“À quên! Giờ kể chuyện vụ cháy. Chuyện ngay chiều hôm nay. Trưa đến chiều. Họ đã đến từ lúc sáng. Chị Tân đến sớm nhất, hơn 10 giờ hay10 giờ rưỡi đã đến. Những người khác thì tầm 11 giờ, ăn cơm trưa trong tiệm. Lúc ăn liền bắt đầu nói đến những chuyện đó.1Vẫn là những chuyện tôi nói đó thôi. Lần này nói nhiều về Cố Nhan hơn. Cố Nhan mới chết mà, họ đã bàn tán về những tin tức trên mạng, đều là chuyện Cố Nhan tự sát, bị trầm cảm này nọ, còn uống rượu rồi ngủ với ông chủ, còn ngủ với người trong8đoàn phim, rồi gì đó nữa… là những chuyện ấy. Sau đó nói đến Nam Thiên hợp tác với cô ấy, là tự hại mình, phí phạm, chỉ nhiêu đó. Họ vui trên tai họa của người khác, bảo Cố Nhan chết là đáng đời. Ăn xong cơm trưa, tôi lên dọn dẹp bàn, đưa đồ2uống lên, rót nước, còn họ thì đánh bài. Hoạt động của họ chủ yếu là như thế, tán gẫu, đánh bài, nói đến những chuyện ấy. Còn làm đồ thủ công nữa, từng làm khẩu hiệu cho Nam Thiên một lần, làm lung ta lung tung, đều dùng cái loại giấy đó, keo dính cả4lên bàn chúng tôi.”
Người đàn ông nói đến đầy, vẻ mặt đầy ghét bỏ, có chút bất bình.
Anh ta lại bắt đầu lạc đề, oán trách đám người này lần nào đến cũng xả rác. Có khi họ tự gọi thức ăn vặt đến, vỏ hạt dưa vỏ trái cây đều bắt anh ta dọn dẹp. Cả trong nhà vệ sinh cũng do họ mà có thêm rất nhiều rác.
Người đàn ông càm ràm than trách một hồi, nhìn xuống bên dưới màn hình, chắc là đang dùng di động để livestream, đã nhìn thấy bình luận trong đó. Anh ta lần nữa tựa như giật mình nhớ ra, quay lại đề tài khi này.
“… Lúc chiều, sau cơm trưa một lúc. Đồ uống vừa đưa lên thì họ bắt đầu kêu la, mấy người con gái la hét, không biết đã làm gì, còn gọi tôi lên. Có một cô gái làm đổ đồ uống. Là trà sữa trân châu, trân châu đổ đầy bàn đầy đất, dính nhớp bẩn lắm. Tiệm dùng loại trân châu giòn, họ còn giẫm lên, nhìn càng kinh. Tôi còn nhờ thêm một người để phụ dọn cùng. Lúc chúng tôi lau bàn, lau sàn nhà thì họ đang nói chuyện. Cái người hất đổ đồ uống nói nhìn thấy thứ gì đó. Cô ta cứ nói đã nhìn thấy gì đó, có thứ gì đó. Cô ta chỉ lên bức tường đối diện. Trên tường có một bức tranh. Là ông chủ tôi mua, loại tranh được in để treo trong các tiệm nhỏ ấy, hình hoa hồng. Cô ta bảo có thứ gì đó, tôi không nghe hiểu cô ta nói gì. Trong mấy người họ, có một người con trai đi xem, chỉ là tranh trong tiệm thôi.”
Tôi nghe đến đây, đã xác định được những người này nói xấu Cố Nhan nên khiến hồn ma tìm đến.
Người đàn ông lấy làm bất bình, nhưng hình như không nghĩ theo hướng ấy, vẫn chỉ oán trách: “… Bảo trong tiệm có bọ. Đang giữa đông, lạnh như vậy, điều hòa cũng chẳng cần mở, lấy đâu ra bọ chứ! Rõ ràng là họ kiếm chuyện mà! Đúng là không chịu nổi họ. Đã làm đổ đổ uống, còn kiếm cái cớ này. Có thể là do chột dạ.”
Người đàn ông từ oán trách chuyển qua vô cùng hào hứng.
“Cái cô gái đó là người đầu tiên. Tiếp theo lại có người la lên. Lầu hai mà, là sàn gỗ, họ nói chuyện hay đi lại gì thì chúng tôi ở bên dưới đều nghe thấy hết. Tầng dưới còn có khách nữa. Họ phiền lắm. Trước đây đều ngồi tán gẫu, nói rất lớn tiếng. Hôm nay còn đi tới đi lui, khách hàng bên dưới đã thấy khó chịu. Họ còn gọi tôi lên, hỏi tôi lầu hai có người phải không. Không biết làm cái trò quỷ gì nữa. Họ hết người này đến người khác bảo có người, gọi tôi lên hai ba lần lận. Ngay sau khi lau sàn nhà xong, tôi ở bên dưới nghe thấy họ nói chuyện, có người la lên, bảo có thứ gì đó. Họ cứ đi đi lại lại. Sau đó lại gọi tôi lên, hỏi tôi cái phòng ở trên đó có gì. Lầu hai có một gian phòng, để nguyên liệu pha chế, khăn trải bàn và những thứ ít khi dùng. Những thứ thường ngày ít khi dùng đến, kiểu nhà kho.”
Người đàn ông kể đầy sống động, cố gắng miêu tả cho người xem hiểu.
