Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1839: Ma vương hiện thân




Cùng với hành động của búp bê bằng vải, toàn bộ người đồ chơi giống như nhận được mệnh lệnh, xoay người, ngẩng đầu, những con ngươi bất động đồng loạt nhìn tôi chằm chằm.

Thoáng chốc, mấy chục ánh mắt đã nhắm vào tôi. Do địa hình nên1đám người đồ chơi có thể trực diện nhìn thấy tôi, còn số bị nhà cửa làm cản trở tầm nhìn thì có hạn. Nhưng chỉ dựa vào tiếng xoay người vang dội khi nãy của đám người đồ chơi kia, thì tôi có thể xác nhận được,8ngay lúc này toàn bộ người đồ chơi trong thị trấn đều nhìn về phía tôi.

Ngay khoảnh khắc ấy tôi liền trở nên căng thẳng.

Nếu bản thân búp bê bằng vải không ra tay, để cho đám người đồ chơi đối phó với tôi thì không biết sẽ2như thế nào. Tôi bây giờ có thể cảm nhận được, trong cơ thể của mỗi một người đồ chơi đều chứa đựng âm khí yếu ớt. Bọn chúng đều có linh hồn. Có điều, lúc nãy trên đường đến đây, tôi xác định được rằng, trong trạng4thái linh hồn thì tôi có thể bay xuyên qua thân thể đám người đồ chơi.

Tôi bay quanh một vòng, sau khi tiếp cận đài phun nước, tôi xuyên qua những tòa nhà, bay lên trên cao. Con ma này có thể phát hiện ra tôi ngay từ phút đầu, tuyệt đối không phải vì những người đồ chơi này. Những người đồ chơi này vốn không phải là ánh mắt ngầm của nó.

Tôi có thể cảm nhận được âm khí mà búp bê bằng vải đang phát tán ra. Ổn định, còn có cảm giác vững chắc. Nó không phải là một ma vương cực mạnh gì, âm khí cũng không thể nào sánh ngang với con ma núi Quảng Nguyên và người dẫn đường ở Hối Hương, nhưng âm khí của nó dường như có phần giống với con ma cổ trang, nhìn chăm chú vào nó, sẽ có cảm giác nó sâu thăm thẳm.

Tôi nghe được tiếng cười phát ra từ cơ thể của búp bê vải.

Nó quan sát tôi từ đầu đến cuối, sau đó tay đang giơ lên, bất chợt quật xuống.

Dây thần kinh trong tôi lập tức căng lên, sẵn sàng xông lên bất kỳ lúc nào.

Đám người đồ chơi lại đồng loạt hành động, nhưng không phải xông về phía tôi, mà bọn chúng đang gào thét, bổ nhào hướng về phía đài phun nước.

Tôi có chút sửng sốt, nhìn thấy đài phun nước đã bị đạp đổ, tượng đứa trẻ điêu khắc vỡ vụn rơi xuống hồ đài phun nước, vỡ nát. Tượng điêu khắc gãy đứt, cột nước liền dâng cao chót vót, dưới ánh lửa chiếu rọi, những giọt nước văng tứ tán biến thành những tia sáng nhỏ lấp lánh.

Trong sự hỗn loạn, tôi đã tiếp cận được con búp bê, vươn tay ra về phía nó.

Bất kể nó định làm gì, hễ tóm được nó, là tôi có thể giải quyết nó!

Một tay tôi đã tóm được cơ thể của con búp bê, cuộn thân thể của nó lại thành một cục. Cái đầu của nó đang đong đưa, tứ chi cũng đong đưa, như thể chẳng còn sức lực để chống lại gì nữa.

Tôi chắc chắn con búp bê trong tay tôi đang chứa đựng âm khí, trong lòng có chút lo lắng. Quá thuận lợi. Con ma đó không hề trốn tránh. Nhưng ngay thời điểm này, tôi cũng chẳng thể nghĩ đến những chuyện khác nữa. Tôi bay lên cao, vừa để tránh khỏi sự trở ngại hỗn loạn của đám người đồ chơi, vừa để sử dụng năng lực của mình.

Con búp bê biến thành vải vụn rách nát và bông vải trong nháy mắt và biến mất hoàn toàn.

Trong tay tôi không còn sót lại chút âm khí nào.

Âm khí đã biến mất ngay trong tay tôi.

Tôi quay phắt đầu lại, bay ngược ra.

