Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1850: Đánh nhau trên phố (2)




Nụ cười của Cố Nhan đương nhiên cực kỳ quyến rũ, là nụ cười của các ngôi sao khi đứng trước công chúng. Đây là cảm nhận của tôi. Nhưng anh chàng mập kia thì tựa như đã nhận được một sự chấn động nào đó,1lập tức hăng máu lên.

Tôi có thể cảm nhận thấy rõ mạch máu đang trương phồng trong cơ thể anh ta, hô hấp, nhịp tim đều trở nên bất thường.

Đây không phải là tác dụng tâm lý, không đơn thuần là phản ứng của một người8sau khi nhận được khích lệ.

Cố Nhan đã làm gì người đàn ông đó, khiến ý thức anh ta phát sinh biến đổi, và kích thích trực tiếp lên cơ thể anh ta. Nói theo khoa học thì các cơ quan trong não của anh ta2và cơ bắp trong người anh ta đều đồng loạt bị kích thích.

Minh chứng thuyết phục nhất chính là biết rõ Cố Nhan đã chết, nhưng lúc này đột nhiên nhìn thấy Cố Nhan xuất hiện, người đàn ông này lại chẳng hề kinh ngạc.

Tôi nghi4ngờ rằng trước đó có phải người đàn ông này từng gặp qua Cố Nhan rồi không, nhưng kí ức của anh ta nói với tôi là chưa từng. Lần anh ta tiếp cận Cố Nhan gần nhất là lần fan meeting nhỏ ba năm trước, khi Cố Nhan còn chưa nổi tiếng. Lúc đó anh ta cũng chỉ ngồi ở bên dưới, cách Cố Nhan hơn mười mét.

Anh ta từ dưới đất bật dậy, gào lớn một tiếng, xông về phía hai người kia.

Hai người kia cũng không phải là dân luyện võ, thể hình lại chẳng vạm vỡ. Vừa rồi chẳng qua là nhờ đông hơn, cộng với anh chàng mập kia chỉ đánh đấm loạn xạ nên mới bị họ đánh ngã hai lần.

Lần này lại bị tấn công, chắc là họ đã nổi điên thật rồi, không còn xô anh chàng mập ra nữa, mà là đánh vào người anh ta.

Ba người lại đánh nhau, lăn lộn trên đất, vẫn là kiểu đánh loạn xà ngầu.

Người đi đường xung quanh kinh ngạc kêu lên, lũ lượt né chỗ khác. Có người rút di động gọi cảnh sát, có người thì xấn đến, định can ba người kia ra.

Hiện trượng rối um lên.

Cố Nhan đã đến bên cạnh người đàn ông mập. Khi anh ta vùng thoát khỏi mấy người đi đường đang lôi lôi kéo kéo thì Cố Nhan nắm lấy tay anh ta.

Tôi nhìn thấy trong tay anh ta xuất hiện một vệt sáng. Ánh sáng không chói, thậm chí có thể nói là ảm đạm.

Xung quanh đang đầy người, có lẽ chẳng ai để ý thấy trong tay anh chàng mập đã có thêm đồ vật.

Anh ta không chần chừ, lại nhào đến, hùng hổ đâm thứ đang cầm trong tay về phía hai người đang bị người đi đường chặn lại.

“Phập” – dao găm cắm vào ngực phải của một trong hai người kia, lại “phập” tiếng nữa, dao găm vấy máu được rút khỏi người anh ta.

Những người xung quanh đều sững sờ, chẳng kịp phản ứng, chợt thấy anh chàng mập lại đâm người đàn ông còn lại một dao. Lần này lưỡi dao đâm thẳng vào mắt người đó.

“Á á á.” Người đó gào lên thảm thiết.

Những người xung quanh hoảng hốt lùi lại mấy bước.

Đây là hành động thuộc bản năng, nhưng đã khiến cho tên mập có được khoảng trống mà luồn qua. Anh ta tông ngã người đàn ông kia, cưỡi lên người anh ta, đâm điên cuồng hết dao này đến dao khác lên mặt anh ta.

Máu văng tung tóe, sự giãy giụa và gào thét đã yếu dần.

Cuối cùng có người từ sau lưng khống chế được tên mập

Anh ta bị đè xuống đất, áp sát mặt lên đất. Khuôn mặt người đàn ông vừa bị anh ta đâm thủng như tổ ong đang ở bên cạnh anh ta.

Gần như dính sát vào khuôn mặt rùng rợn đó là khuôn mặt xinh đẹp của Cố Nhan.

Trên mặt Cố Nhan chẳng dính tí máu nào.

Cô ta xoay đầu nhìn người đàn ông mập, mỉm cười với anh ta.

Trên mặt anh ta cũng hiện lên nụ cười như đang nằm mộng, trong cổ họng phát ra những âm thanh kì quái.

Cố Nhan đưa tay ra, vuốt ve lên má anh ta. Khi cánh tay mảnh mai đưa lên, tựa như có lực hút, hút linh hồn người đàn ông thoát ra khỏi thân thể.

Hồn lìa xác, trên mặt anh ta vẫn còn đọng lại nụ cười mơ mộng.

Cố Nhan đưa anh ta bay lên, hai chân cách đất, nhìn xuống anh ta.

