Cụ bà Winter điềm tĩnh, đi thẳng vào then chốt từ ngay câu nói đầu tiên, sau khi nói rõ tình hình hiện tại thì mời chúng tôi vào cửa, vừa đi vừa nói: “Chuyện này vẫn phải từ từ trao đổi. Mời vào nhà trước đã.”
Mấy người chúng tôi trao đổi ánh1mắt với nhau.
Chỉ xét từ âm khí trên người bà cụ Winter thì bà ta là một hồn ma mà trước giờ chúng tôi chưa từng gặp. Cùng như hầu hết hồn ma ở Thysente, là một người lạ.
Nói vậy, bà cụ hẳn là đáng tin cậy. Ít nhất, bà ta không dính8líu đến Lina, không bị Lina khống chế. Chắc bà ta cũng như chúng tôi, muốn tiêu diệt Lina. Nhưng chúng tôi lại biết quá ít về bà ta. Trước đây cũng chỉ mới được nghe cảnh sát Tom giới thiệu đôi câu.
Cụ Winter vừa đi vừa nhắc chúng tôi đừng giẫm hỏng2khu vườn nhỏ của nhà mình. Sau khi vào nhà, còn hỏi chúng tôi muốn uống gì không.
Chúng tôi quả thực đang vừa khát vừa đói vừa mệt, nhưng Ngô Linh đã đại diện mọi người từ chối.
“Ồ. Thực ra các vị không cần phải lo. Đồ ăn đều tốt, vẫn chưa hết4hạn, là đồ bình thường thôi. Đây còn là trà mà tôi mới đi mua vào tuần trước.” Cụ Winter bắt đầu tất bật, chuẩn bị trà và thức ăn vặt.
Trà được đem lên, hơi nóng thơm ngào ngạt bốc lên.
“À, nên bắt đầu từ đầu mới đúng nhỉ…” Cụ bà Winter nhấp một ngụm trà: “Tôi đã chết… nhiều năm lắm rồi.”
Bà cụ chọn cách này để mở đầu câu chuyện, kiểu mở đầu này khiến chúng tôi kinh ngạc.
“Chồng tôi đã qua đời vào năm 2008. Tôi thì chết vào năm 2009. Hai chúng tôi đều tái hôn, không có con. Ông ấy bị té khi đi cầu thang, nhập viện chẳng bao lâu thì mất. Tôi chết trong khi đang mơ ngủ. Thi thể của tôi ở trong vườn hoa. Không thể để trong nhà, để trong nhà đâu đâu cũng bốc mùi mất. Nếu bị người ta phát hiện thì không hay.” Bà cụ Winter bình thản kể lại.
“Bà đã biến thành ma vào khi ấy ạ?” Ngô Linh hỏi.
“Đúng vậy. Ngay khi ấy tôi đã biến thành ma. Lúc chết, bản thân tôi hoàn toàn không hay biết. Hôm sau vẫn như ngày thường, đi chợ, trò chuyện với hàng xóm. Lúc đó, nhà Rena vẫn còn. Lão Rena đã chết rồi, đứa bé vừa chào đời cũng đã chết, à, con chó của nhà họ cũng chết rồi, nhưng những người khác thì vẫn còn. Lúc đó họ đều điên điên dại dại cả rồi, chẳng mấy khi tiếp xúc với ai.” Cụ Winter đang hồi tưởng lại: “Cũng trong hôm ấy, tôi đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc và tiếng chó sủa, nhưng tôi biết chúng đã chết cả rồi. Cả chuyện con bé Emma li hôn về lại nhà mẹ, sau đó cái bụng lại to lên, sinh đứa bé ở nhà, tôi có biết. Rồi chuyện nó cãi nhau với em gái tôi cũng biết. Cả con chó của nhà họ, bắt đầu từ một hôm nọ đã biến mất. Những chuyện này tôi biết hết. Tôi đã nhận thấy từ lâu, gia đình họ đã xảy ra chuyện rồi.”
Nói đến đây, bà cụ Winter chẳng hề đắc ý, mà chỉ tỏ vẻ vô cùng xót xa.
“Gia đình họ, cũng không phải là lần đầu… ngay từ đầu mẹ và vợ của lão Rena đã chết không rõ nguyên nhân. Mẹ ông ta bị bệnh, não có vấn đề, còn bị bại liệt. Tôi chỉ biết đại khái, họ đối sự với bà ta không được tốt, bà ta đã nhanh chóng qua đời. Lão Rena và vợ cãi nhau, còn động tay động chân nữa. Lần đó chính tôi đã báo cảnh sát. Họ gây ra tiếng động rất lớn mà. Lão Rena trách vợ không chăm sóc tốt bà cụ, nhưng nói nhiều nhất lại là chuyện tiền dưỡng già. Vợ ông ta bảo bà cụ có để lại di sản, vốn có ý để cho con ông Rena dùng. Lúc đó Rena đã kết hôn, có đứa con đầu lòng, Nhưng khoản tiền ấy đột nhiên biến mất. Bà ta nghĩ là lão Rena đã nuốt trọn số tiền đó. Sau đó họ cứ cãi nhau suốt, mãi cho đến một hôm, vợ lão Rena đã chết… Ngộ độc thức ăn, ăn phải thứ không được sạch sẽ. Cả nhà ăn, nhưng chỉ mình bà ta chết. Chuyện này cũng thật lạ.”
