Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1828: Những món đồ Chơi (2)




“Này này! Anh Kỳ!”

Trong rừng cây trước mặt vẫn còn những món đồ chơi kì quái đang nối tiếp đi ra, tôi chợt nghe thấy tiếng kêu từ đằng sau vang đến.

Vừa1quay đầu lại thì nhìn thấy Tí Còi nấp ở góc tường, không ngừng nháy mắt ra hiệu với tôi. Cậu ta hạ giọng nói xuống, dè dặt khúm núm, như sợ8kinh động đến thứ gì đó.

Gã Béo đang co rúm lại ở bên cạnh Tí Còi, nhưng thân hình quá to lớn, tấm thân nhỏ bé của Tí Còi hoàn toàn không2thể che được cho cậu ta.

Tôi hoảng hồn, vội vàng bay đến cạnh bọn họ thì nhìn thấy đằng sau bọn họ còn có Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết. Càng4làm tôi kinh ngạc hơn là Quách Ngọc Khiết còn dắt thêm một cô bé đang rụt rè sợ hãi.

Điệu bộ của cô bé cực kỳ giống với Tí Còi, Gã Béo cũng rất căng thẳng. Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết thì lại cực kỳ bình tĩnh.

Tôi nhìn cô bé đó, xác định được thân phận hồn ma của cô bé, âm khí trên người cô bé không thể giả được, nhưng âm khí của cô bé rất mỏng, xem ra không phải là hồn ma mạnh lắm.

“Chuyện gì thế này?” Tôi chẳng hiểu mô tê gì cả.

Tí Còi vào rồi còn hiểu được, ngay cả Gã Béo, Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết cũng bị kéo vào, cũng có thể hiểu được. Có thể lúc Tí Còi bịa chuyện đã nghĩ đến bọn họ, vì vậy bọn họ cũng nhận được thư mời.

Nhưng cô bé ma này thì từ đâu ra?

Tôi đã bay một vòng lớn quanh thị trấn, còn bay xuyên qua một lần, nhưng đều không cảm nhận thấy âm khí của ma.

Vừa nghĩ như vậy, tôi chợt cảm nhận thấy trong rừng rậm đang xuất hiện từng khối từng khối âm khí.

“Nấp vào trước đã.” Trần Hiểu Khâu nói.

Họ dẫn đường, băng qua con hẻm hẹp ở giữa hai ngôi nhà, đưa tôi vào một ngôi nhà.

Vừa bước vào, tôi liền phát hiện ra chỗ kì lạ của căn nhà này. Kết cấu bên trong của căn nhà này lại giống như đúc phòng làm việc của phòng Di dời!

“Đây là điểm xuất hiện của bọn tôi. Anh Kỳ, chỉ mình anh là không xuất hiện ở đây.” Tí Còi giới thiệu cho tôi biết.

“Điểm xuất hiện” - từ này mạng lại cho tôi một cảm giác kì lạ.

“Mọi người đều xuất hiện ở đây à? Cô bé thì sao?” Tôi chuyển toàn bộ lực chú ý sang cô bé ma kia.

Cô bé ma đang rất căng thẳng, dựa vào Quách Ngọc Khiết, như con dựa dẫm vào mẹ.

“Bọn tôi vừa nhặt được cô bé ở trên đường. Bọn tôi đã nhìn thấy anh qua cửa sổ, tìm anh cả buổi trời, nhưng không dám gọi lớn.” Tí Còi than vãn.

Cậu ta chỉ ra một hướng.

Trong phòng làm việc có một dãy cửa sổ lớn, ở đây cũng được làm y hệt. Mặc dù bên ngoài của ngôi nhà có cùng phong cách với nhà cửa trong thị trấn, nhưng nhìn từ bên trong ra thì hoàn toàn là hai kết cấu không gian khác nhau.

Hướng Tí Còi chỉ vừa đúng vào hướng của khu ổ chuột.

“Bên đó là nhà của Lina… nhân vật chính.” Tôi nói.

Tí Còi gật đầu, những người khác cũng gật đầu. Xem ra trong lúc tôi không ở đây, Tí Còi đã đem chuyện đó kể cho mọi người nghe.

Sau khi chúng tôi nói với nhau tình hình của mình, sự chú ý của tôi lại chuyển qua cô bé ma kia.

Đám Tí Còi vẫn chưa kịp hỏi thăm thân phận của đối phương, lúc này cũng nhìn qua cô bé.

Cô bé thấy sợ, lùi lại đứng sau lưng Quách Ngọc Khiết.

Ngoài nhà đột nhiên vang lại tiếng tru của chó sói, còn có tiếng bước chân nặng nề, tiếng gầm rú, mặt đất cũng bắt đầu chấn động.