“Anh đồng ý làm kị sĩ của em không? Làm kị sĩ bóng đêm cho em.” Cố Nhan lần đầu tiên lên tiếng, nội dung cô ta nói khiến tôi nổi gai ốc.

Tôi cảm nhận thấy ác ý tỏa ra từ người cô ta.

Ngay khoảnh khắc này, tôi đã nhìn thấy âm khí túa ra từ người của Cố Nhan.

Người đàn ông ngẩn ngơ gật đầu, do quá xúc động mà trở nên nghẹn ngào: “Đồng ý! Đương nhiên rồi. Ý anh là, anh, anh rất thích em, anh luôn…”

Anh ta định nói gì đó thì bỗng nấc nghẹn.

Cố Nhan đưa ngón tay trỏ lên, đặt lên miệng anh ta, ngăn không cho anh ta nói tiếp.

“Vậy, hãy là kị sĩ bóng đêm cho em, bảo vệ em. Giết sạch những kẻ nhục mạ em, trừng trị chúng. Giết hết bọn chúng…” Cố Nhan lầm bầm.

Âm khí trên người cô ta men theo ngón tay, đi vào cái miệng đang há hốc của người đàn ông.

Chớp mắt anh ta đã nhiễm phải âm khí của Cố Nhan.

Sự biến hóa này, tôi chưa từng nhìn thấy. Nhưng ma mang âm khí của hồn ma khác thì tôi gặp rồi.

Ma vương!

Tim tôi như chợt ngừng đập.

Cố Nhan thế mà lại biến thành một ma vương mới?!

Suy đoán bi quan nhất của tôi từ trước đến nay đã thành sự thật!

Nghĩ đến đây, tôi bàng hoàng.

Chợt thấy người đàn ông kia đã thay đổi, trên người phủ đầy âm khí.

Anh ta không nhìn Cố Nhan, mà quay phắt đầu lại, nhìn một người còn lại đang ôm bụng rên rỉ trên đất.

“Này! Không đúng! Người này chết rồi hả?” Mấy người đang đè lên người tên mập đột nhiên trở nên kinh hãi.

Họ tránh ra, rồi cuống quýt kiểm tra tình trạng của tên mập.

Người đi đường vẫn đang hóng chuyện ở xung quanh, nhưng sắc mặt thì cực kỳ khó coi, lo lắng đã thay cho tò mò.

Người bị thương kia thì chưa nhận thấy sự thay đổi. Người đi đường tốt bụng quanh anh ta tuy đã nhìn về một hướng khác, nhưng cũng chưa rời đi ngay.

Hồn ma tên mập cứ thế luồn vào vòng vây nhỏ này, đứng trước mặt người bị thương.

Anh ta cúi người, dán vào người bị thương kia. Tay anh ta ấn lên tay người bị thương. Máu tươi không ngừng trào ra từ vị trí đó.

Người bị thương giật bắn người, hình như cảm giác ra gì đó, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Anh ta chầm chậm mở to mắt, há mồm, định kêu lên.

Một tay khác của tên mập đã bịt miệng anh ta, còn cánh tay đang phủ lên tay anh ta thì xuyên qua tay, chạm vào vết thương của anh ta. Tay tên mập thọc vào trong vết thương, luồn sâu vào bên trong.

Máu trào ra không ngớt.

Người bị thương giãy giụa.

Bóng của Cố Nhan đang đứng sau lưng tên mập, nhón chân, hệt như bé gái tinh nghịch đang xem phim kinh dị, cảm thấy gớm ghiếc, nhưng lại vô cùng tò mò.

Tay tên mập đã hoàn toàn đi vào trong thân thể của người bị thương, nắm lấy ruột của đối phương. Anh ta bắt đầu rút tay ra.

Theo bản năng, tôi muốn đến ngăn cản, nhưng vừa di chuyển, tôi mới nhận ra mình chỉ đang ở trong kí ức của anh ta.

Sự di chuyển của tôi khiến tôi tỉnh lại từ trong kí ức, nghe thấy tiếng nổ ở xung quanh.

Phim vẫn đang chiếu, em gái vẫn đang xem say sưa.

Tôi thở hắt ra một hơi, vừa thả lỏng được chút thì kí ức của tên mập lại hiện lên.

Một tiếng loét nhoét vang lên, tôi chợt nhìn thấy tay tên mập giương lên, tay của người bị thương bị hất ra. Ruột của người bị thương bị rút ra ngoài, chẳng biết là do quán tính, hay hồn ma tên mập đã làm gì đó, mà ruột sau khi bị rút ra, rớt xuống đất, ruột còn lại trong bụng người bị thương vẫn tự động tuột ra.

Những người xung quanh bị máu văng trúng, lại nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp này thì tranh nhau vừa gào thét vừa vội vã tránh ra. Những người hóng chuyện ở nơi xa hơn thì bỏ chạy tán loạn.

Ngay khi hiện trường rơi vào hỗn loạn, cảnh sát được báo trước đó đã đến.

Cảnh sát xuống xe nhìn thấy cảnh tượng này cũng vô cùng kinh hãi.

Một vụ đánh nhau trên phố vốn bình thường, chớp mắt lại biến thành hiện trường một vụ án mạng thảm khốc khiến ba người tử vong.

Cố Nhan mặc váy liền thân màu trắng, đứng giữa ba xác chết, nhoẻn miệng cười để lộ hai hàm răng trắng ngà.