Có vẻ cụ bà Winter rất hứng thú với cái chết của vợ ông Rena, nên khi nói đến thì vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Có lẽ cũng vì chuyện này, mà thường ngày bà ta cực kỳ để ý đến nhà Rena.
Nhà ấy có chút động tĩnh gì, bà ta sống ở bên cạnh đều biết hết.
Sau khi chết biến thành ma, bà ta còn biết nhiều hơn.
“Bữa đó nghe thấy tiếng con nít khóc và tiếng chó sủa, tôi cứ ngỡ mình nghe nhầm. Tôi biết đứa bé với con chó đều đã chết cả rồi mà. Gia đình họ cũng trở bên bất thường, tinh thần trở nên căng thẳng hơn… Tôi chẳng ngờ lại có chuyện như thế… Tối hôm đó tôi cũng đã nghe thấy âm thanh. Chẳng biết tại sao, những âm thanh trước đó bỗng nhiên trở nên rùng rợn hơn. Tiếng trẻ con khóc và tiếng chó sủa đều khiến tôi sợ hãi. Tôi còn nghe thấy tiếng ho của lão Rena. Tiếng ho ấy ở sát bên vách, từ sát vách đầu giường của tôi vọng lại. Trước đó tôi từng nghe thấy tiếng ho của lão Rena, chính là lúc gặp ông ta ngay lúc ra khỏi nhà. Tối hôm đó, tôi thực sự sợ chết khiếp. Cứ như thế trôi qua mấy ngày, tôi liên tục quan sát tỉ mỉ căn nhà của gia đình Rena. Tôi phát hiện, chẳng những đứa bé và con chó đã không còn, mà lão Rena cũng đã rất nhiều ngày chẳng thấy xuất hiện. Cả bên cạnh cửa sổ, cũng chẳng nhìn thấy ông ta. Chắc ông ta đã chết rồi… Lúc đó tôi đã nảy sinh ý nghĩ như thế. Ngay sau đó, tôi đã nghe thấy tiếng ho của ông ta. Lúc đó tôi liền hiểu ra, mình đã gặp ma rồi. Gia đình Rena, chắc là đã gặp ma rồi.”
Lúc này vẻ mặt của bà cụ Winter trở nên nghiêm túc, nói xong thì bà ta thở dài, uống ngụm trà.
“Không lâu sau, tôi liền nhận ra mình đã chết. Thân thể đã thối rữa rồi. Trong nhà có mùi nặng lắm. Tôi vốn nghĩ rằng đó là mùi từ bên nhà Rena lan qua. Vì chắc chắn họ có giữ lại xác chết. Lão Rena cũng vậy, đứa bé sơ sinh với con chó cũng vậy, nhà họ đều chưa từng nói với ai là họ đã chết. Đương nhiên, cũng chẳng ai quan tâm đến chuyện này. Gia đình họ từ lâu vốn đâu có hòa hợp với mọi người. Kể từ cái thời của mẹ lão Rena, mọi người đã chẳng ưa mấy gia đình ấy. Sau đó nữa thì…” Bà cụ Winter lại chìm vào hồi tưởng: “Sau đó khoảng một thời gian, tôi đã quen với tình huống của mình. Chết rồi, biến thành như vầy cũng chẳng có gì không tốt. Chỉ có chút chưa quen thôi. Lúc mới phát hiện ra mình đã chết thì có hơi khác một chút. Nhưng rất nhanh, sau khi tôi đã quen thì sinh hoạt chẳng khác gì trước đó cả. Tôi nhớ đến chồng của mình, nhưng hình như ông ấy đã lên thiên đường, tôi không nhìn thấy ông ấy. Cứ như thế một khoảng thời gian dài, đến khi tôi lại để ý đến nhà Rena, lúc để ý đến họ là lúc họ cãi nhau, tôi đã nghe thấy tiếng súng…”
Tôi nhớ đến chuyện ông Rena đã nổ súng vào giường trẻ sơ sinh, sau đó ông ta bị ngã cầu thang chết. Có lẽ hôm ấy bà cụ Winter không có ở nhà, nên không nghe thấy tiếng súng ấy.
Nhà Rena sau đó đã cãi nhau và nổ súng, tình cờ bị cụ Winter nghe thấy.
“Tôi có báo cảnh sát. Sau khi cảnh sát đến đã phát hiện vết máu ở hiện trường. Họ đã chôn cái xác rồi. Chuyện này đã được điều tra rõ ràng. Rena còn định khai man, nhưng đứa con út của cậu ta đã nói tất cả cho cảnh sát biết. Cũng kể luôn chuyện ma ám. Đứa bé sơ sinh, con chó và lão Rena, hình như lâu nay vẫn vất vưởng trong nhà, còn biết phát ra âm thanh. Tất cả đều nghĩ rằng do đứa con đó đang tự trách mình nên mới sinh ra ảo giác như thế. Cả nhà Rena do ân hận, do bấn loạn, nên mới bị ảo giác. Nhưng không phải thế…” Bà cụ Winter lắc lắc đầu: “Tôi đã nói với những hàng xóm thân thiết là thực sự có âm thanh. Nhưng chẳng mấy người tin. Không lâu sau, đứa con gái út của nhà Rena được đưa vào cô nhi viện. Chỉ còn đứa con trai út sống trong căn nhà đó. Và chẳng lâu sau cậu ta đã tự sát.”