“Đâu có ai đâu. Gian phòng ấy chứa kín đồ rồi. Thường ngày chẳng mấy khi mở ra. Họ khăng khăng bắt tôi mở ra, còn tìm ông chủ. Không có chìa khóa, cửa cũng không khóa, đồ đạc đều không đắt tiền, mà cũng chẳng có ai vào. Còn đòi khiếu nại tôi nữa.”
Người đàn ông lại oán trách, tức giận bất bình.
Oán trách mấy câu xong, anh ta mới nói đến đoạn mở cửa.
“Lúc mở cho họ xem thì cũng có ông chủ ở đó. Mở cửa ngay trước mặt cho họ xem. Họ nói có chuột, bắt chúng tôi dọn dẹp đồ đạc. Trời ạ, đồ chất tràn tới tận cửa! Thùng hàng ngay cửa là chất điều vị, phía sau thùng hàng là khăn trải bàn, rèm cửa sổ để trong bao ni lông. Còn có những thứ trang trí khi tết đến, bóng đèn xanh đỏ, giấy dán cửa sổ, còn có poster giảm giá, menu mới, rồi bảng tuyển dụng đã làm trước đó… đều là những thứ ấy, thùng giấy, bao ni lông chất kín phòng. Giờ bắt tôi dọn. Khăng khăng bảo có chuột. Còn nói sẽ khiếu nại, báo lên Cục Vệ sinh.”
Người đàn ông sau khi vỗ bàn trút giận thì lại lộ ra vẻ quái dị, thần bí.
“Họ ấy hả, giận thật đấy. Có thể nhận ra là họ đang tức giận thật sự. Nhất quyết đòi lấy đồ ra cho họ xem. Tôi nhìn thấy mấy người phụ nữ trong nhóm họ, người làm đổ đồ uống và một cô khác, còn khóc nữa. Mắt đỏ hoe, đang ôm nhau, nấp sau lưng người khác. Hai người đàn ông là giận nhất, chị Tân cũng giận. Chị Tân đã nói chuyện với ông chủ chúng tôi. Họ không chịu đi, ông chủ bảo không cần tính tiền cũng không được, cứ nằng nặc bắt chúng tôi dọn hết đồ ra cho họ xem, không biết muốn xem cái gì. Rồi sau đó nữa, ông chủ cũng chịu hết nổi rồi. Ông chủ chúng tôi trước giờ rất lịch sự với họ. Họ cũng là khách, mỗi tháng đều đến, bao trọn một lầu, tiền bạc sòng phẳng. Tôi nghe ông chủ nói họ đã trả không ít tiền, chiếm trọn hẳn một khu. Cách làm ăn trong tiệm là vậy, buổi trưa đông khách, hết chỗ, đến chiều lại có rất nhiều người còn ngồi chưa đi cũng chẳng sao. Họ bao trọn chỗ mà, trả cũng nhiều tiền lắm.”
Người đàn ông giới thiệu một lát, thái độ đã hơi dịu xuống, nhưng lại lập tức cất giọng mỉa mai.
“Trả nhiều tiền thì ngang ngược. Chị Tân đó còn nói, sẽ trả tiền, bảo dùng ví tiền điện tử chuyển cho chúng tôi, cho ông chủ và cả mấy nhân viên phục vụ chúng tôi, để chúng tôi lấy đồ ra. Con người ông chủ chúng tôi thích tiền. Mà ông ta có đưa cho chúng tôi đâu, tự mình lấy tiền. Chị Tân cũng không nói sẽ boa cho chúng tôi nữa. Mấy người chúng tôi làm mà, họ chỉ đứng xem. Chúng tôi lấy hết đồ ra, thùng hàng, bao ni lông đều mở ra. Họ còn kiểm tra nữa. Lúc đó đã tôi cảm thấy đầu óc họ có vấn đề rồi.”
Người đàn ông đưa tay chỉ, gõ lên thái dương.
“Thật đó. Đầu có vấn đề. Họ còn kiểm tra, từng món một, chất điều vị cũng kiểm tra nốt, xem hết. Còn đòi xé bao bì ra nữa. Sau đó ấy hả, là kiểm tra đồ do chúng tôi tự làm, chính là mấy cái bảng menu món mới, bảng tuyển dụng, giảm giá đó…”
Người đàn ông đang xòe tay ra đếm, tôi thì cảm thấy mắt bị hoa lên.
Một lượng lớn kí ức ngay lúc này đã ùa vào đầu tôi.
Tôi nhìn thấy một đám người, nam có nữ có… Không gian ấy hình như chính là lầu hai của tiệm bán món Tây mà người đàn ông trong video livestream nói. Diện tích lầu hai không rộng, còn có một phòng nhỏ được ngăn ra. Cửa phòng đang mở. Trên mấy chiếc bàn trong sảnh đang để đủ thứ đồ linh tinh. Gian phòng nhỏ đó đã trống không, trong phòng chỉ còn vài mảnh giấy vụn, hộp rỗng, túi ni lông rỗng. Nơi này thực sự chẳng được sạch sẽ lắm. Còn có thể nhìn thấy một số đường ống ở trong phòng, chẳng biết dùng để làm gì.
Tôi đã nhìn thấy âm khí và cũng xác đinh được chủ nhân của kí ức.
Chủ nhân của kí ức là một người phụ nữ đang đứng phía sau cùng đám đông, bên cạnh cô ta còn có một người phụ nữ trạc tuổi, đang nắm tay cô ta, tựa như đang động viên nhau.
Sau lưng người phụ nữ, tôi nhìn thấy một hồn ma lạ.
Nó đưa tay đến, dùng hai bàn tay che lên mắt người phụ nữ này.