Tôi nghe thấy cái tên này liền cảm thấy sửng sốt.
Từ khi xem hồ sơ “Giọng ca của thiên thần”, đến lúc cứu được Cổ Mạch ra thì trong một khoảng thời gian ngắn, cái tên này đã biến mất1khỏi cuộc sống của tôi.
Lần nghe thấy gần đây nhất trái lại cũng cách đây không lâu, khi có người của hiệp hội thầy trừ ma tìm đến Thanh Diệp, tìm đến Cổ Mạch đã nhắc đến Christina. Nhưng sau8đó, trải qua mấy cảnh mộng, quá khứ còn bị thay đổi nên trong mấy ngày ngắn ngủi lại mang đến cho tôi cảm giác như tách biệt với thế giới, khiến cái tên này một lần nữa trở nên2xa xăm.
Ngô Linh có ý lợi dụng năng lực của Hàn Vân, kéo Christina lâu nay vẫn trốn trong dị không gian ra ngoài.
Đây có vẻ là một cách hay và cũng là cách duy nhất trong hiện tại.
Hàn Vân4tuy rất khó ưa, nhưng lúc này rất nghiêm túc hỏi thăm Ngô Linh về tình huống của Christina, sau một thoáng trầm ngâm thì gật đầu đồng ý. Nó cũng chẳng kiêu ngạo nói đây là chuyện nhỏ, chỉ bảo có thể thử xem.
Ngô Linh bàn chuyện với nó xong thì quay qua nhìn tôi: “Cậu có thể bỏ chút thời gian, cùng chúng tôi ra nước ngoài một chuyến không?”
Năng lực của tôi đúng là có thể dùng được trong chuyện này. Cộng với tình hình gần đây của phòng Di dời, tôi lập tức gật đầu đồng ý.
Tí Còi có vẻ trầm mặc, vỗ vỗ lấy vai tôi, chứ không nói gì.
“Chuyện lần trước không phải do lỗi của cậu.” Tôi không thể cho Tí Còi biết sự thật, đành dùng những lời gần như vô nghĩa để an ủi cậu ta.
Tí Còi khẽ cười: “Không sao đâu mà. Vốn dĩ…” Cậu ta không nói tiếp, thế nhưng, tôi vẫn hiểu được ẩn ý trong câu nói của cậu ta.
Gã Béo cũng vỗ vỗ Tí Còi, bày tỏ an ủi.
Xác định xong thời gian, Hàn Vân và người của Thanh Diệp có thể xuất phát ngay, nhưng tôi lại phải sửa soạn một chút.
Sếp Già đồng ý cho tôi nghỉ phép dài hạn, nhưng thủ tục thì vẫn phải làm. Trong gia đình tôi cũng phải tìm một lý do để ứng phó.
Bận rộn khoảng hai ngày, giải quyết xong những chuyện này, sửa soạn xong hành lý, tôi mới tập hợp với người của Thanh Diệp.
Hàn Vân ở lại trong căn hộ khách sạn do Thanh Diệp thuê, thấy tôi đến liền hừ hừ mấy tiếng tỏ vẻ không mấy hài lòng về sự lề mề của tôi.
Ngô Linh đã đặt xong vé máy bay từ sớm. Trong bốn người của Thanh Diệp, chỉ có Ngô Linh với Lưu Miểu tham gia. Cổ Mạch và Nam Cung Diệu tiếp tục làm công tác hậu cần, sẽ không tới hiện trường.
Mà bên phía chúng tôi, ngoài tôi ra thì Quách Ngọc Khiết cũng đi theo.
Cô ấy chẳng nói gì cả, chỉ làm xong thủ tục xin nghỉ phép cùng lượt với tôi, rồi cũng xách hành lý tới khách sạn.
Nếu vào lúc khác, hai chúng tôi cùng xin nghỉ phép một lúc như thế, chắc chắn sẽ dấy lên vài lời ong tiếng ve trong đơn vị. Nhưng thời điểm này, chẳng ai quan tâm đến chuyện của người xung quanh.
Quách Ngọc Khiết không nói lý do cô ấy đi theo, chỉ là trầm lặng đến bất ngờ.
Tôi đoán rằng cô ấy có vài khúc mắc trong lòng. Cô ấy vốn nghĩ rằng Lina là một cô bé đáng thương, còn một lòng muốn giúp đỡ Lina. Mà Lina cũng khá thân thiết với cô ấy, có lẽ là kết quả từ năng lực của cô ấy, cũng có thể chỉ là do Lina đóng kịch. Dù là loại nào thì Quách Ngọc Khiết cũng không có cách nào nhanh chóng bỏ xuống được.
Năng lực hành động của cô ấy mạnh hơn Tí Còi rất nhiều. Tí Còi tuy cũng có khúc mắc trong lòng, nhưng không đi theo, cô ấy thì nhất quyết đòi đi cùng.
“Có chuyện gì cần đến, mọi người cứ nói thẳng.” Quách Ngọc Khiết nói: “Giúp mọi người xách bớt hành lý cũng được. Tôi muốn làm chút gì đó.”
“Ừ.” Ngô Linh đã nhanh chóng chấp nhận: “Vậy cô dùng cái này đi.”
Cô ấy lấy từ trong vali hành lý ra một con dao nhỏ. Đó là một con dao gỗ, không có hoa văn trang trí, trơn láng, mặt ngoài được mài bóng loáng, giống như món đồ chơi người ta hay cầm trong tay.
Quách Ngọc Khiết thắc mắc nhận lấy con đao.
