Đã tìm sai đối tượng, việc nhận nhầm đối tượng này còn mang đến một tin xấu.
“Vua của các em, biến bọn em thành đồ chơi sao?” Gã Béo kinh ngạc hỏi.
Cô bé gật đầu, hình như rất buồn vì chuyện này, nhưng chỉ buồn thôi, không hề sợ hãi, căm giận hay có những cảm xúc khác. So ra, khi cô bé nhắc đến mẹ của mình thì xúc động hơn.
“Vua của các em biến các em thành đồ chơi, sau đó thì sao?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Cô bé chưa hiểu câu hỏi của1Trần Hiểu Khâu lắm, ngây thơ trả lời: “Làm thành đồ chơi thì có thể mang ra chơi rồi. Vua không thích búp bê, làm thành búp bê sẽ rất nhanh bị hư, sẽ bị đánh chết....” Cô bé nói, dường như là đã bị gợi lại quá khứ, cuối cùng thì cũng để lộ ra sự sợ hãi.
“Hỏa tiễn cũng là đồ chơi người đó làm ra sao?” Trần Hiểu Khâu tiếp tục hỏi.
Cô bé nghe không hiểu câu hỏi của Trần Hiểu Khâu. Sau khi tốn công giải thích, cô bé mới hiểu,8dùng tay mô tả: “Có xe, có máy bay, còn có người rất lớn, rất lớn. Vua thích dùng những thứ đó giết chết búp bê.”
Nghe ra, tính cách tên ma vương này rất nam tính, dùng những đồ chơi mà con trai thích như ô tô, máy bay vân vân để giết những thứ đồ chơi như búp bê này nọ mà con gái thích.
Đây không thể xem là tin tốt.
Một con ma búp bê đã là vật quái dị khó giải quyết rồi, một chiếc máy bay oanh tạc đồ chơi gần giống2như thật thì chỉ có thể dùng từ tai họa để hình dung.
Nghe tiếng hỏa lực ở bên ngoài, tôi đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng tai họa đó.
Tất cả chúng tôi ở trong này không biết là do may mắn hay là do nguyên cớ khác mà nãy giờ vẫn chưa từng bị tấn công. Đủ thứ âm thanh giết chóc đều từ xung quanh vang lại. Tiếng phá nhà vang lên không dứt, những căn nhà đơn sơ cũng đã bị phá hủy, nhìn qua cửa sổ, chúng tôi có thể4nhìn thấy những nhà đá, nhà gỗ bị đạn pháo phá hủy, cũng có những con búp bê có hình dạng quái vật xông vào trong nhà.
“Tại sao không có con đồ chơi nào tấn công chúng ta?” Gã Béo cũng đã nhận ra điểm đáng ngờ này.
“Đây chẳng phải là chuyện tốt sao?” Tí Còi kinh ngạc trố mắt nhìn Gã Béo.
“Hẳn phải có lí do...”
“Chúng ta không phải là đồ chơi.” Trần Hiểu Khâu tức tốc đưa ra đáp án.
Đáp án này nghe có vẻ hợp lí.
Đang đánh nhau đều là những đồ chơi, năm người chúng tôi và cô bé này đều không bị chuyển hóa thành đồ chơi.
Tôi nghĩ đến Ngô Linh bèn vội vàng hỏi mọi người.
“Không, không nhìn thấy cô ấy.” Trần Hiểu Khâu lắc đầu.
“Cô ấy sẽ không bị biến thành đồ chơi chứ?” Tôi rất lo lắng hỏi.
“Chỉ còn cách ra ngoài tìm thử thôi.” Trần Hiểu Khâu nói.
Ở mãi trong căn nhà này thì chẳng biết bao giờ Ngô Linh mới tự động xuất hiện.
Bốn người bọn họ đều mang theo thân thể vào trong không gian này, không tự do như tôi.
Tôi bảo bọn họ ở lại trong nhà, còn mình thì bay ra ngoài.