Một trận gió mạnh thổi qua trước mặt tôi, cọ xát vào mũi của tôi. Tôi cảm thấy linh hồn đang đau đớn, giống như suýt bị một thứ vũ khí sắc bén cắt làm hai.

Đưa mắt nhìn hướng về nơi cách xa khoảng năm mét, tôi thấy âm khí ngưng tụ tại nơi đó, âm khí còn ngưng kết thành một thanh đao lớn, trên lưỡi đao khảm các loại đá quý, màu sắc rực rỡ, nhưng lưỡi đao lại mang một màu đen bất thường và nó đang lấp lánh ánh sáng bạc kỳ lạ.

Thứ như thế không có trong hiện thực, nhưng trong các tác phẩm ảo tưởng lại có không ít những loại vũ khí phi khoa học như thế này.

Tôi nhanh chóng thay đổi nhận định này.

Bởi vì tôi thấy rõ màu ánh bạc trên con đao đen đó vốn chẳng phải là ánh sáng tự nhiên, mà là những ánh đèn nhỏ được lắp bên trong đang phát sáng. Thanh đao đó còn phát ra hiệu ứng âm thanh “vù vù” và “xoạt xoạt”, âm thanh cực kỳ vang dội, có lẽ mỗi ngóc ngách trong cả thị trấn nhỏ đều có thể nghe được âm thanh này.

Người cầm lấy thanh đao cũng xuất hiện ngay lúc này, đó là một bé trai khoảng năm sáu tuổi. Lưỡi đao cũng dài gấp đôi so với chiều cao cơ thể của nó, nhưng thanh đao đó được cầm trong tay bởi một đứa trẻ, cộng thêm hiệu ứng ánh sáng và âm thanh, khiến cho cảnh tượng này nhìn vào vừa dễ thương vừa hài hước.

Thanh đao đó chắc chắn là một thanh đao đồ chơi.

Nhưng âm khí đang ngưng tụ ở thanh đao đồ chơi cũng đủ để giết được người.

Đầu óc tôi vẫn đang rối rắm.

Con búp bê bị tôi tiêu diệt, thằng bé lại hiện ra. Theo lý thì đây chính là bản thể của ma vương. Thế thì, con búp bê trước đó là gì?

Đám người đồ chơi đang reo hò ở bên dưới, tựa như đang cổ vũ cho ma vương. Ma vương mang dáng dấp của bé trai này cũng có thần thái của một đứa con nít, khuôn mặt mang biểu cảm nghịch ngợm, vung thanh đao đồ chơi lên xông về phía tôi.

Tôi chỉ có thể né tránh.

Ở khoảng cách này, tạm thời tôi không cách nào tóm được bản thể của nó.

Vài người đồ chơi đang ăn mừng nhảy vào trong đài phun nước, một số thì nhảy lên trên nóc nhà, trong tay là những ngọn nến, đèn dầu và lửa đang đong đưa.

Đột nhiên, tôi cảm nhận được âm khí tuôn ra từ cơ thể của tên ma vương trước mặt tỏa ra khắp xung quanh.

Tôi cho rằng đó là một loại tấn công bất ngờ nào đó, nhưng nhìn bên dưới thì những nguồn lửa kia đã biến thành những vật chứa đầy âm khí, ánh lửa cũng từ màu ấm áp đã biến thành ánh huỳnh quang rực rỡ đầy màu sắc.

Cảnh tượng này đã tăng thêm bầu không khí ăn mừng hơn.

Cuộc săn đuổi giữa tôi và ma vương giống như một phần của buổi biểu diễn.

Nó có vẻ đang vô cùng phấn khởi, âm khí trong tay thay đổi, từ một cây đao chuyển biến thành một cây súng.

Trận đấu cận chiến đã biến thành một cuộc tấn công tầm xa.

Tôi không kịp đề phòng, tránh khỏi phát đạn đầu tiên mà nó bắn ra một cách khá thảm hại. Viên đạn cũng là âm khí, kích cỡ của nó xem ra rất nhỏ, nhưng ai biết được nếu bị bắn trúng thì sẽ có kết cục gì?

Khẩu súng trong tay ma vương là súng đồ chơi có vẻ làm từ nhựa, còn có hiệu ứng âm thanh “chíu chíu”, nòng súng cũng có hiệu ứng sáng đặc biệt. Loại súng như thế đương nhiên không có sự giới hạn về đạn. Từng khối âm khí một từ nòng súng bắn ra, hướng về tôi. Độ chính xác rất hạn chế, nhưng tôi và ma vương ở cách nhau cự li rất gần, sự chuẩn xác tuy có hạn nhưng cũng đủ để súng bắn trúng tôi.