Hàn Vân đang bay bên cạnh Quách Ngọc Khiết lập tức bay ra xa, cảnh giác nhìn chằm chằm vào con dao nhỏ tầm thường kia.
“Con dao này tên là Vạn Quỷ Khóc.” Ngô Linh giới thiệu: “Do một thợ mộc thời xưa làm ra. Người thợ mộc ấy có lẽ là người có năng lực, cũng có thể là một người bình thường có vài khả năng đặc biệt. Ông ta đã dùng con dao này lăng trì không ít hồn ma.”
Truyền thuyết này nghe ra rất ly kỳ.
Tôi nhìn chăm chú con dao một lát, chẳng thấy trên nó có hơi thở nào kì quái.
Nhưng biểu hiện của Hàn Vân đã chứng minh con dao này đích xác là có vấn đề. Ngay cả một con ma già lợi hại như Hàn Vân cũng phải sợ cái thứ này, đủ để thấy mức độ sát thương của nó đối với ma.
“Nếu gặp chuyện, cô cứ dùng con dao này đâm đối phương. Con dao này chỉ gây tổn thương cho ma, chứ không tổn thương thứ khác.” Ngô Linh hướng dẫn cho Quách Ngọc Khiết một chút.
Không ngờ Thanh Diệp còn có món đồ tốt như thế.
Tôi có cảm giác như được mở rộng tầm mắt.
Quách Ngọc Khiết gật đầu, cất con dao vào trong túi, nơi có thể dễ dàng lấy ra.
Tôi nhắc nhở cô ấy, lát nữa còn đến sân bay làm thủ tục kiểm tra an ninh. Cô ấy cất một thứ có hình dạng như thế trong túi, e sẽ bị ban kiểm tra an ninh chặn lại.
Quách Ngọc Khiết vội cất con dao vào vali hành lý.
“Còn cần chuẩn bị thứ gì khác không?” Tôi lại hỏi Ngô Linh.
Ngô Linh lắc đầu: “Không cần nữa.”
Hàn Vân hứ một tiếng: “Chỉ biết dựa vào những vật ngoài thân này, chẳng tiến bộ được xa đâu.”
Tôi nhìn Hàn Vân một cái.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Đang nói anh đấy! Phí của giời!” Đột nhiên nó nổi sùng với tôi: “Thật là phí phạm...”
Nó nói được nửa chừng thì đột nhiên biến sắc mặt, xoay đầu qua chỗ khác, hầm hừ một mình, chứ chẳng nói gì nữa.
Tôi thấy lạ, nhìn qua Ngô Linh đang bên cạnh, lại nhìn Cổ Mạch đang chơi điện thoại trên sofa ở sau lưng.
Hàn Vân bất chợt không nói nữa khiến tôi thấy lạ, hình như có thứ gì đó ngăn không cho nó nói tiếp.
“Lãng phí năng lực của tôi” sao?
Tôi muốn sử dụng năng lực của mình, nhưng lại không mơ thấy Lina, chẳng cách nào ngăn được Lina từ trong quá khứ.
“Em biết dùng thế nào không?” Tôi hỏi Hàn Vân, chân thành nói: “Năng lực của tôi, có khi dùng được, có khi không. Lần này tôi muốn dùng, nhưng mà không nhập vào được Lina. Nếu là năng lực của em…”
Năng lực của mỗi người mỗi khác. Dù năng lực của chúng tôi đều dính líu đến không gian, đều có một phần tác dụng xuyên không, nhưng trong này cũng có không ít khác biệt.
Trước giờ nhóm Cổ Mạch bảo tôi cứ tùy duyên, bảo tôi sử dụng năng lực nhiều lên, sẽ tăng cường khả năng khống chế năng lực.
Gần đây, năng lực của tôi đúng là đã có thay đổi, nhưng sự thay đổi này lại là một sự thay đổi ngoài tầm khống chế. Bản thân tôi chẳng cách nào khống chế được, không những vậy, mà tôi còn cảm thấy năng lực của mình bắt đầu trở nên khá kì quặc. Kí ức tiếp nhận được rất kì quặc… góc nhìn và nội dung như thế, đều không giống một người bình thường nên có.
Nếu bảo, trong quá khứ khi sử dụng năng lực, tôi nhìn thấy hiện thực đã xảy ra ở quá khứ trong cảnh mộng, có thể điều khiển thời gian của “quá khứ” đó, có thể điều khiển tiến độ trình phát, tua nhanh, tua chậm… Nhưng thực ra Diệp Thanh điều khiển ở phương diện này nhiều hơn tôi một chút. Còn bây giờ, tôi ở trong kí ức, nhưng lại hiểu rõ tình hình ở hiện trường hơn người trong cuộc, những chi tiết mà người trong cuộc đều chưa từng chú ý đến, tôi cũng sẽ nhận ra. Sự điều khiển thời gian đã chuyển thành điều khiển kí ức, nhưng tôi lại dùng rất thuần thục. Đồng thời, tôi cũng đã mất đi năng lực thay đổi quá khứ.
Tôi thấy thắc mắc. Chuyện này tựa như từ năng lực này biến qua năng lực khác, chứ không phải năng lực của tôi được nâng cấp, tiến bộ.
Những chuyện này tôi vẫn chưa nói cho người khác biết, cũng có chút không biết bắt đầu từ đâu, trong này còn liên quan đến sự thay đổi của quá khứ.
Hàn Vân chỉ nghe thấy câu hỏi mập mờ không đầu không đuôi của tôi như thế, trái lại đã tỏ vẻ ngạc nhiên, có điều sau khi nhìn tôi dò xét một lát, lại chìa ra cái vẻ mặt thương hại.