Không còn bị nhà cửa che khuất, thị trấn nhỏ chìm mình trong biển lửa chiến tranh đã hiện ra ngay dưới mắt tôi.
Những người đồ chơi đó giống hệt người sống, cũng bị thương, cũng chảy máu, có cảm giác như cũng sẽ “biết” chết.
Thủ đoạn tác chiến của bọn họ rất hạn chế, không giống đồ chơi bên phe ma vương có được đồ chơi loại vũ khí nóng, thích hợp với chiến tranh như thế.
Nếu đúng như tôi dự đoán, thì đây là cuộc tàn sát đơn phương.
Máu của người đồ chơi nhuộm đẫm trên đường phố lát đá, thấm vào các khe đá, thấm vào tường ngoài của nhà cửa.
Xe tăng, xe chiến đấu nghiền nát các căn nhà, tôi còn nhìn thấy robot hình người bước đi trên mặt đất. Súng laser, kiếm laser cũng được đưa vào trận chiến này.
Thực lực chênh lệch quá lớn.
Như vậy thì không ổn rồi!
Tôi bất giác nhận ra vấn đề này, hạ xuống trở lại bên trong ngôi nhà.
Đám Tí Còi rất bất ngờ khi tôi thoát đi thoát về như vậy.
“Cậu phải tiếp tục nghĩ đến câu chuyện đó!” Tôi nắm lấy cánh tay của Tí còi.
“Gì cơ?” Tí Còi đầy ngơ ngác.
“Con ma búp bê trong câu chuyện ma ấy hẳn là phải mạnh hơn! Nó đã biến thành linh hồn đồ chơi rồi! Nó là linh hồn đồ chơi, sở hữu sức mạnh của linh hồn, còn điều khiển được đồ chơi!” Tôi sốt ruột nói với Tí Còi.
Tên ma vương đó dùng linh hồn con người làm thành đồ chơi. Những người đồ chơi như vậy chắc không cách nào bị linh hồn đồ chơi điều khiển trực tiếp. Nhưng cứ tiếp tục như vậy, cuộc tàn sát một chiều này sẽ nhanh chóng kết thúc. Linh hồn đồ chơi sẽ bị giết chết, nhưng ma vương thì sao? Chưa kể, chúng tôi làm sao thoát khỏi không gian này đây? Khi chúng tôi thoát khỏi không gian này, sẽ quay về thế giới hiện thực, hay là đi vào thế giới tương lai?
So với đó, chi bằng lợi dụng năng lực của Tí Còi để tăng sức mạnh của linh hồn đồ chơi. Khiến linh hồn đồ chơi trở thành phe chiếm ưu thế.
Cách tiêu diệt linh hồn đồ chơi sẽ đơn giản và rõ ràng hơn cách giết chết một ma vương.
Tí Còi cũng không phải người quá chậm chạp, đã lập tức hiểu ra.
“Đúng rồi! Nó đã biến thành linh hồn đồ chơi rồi! Nó có thể điều khiển đồ chơi! Bản thân nó cũng là đồ chơi, bản thể là một con búp bê!”
Tôi không biết Tí Còi đang nghĩ gì khi lặp lại những lời này, chỉ nghe cậu ta lặp lại vài lần như thế rồi nhắm mắt lại, sau khi không ngừng lầm bầm nội dung tương tự thì đất trời liền rung chuyển.
Năng lực của Tí Còi thế mà lại tạo ra tác dụng như vậy, chúng tôi thực sự không ngờ.
Tôi bay ra khỏi căn nhà, lập tức nhận ra suy nghĩ vừa rồi của mình đã sai rồi.
Trời đất rung chuyển là do đám người máy và vũ khí nóng không hợp với thị trấn nhỏ kia đang sụp đổ.
Đám đồ chơi đó đang run rẩy, tựa như đang làm rúng động cả không gian xung quanh.
Chúng bắt đầu phân rã, lộ ra bản thể của hồn trong đồ chơi, tôi nhìn thấy hình dạng của bọn họ, cũng nhìn thấy âm khí toát ra từ bọn họ.
