“Câu chuyện mà Lina kể lúc sau, cậu đã từng nghe chưa?” Tôi hỏi Tí Còi.
“Thị trấn dịch bệnh, hình như là có nghe qua.” Tí Còi trả lời.
Ba người chúng tôi đi về hướng của đài phun nước. Trên con đường vắng lặng, có thể nghe được tiếng ca hát, tiếng reo hò náo nhiệt ở phía trước.
“Câu chuyện như thế nào?” Tôi hỏi.
Tí Còi nhìn tôi: “Anh Kỳ, anh muốn tôi… sử dụng năng lực của mình thêm một lần nữa sao? Nhưng1mà, năng lực lần trước tôi sử dụng, hình như… đã thất bại…”
Tí Còi đang rất khổ tâm. Có thể nói, chính vì năng lực của cậu ta đã khiến chúng tôi rơi vào tình cảnh nguy hiểm trong hiện tại. Nội dung câu chuyện đã thay đổi, chẳng ai biết chúng tôi có thuận lợi giải quyết con ma đó hay không, có thuận lợi quay trở về được hay không.
Tí Còi vốn dĩ không hề biết, quá khứ và hiện tại đều đã8thay đổi rồi.
Tôi nghi ngờ năng lực của Tí Còi đã bị sự biến đổi này làm cho xáo trộn. Bản thân năng lực của Tí Còi vốn không hề có vấn đề gì. Lúc đầu vốn là phải dựa theo câu chuyện trong ý thức của cậu ta, là một sự kiện đồ chơi bị vứt bỏ sinh ra linh hồn, rồi trả thù xã hội, chúng tôi chỉ cần tìm thấy căn nhà mới của Lina ở đây, tìm thấy con búp bê2đồ chơi đó, tiêu diệt nó thì có thể kết thúc mọi chuyện.
Tìm kiếm một món đồ chơi trên một thị trấn nhỏ, dù sao cũng dễ hơn rất nhiều so với việc tìm kiếm một món đồ chơi trên toàn địa cầu. Người đồ chơi có khả năng sẽ cản trở chúng tôi, con ma vương đến từ thế giới tương lai cũng có thể phá vỡ kế hoạch của chúng tôi, nhưng tổng thể mà nói, cũng xem như là một tình huống4có thể ứng phó.
Hiện tại, tình hình đã có sự thay đổi.
Điều mà Trần Hiểu Khâu băn khoăn cùng lắm là bản thể mà con ma đó nhập vào có hai loại khả năng: búp bê là giả, thi thể là thật. Điều tôi lo lắng lại là vị trí hiện tại của chúng tôi và chúng tôi phải đối mặt với sự phiền phức của một con ma vương. Những con ma vương của thế giới tương lai không biết đã sống bao nhiêu năm rồi, có lý trí, bình tĩnh, còn có thể sử dụng thuần thục âm khí của mình và năng lực đặc thù của loài ma. Đối phó chúng không hề dễ dàng như những con ma thường.
Nếu như Tí Còi có thể thêm một lớp giới hạn, tạo ra một điểm yếu ở trên cơ thể của con ma vương đó thì thắng lợi của chúng tôi mới có khả năng được đảm bảo.
Tí Còi thấy sự kiên trì của tôi, cũng dừng ngay bước chân, bắt đầu suy xét.
Tôi và Gã Béo đều không thúc giục cậu ta. Cả hai người họ sẽ không thể nào nghi ngờ động cơ mà tôi đưa ra. Nếu như có Trần Hiểu Khâu ở đây, có lẽ sẽ suy nghĩ nhiều hơn. Khi ở trước mặt của Trần Hiểu Khâu thì tôi vẫn luôn cẩn trọng, thầm lo sợ cô ấy sẽ đoán ra được sự thay đổi của quá khứ, khiến cho kí ức của tôi cũng bị rửa sạch.
Sau một vài phút, ánh mắt của Tí Còi chợt bừng sáng. Chẳng có vẻ gì là diễn kịch, cậu ta thật sự đã nghĩ ra được điều gì đó.