Tôi tránh không kịp, chỉ có thể giơ tay để ngăn cản. Cách mà tôi có thể nghĩ ra được chính là ngay tích tắc viên đạn chạm vào cơ thể thì tức tốc sử dụng năng lực.

Đảo ngược thời gian, có lẽ sẽ có thể đảo ngược âm khí nhỉ?

Trước giờ tôi chưa từng làm chuyện này. Những mục tiêu mà trước đây tôi từng tiêu diệt đều có một thực thể, cho dù là ma, thì cũng phải tóm được bản thể của nó, rồi mới sử dụng năng lực. Lúc này, thứ tôi có thể tiếp xúc được chỉ là một phần của âm khí do ma vương bắn ra mà thôi.

Trong lòng tôi lo lắng, nhưng sự chú ý không hề bị phân tán. Trong nháy mắt tiếp xúc được viên đạn, tôi phóng thích năng lực của mình, không lệch một giây.

Tôi cảm nhận được một chút cảm giác lạnh buốt của âm khí, còn có một loại cảm giác nóng rực kỳ lạ. Nhưng cảm giác này lập tức biến mất, âm khí cũng biến mất.

Ma vương không hề bất ngờ với năng lực mà tôi sử dụng, nó tiếp tục truy kích, tiếp tục trò chơi này.

Tôi dựa theo kế hoạch trước đó, dụ nó hướng vào trong con ngõ cụt. Nhưng, bay được giữa đường, tôi liền chuyển hướng.

Thứ hiện tại tôi đang đối mặt đã không còn là búp bê bằng vải nữa rồi, mà là một ma vương thực thụ. Năng lực của Tí Còi và kế hoạch trước đó rốt cuộc có thể sử dụng được không thì vẫn chưa chắc chắn.

Ma vương có lẽ sẽ không bỏ mục tiêu là tôi mà chuyển qua tấn công Gã Béo và Tí Còi, nhưng những người đồ chơi đang dõi theo chúng tôi xem trò hay, vỗ tay tán thưởng, không chắc chắn sẽ tiếp tục duy trì trạng thái cổ vũ này.

Tôi cúi đầu liếc mắt nhìn xuống nguồn sáng quái dị thành một mảnh và những người đồ chơi chạy băng băng. Đám người đồ chơi này theo già trẻ nam nữ mà xuất hiện tầng tầng lớp lớp trong đội ngũ. Đang đuổi sát theo chúng tôi là một đám người trẻ khỏe. Biểu cảm đơ cứng của chúng đã được thay thế bằng sự phấn khích, vừa gào thét vừa hò reo, không còn chút lý trí nào mà phá hoại những thứ xung quanh chúng. Lúc đầu cũng có những người đồ chơi lớn tuổi cùng bám theo, nhưng bây giờ đều bị bọn trẻ tuổi giẫm đạp. Sức tấn công của bọn chúng dường như còn mạnh hơn ma vương.

Chíu chíu!

Viên đạn lại bay đến.

Tôi hạ thấp người xuống, lách qua mấy khối âm khí đó, hiệu ứng âm thanh của cây súng ở bên tai đột nhiên biến đổi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy cây súng đồ chơi trong tay của ma vương đã không còn nữa, cách ăn mặc thông thường của ma vương cũng thay đổi, nó đeo lên một cái mặt nạ hung tợn đáng sợ của ma quỷ, mặc một bộ trang phục cos của ma quỷ. Hai con mắt trên cái mặt nạ đó sáng lấp lánh, còn có hiệu ứng âm thanh quỷ khóc ma gào. Ma vương hóa trang thành bộ dạng này rồi xông về phía tôi, giơ cả hai tay đã được đeo găng tay lên, phần móng sắc bén của bộ găng tay được làm từ loại nhựa thường được dùng làm đồ cosplay.

Tôi hoảng vía, vội vã lùi ra sau, nhưng vẫn chậm mất một bước. Móng tay nhựa sắc bén quẹt qua ngực tôi, da của tôi đã bị xước qua. Tôi không bị chảy máu, nhưng cảm giác đau đớn rất thật và dữ dội.

Đám người đồ chơi reo hò.

Mặt nạ ma quỷ của ma vương tiếp tục mỉm cười “khì khì” một cách kỳ quái.