Những hồn ma này tựa như người bình thường, trở nên yếu đuối sau khi bị lột bỏ áo giáp, sợ hãi hoang mang.
Và tôi đã cảm thấy, âm khí trong rừng rậm cũng bắt đầu run rẩy giống những hồn ma kia.
Bọn chúng giống như bị một sức mạnh vô hình chi phối, tự động tan thành bột nhuyễn, biến thành bụi trong không khí.
Âm khí vẫn chưa biến mất, vẫn đang mở rộng, lan khắp thị trấn nhỏ.
Trong phạm vi này, tôi có thể cảm nhận thấy âm khí rất rõ ràng, chỉ còn hai khối. Một khối là của Lina đang ở trong căn nhà bên dưới, một khối khác từ trong khu rừng lao về phía tòa nhà như một tia chớp.
Cảnh tượng thị trấn đang bị âm khí bao phủ trở nên méo mó, xác vụn của người đồ chơi trên đất, nhà cửa bị phá nát đang trở lại hình dạng ban đầu.
Hơi giống với cảnh tượng khi tôi sử dụng năng lực, tựa như phim đang được tua ngược, thời gian đang trôi lùi.
Cả không gian chớp mắt đã khôi phục lại như ban đầu, ánh trăng trên bầu trời, dưới đất là thị trấn chuẩn bị đi ngủ, tất cả đều giống hệt hơn mười phút trước, trong yên tĩnh để lộ ra đôi phần quái lạ.
Tôi nhạy bén cảm thấy âm khí ở thân dưới tòa nhà đã biến mất. Giống như đang diễn ra một cuộc tháo chạy, nó đã xuất hiện ở nơi cách tôi hơi xa.
“Này! Anh Kỳ!”
Tôi nghe thấy tiếng gọi của Tí Còi, trong lòng lạnh lẽo, người tôi cứng đờ quay lại, vừa cúi đầu, tôi nhìn thấy phía dưới ngã tư đường là bốn người Tí Còi.
Tí Còi và Gã Béo vừa cảnh giác xung quanh vừa tỏ vẻ mừng rơn, biểu hiện của Trần Hiểu Khâu thì vẫn bình tĩnh, còn Quách Ngọc Khiết, miệng thì la quang quác, tay thì đang dắt theo một hồn ma bé gái.
Tôi nhìn bọn họ, chứ không tới gần.
Tí Còi sốt ruột nháy mắt ra hiệu cho tôi, tay vẫy vẫy về phía tôi.
Gã Béo và Trần Hiểu Khâu ngạc nhiên nhìn tôi, rồi lại nhìn nhau, quan sát xung quanh một thoáng.
Đôi mắt bé gái ngấn lệ, tựa vào Quách Ngọc Khiết như đứa con đang bấn loạn phải dựa dẫm vào mẹ.
Tôi từ trên không trung dần dần hạ xuống.
Tí Còi thở hắt ra một hơi: “Cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi. Khi nãy bọn em thấy anh từ bên kia bay qua, tìm anh cả buổi trời.”
Tí Còi chỉ về hướng nọ, chính là ngôi nhà cũ của nhân vật chính Lina trong câu chuyện ma mà tôi đã tìm ra trước tiên.
Tôi nhìn sang hồn ma kia.
“Đứa bé này là do bọn em vừa nhặt được trên đường.” Trần Hiểu Khâu nói với tôi.
“Đến điểm xuất hiện trước đi. Chỗ này quái đản quá, ai mà biết lại có cái gì xuất hiện nữa.” Tí Còi thúc giục.
“Anh Kỳ, chỗ này không phải chỗ anh xuất hiện à? Anh đã gặp phải chuyện gì?” Gã Béo hỏi.
Bọn họ đã đi vào hướng của căn nhà kia, mở cửa, hiện ra trước mắt tôi là văn phòng của phòng Di dời.