nhận định rõ hiện thực, Jimmy… vẫn đang dệt nên một giấc mộng đẹp…”
Lời của bà cụ Winter mang theo dư âm. Bà ta đang có chút bối rối. Tôi đoán là bà ta không biết tiếp theo nên làm gì.
Nếu Jimmy có thể duy trì giấc mộng đẹp này, có lẽ bà cụ sẽ chẳng ngại để cho giấc mộng này tiếp tục.
Nhưng Jimmy không làm được.
Vì còn có một Lina ở đây.
Lina không thể tẩy não Jimmy Rena, cũng chẳng khống chế được bà cụ Winter; so với đó, Jimmy cũng không khống chế bà cụ Winter, anh ta cũng khó có thể khống chế được Lina.
Đây là một cuộc giằng co kẻ tám lạng người nửa cân.
Mấy người chúng tôi là nhân tố có thể tạo đột biến trong cuộc giằng co này.
Tôi nhìn sang Ngô Linh, đột nhiên phát hiện ra Hàn Vân đã mất tăm.
Tôi quét mắt một vòng, trong nhà không có bóng dáng Hàn Vân, tôi cũng chẳng cảm nhận thấy âm khí của Hàn Vân.
Ngô Linh cặn kẽ hỏi lại bà cụ Winter về những chi tiết của chuyện trong quá khứ. Bà cụ Winter kiên nhẫn đáp lời, biết gì nói đó. Nhưng lúc chết bà cụ đã rất lớn tuổi, sau đó biến thành ma, sinh hoạt như lúc còn sống, trí nhớ cũng chẳng được tăng cường. Những chuyện quan trọng thì bà cụ còn nhớ, nhưng chi tiết thì chỉ nhớ lờ mờ. Bà cụ đã rất cố gắng để nhớ lại, muốn giúp chúng tôi. Đối với thân phận của chúng tôi, hình như bà cụ chẳng hề tò mò.
Trong quá trình đang hỏi thăm thông tin, chúng tôi chợt nghe thấy ở hướng nhà Rena vang lại tiếng thét. Nghe giọng thì đây là vợ ông Jackson.
Chúng tôi vội xông ra khỏi nhà, vừa nhìn về phía nhà Rena, liền thấy có không ít nhân viên đang từ bên trong chạy ra.
Jackson cũng đang hớt hải từ trong nhà chạy ra. Vợ ông ta đang đứng bên cạnh chiếc xe đỗ bên đường, sợ hãi ngã xuống đất. Còn hai đứa con trong xe, bé gái thì giống như mẹ, đang run bần bật, còn bé trai thì từ trong xe thò đầu ra, kinh ngạc nhìn về phía căn nhà.
Tôi men theo ánh mắt ấy nhìn qua thì thấy cạnh cửa sổ ở tầng hai, bóng của Jimmy lướt qua cực nhanh.
“Có ma! Có ma! Lầu hai… là người tự sát… là người con trai đã tự sát của nhà Rena!” Bà Jackson đưa tay, vừa chỉ về phía căn nhà vừa gào lên.
Trên đường đã có thêm không ít người, ngoài các nhân viên đang thi công, còn có hàng xóm lân cận. Họ đang xì xầm, bàn tán về chuyện cũ của nhà Rena chẳng chút kiêng dè, lại giống như đang cố tình lan tỏa tâm trạng lo sợ vậy.
Tôi đã thấy biểu cảm méo mó của người đồ chơi ở họ.