“Thị trấn dịch bệnh! Đúng, vốn là có một thị trấn dịch bệnh! Lúc đó đã từ rất lâu, rất lâu rồi, có giáo hội còn nhất quyết khẳng định rằng trên thế giới này có ma quỷ! Dịch bệnh cũng bị xem như là ma quỷ! Những người bị mắc dịch bệnh thì đều bị xử tử. Có một thị trấn nhỏ giống hệt như thế. Vị linh mục của nhà thờ địa phương nói rằng có ma quỷ. Không đúng, không đúng…” Tí Còi nhíu mày lại, vắt óc suy nghĩ: “Trước hết đã có vụ án giết người, thi thể đã bị vứt lại trong nhà thờ. Linh mục nói là có ma quỷ. Tiếp đến là toàn bộ thị trấn nhỏ bắt đầu đi tìm kiếm ma quỷ.”
Tim tôi đập ngày càng nhanh hơn. Phần mở đầu của câu chuyện này hình như có phần giống với những cảnh tượng mà tôi nhìn thấy.
“Linh mục đã xử tử một số người khả nghi, sau đó vẫn có người bị hại và thi thể bị vứt lại ngay tại nhà thờ. Những người sau này đưa ra kết luận, ngay trên thị trấn nhỏ này có thể đã xuất hiện một tên sát nhân hàng loạt. Mọi người lúc bấy giờ không hề hoài nghi về mặt kia. Phương án xử lý xác chết lúc đó cũng nảy sinh vấn đề, tình trạng vệ sinh cũng không được tốt, thế là xảy ra dịch bệnh. Họ cho rằng ma quỷ đang tác quái, nhà thờ đã bị những cái xác ấy làm cho ô uế. Sau đó hình như là... họ có mời người đến làm phép. Các nhà thờ lớn của những thành phố khác đã cử người đến đây, họ đến nhà thờ đó… Lại bắt đầu tìm kiếm ma quỷ, rồi lại xử tử một vài người ngay bên trong nhà thờ. Trước sau, chắc có đến hơn trăm người bị xử tử. Dịch bệnh đến cuối cùng vẫn chưa hề bị ngăn lại. Thị trấn nhỏ bị bỏ hoang, bị thiêu rụi. Nhiều người dân trong thị trấn cũng đã bị thiêu chết.”
Nói đến đây, Tí Còi ngập ngừng một hồi, nét mặt hốt hoảng: “Câu chuyện đó có một phiên bản là chuyện ma. Một phiên bản kể rằng, nhà thờ đã trở thành nơi tụ tập của những oán linh, ngọn lửa lớn cũng không có cách nào thiêu hủy được nó, nó vẫn luôn đứng sừng sững như thế. Về sau nó trở thành một nơi quái dị. Thường được gọi nhà thờ bỏ hoang thần bí. Trên các trang mạng, có một bảng xếp hạng các địa điểm kì lạ, nó thường xuyên được nhắc đến. Là một nhà thờ không hề được ghi chép lại, trong ghi chép lịch sử của địa phương, cả ghi chép của giáo hội đều không có tên nhà thờ đó, không hề biết nó do ai xây dựng nên, đồ vật ở bên trong ngoại trừ hỏng hóc mục nát, còn lại đều được giữ nguyên vẹn, xung quanh không có những kiến trúc nào khác. Có người nhìn thấy được hồn ma người chết tại đó, nghe thấy tiếng khóc, tiếng gào thét thảm thiết.”
Điều này nghe như không phải là nhà thờ của thị trấn Morris mà tôi nhìn thấy.
Tí Còi trở nên nghiêm túc hơn: “Một câu chuyện ma khác, chính là câu chuyện của một người may mắn còn sống sót, cô ta cũng là một con ác ma thật sự. Sau khi thị trấn nhỏ bị thiêu hủy đi, có một bé gái may mắn còn sống sót, được những nông dân ở vùng lận cận nuôi dưỡng. Về sau, nơi mà bé gái đó đã ở lại cũng xảy ra những vụ án giết người liên hoàn, cũng phát sinh ra dịch bệnh. Điều này không có cách nào khảo chứng. Có người tìm thấy được một số những ghi chép lịch sử, cũng chính là những ghi chép về chết chóc, về dịch bệnh của một khu vực. Có một giải thích tương đối hợp lý chính là có một tên tội phạm giết người hàng loạt đang thực hiện tội ác ở đó. Nhưng trong câu chuyện ma được lưu truyền, bé gái đó vẫn sống mãi, là một cơ thể được hồn ma lựa chọn. Còn nữa…”
Sau khi Tí Còi nói xong một mạch dài như thế, thì hít lấy một hơi: “Đã có người từng nghiên cứu kĩ càng lịch sử của khu vực đó, chính là điều mà tôi vừa nói lúc nãy, ghi chép về chết chóc gì đó đó. Những thành phố, thị trấn xảy ra vấn đề đó đều có một đặc điểm, chính là bên trong những nơi đó có nguồn nước liên thông với nhau. Có khả năng là dịch bệnh thông qua đường nước mà lan đi, cũng có thể tên sát nhân hàng loạt men theo đường nước mà di chuyển, để đi đến những thành phố khác. Trong câu chuyện ma kia có nói, dịch bệnh ma quái đó tồn tại nhờ nước, ngọn lửa không thể thiêu chết nó, nguyên nhân chính là do có nguồn nước.”
“Nói như thế, tiền đề để lửa có thể thiêu chết nó chính là ngăn chặn nguồn nước ư?” Gã Béo hỏi.
Tí Còi gật đầu chắc nịch.
“Vậy con ma đó bây giờ đang ở vị trí của đài phun nước nhỉ? Nó sợ chúng ta phóng hỏa đốt đi toàn bộ thị trấn chăng?” Tí Còi nói.
Lập luận này có phần hơi gượng ép, nhưng Tí Còi đã siết chặt tay, nét mặt trở nên nghiêm túc, có lẽ là khích lệ bản thân, tin rằng lửa có khả năng thiêu chết con ma đó.
“Vậy phải làm thế nào? Nó đã đến đài phun nước đó rồi. Dụ nó ra khỏi đó, kế đến chúng ta lại phóng hỏa đúng không?” Gã Béo hỏi.
“Những người đồ chơi đó đều đang giơ đèn cầy nhỉ? Vậy là có mồi lửa rồi.” Tí Còi nói.
Tôi bay lên trên không quan sát địa hình, rồi chỉ cho họ biết một con ngõ cụt, nơi thuận tiện cho việc phóng hỏa.
Tí Còi và Gã Béo đến chỗ đó để bố trí, còn tôi sẽ trực diện đến đối phó với con ma đó. Nếu như tôi có thể tiêu diệt được nó ngay thì kế hoạch dự trù ấy cũng không cần phải sử dụng đến nữa. Nhưng nếu như tôi không thể đối phó, vậy thì đành phải cố dụ con ma đó đi vào trong con ngõ cụt, rồi phóng hỏa, nói không chừng có thể giải quyết con ma đó một cách triệt để.
Trong lòng tôi không có nhiều niềm tin cho kế hoạch dự trù này. Nhưng Tí Còi xem ra đã không nghĩ được những câu chuyện ma khác để đan xen vào sự việc này rồi. Hoàn toàn dựa vào bản thân mình mà thêu dệt nên một câu chuyện, năng lực của Tí Còi nhìn chung vẫn chưa làm được đến điểm này.
Nói như thế, cuối cùng vẫn là phải xem xem liệu tôi có khả năng bắt được ma vương đó không.
Tôi cảm thấy hơi tiếc.
Tỷ lệ thành công không hề tăng lên, nhưng cũng không đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
Tách nhau ra, một mình tôi bay lên đỉnh đầu người đồ chơi.
Trong tiếng huyên náo và ánh lửa hừng hực, tôi đã nhìn thấy được bức tượng điêu khắc ở đài phun nước.
Trước đó tôi không hề nhìn sai, tượng điêu khắc là hình dáng một đứa trẻ đang đứng trên một cái bệ đài cao, đó là một bé gái, dáng dấp trông cực kỳ giống với Lina. Còn ngay bên cạnh tượng điêu khắc là một con ma đang bay, là một con búp bê bằng vải.
Con búp bê bằng vải phát hiện ra tôi, liền xoay người qua, đối mặt tôi, giơ tay lên, đám đông ngay lập tức yên lặng.