Tôi nghe thấy tiếng thét, ở ngay gần đây, dường như vang ra từ căn nhà sát vách.

“Rốt cuộc là chuyện gì đây.” Tí Còi rất hoang mang: “Trong câu chuyện ấy, đâu có chuyện này đâu.”

Tôi vẫn đang nhìn chằm chằm cô bé ma kia.

Quách Ngọc Khiết xoa đầu cô bé, nhẹ nhàng hỏi tên của nó.

Cô bé khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại, rụt rè trả lời: “Lina. Em tên là Lina.”

Năm người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau.

Lẽ nào, đây là nhân vật chính Lina bị đồ chơi giết chết trong câu chuyện?

“Nhà của em ở đâu?” Tí Còi vội vã hỏi.

Chỉ cần đến nhà Lina, tìm ra con búp bê, năng lực của tôi có thể tiêu diệt nó trực tiếp, mọi chuyện chắc là sẽ kết thúc.

Lina sợ sệt nhìn Tí Còi, sau khi Quách Ngọc Khiết hỏi lại lần nữa mới trả lời: “Số 17, khu A, thị trấn Morris.”

“Số 17 khu A nằm ở đâu?” Quách Ngọc Khiết vặn hỏi: “Em đưa anh chị đến được không?”

Cô bé đầy hoang mang: “Em không biết.”

“Em không biết đường sao?”

Cô bé gật đầu.

“Sao em lại không biết đường? Là nhà của em mà!” Tí Còi đã hơi bực.

Bên ngoài đã phát sinh bạo loạn, tôi nghe thấy tiếng gào thét, tiếng chém giết. Âm thanh đó rất kịch liệt, nhưng nghĩ đến trong thị trấn đều là đồ chơi, trong rừng chạy ra cũng đều là đồ chơi, thì chỉ khiến cho người ta cảm thấy hoang đường.

Sau một tiếng “chíu” chói tai, chợt thấy một tia sáng đỏ lướt qua ngoài cửa sổ, sau khi tiếp đất, ánh lửa cực lớn và khói súng xuất hiện. Sau một tiếng “ầm”, cả căn nhà bên cạnh đã biến thành một đống đổ nát.

Năm người chúng tôi đều trợn mắt há mồm, cả Trần Hiểu Khâu cũng kinh hãi đến há miệng ra.

“Này, bối cảnh câu chuyện của cậu là của mấy trăm năm trước đây phải không?” Tôi quay đầu nhìn về phía Tí Còi.

Vừa rồi là vũ khí nóng, có lẽ là đạn pháo, cũng có thể là tên lửa! Thứ như thế sao lại xuất hiện được?!

Lẽ nào, thị trấn này không ở trong không gian ẩn, mà ở trong hiện thực, còn bị quân đội trong hiện thực tấn công?

Bé gái lúc này đã sợ đến phát khóc, run lẩy bẩy, xem ra càng không cách nào nhớ nổi nhà của mình ở đâu.

Trần Hiểu Khâu nói: “Hồn ma này còn nhỏ tuổi quá. Trong câu chuyện thì Lina đã trưởng thành, kết hôn sinh con. Cho dù ngày xưa có tảo hôn thì cũng không nhỏ như vậy đâu.”

“Có thể là do liên quan đến hồn ma nên hình thái đã biến đổi.” Tôi lập tức nói: “Phải tìm ra nơi đó, trong thị trấn có đồn cảnh sát và phòng hành chính.”

Tôi còn nhớ vị trí. Theo nguyên tắc chung, trong các công trình công cộng sẽ có bản đồ thị trấn, thậm chí còn có những mô hình. Đặt vào vài trăm năm trước đây, mô hình thì khỏi phải nghĩ đến rồi, nhưng bản đồ thì phải có chứ nhỉ?

“Đi ra ngoài ngay bây giờ sao?” Tí Còi rất boăn khoăn.

Tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết ở bên ngoài muốn đinh tai nhức óc, giống như cả thị trấn đều lâm vào chiến tranh vậy.

Tiếng ném bom oanh tạc không vang lên nữa, nhưng tiếng súng lục, súng liên thanh vẫn không ngớt bên tai, cùng với đó là tiếng gào thét kêu cứu.

Bên ngoài giống như là đang rơi vào một cuộc tàn sát đơn phương.

Chúng tôi đều không hiểu tại sao lại như vậy.

“Lina, em có nhớ con búp bê đó ở đâu không? Con búp bê đó đó, em gái của em.” Quách Ngọc Khiết cố gắng nói chuyện với bé gái đã sợ đến điếng người.

Cô bé nước mắt giàn giụa, ngơ ngác nhìn Quách Ngọc Khiết.

Quách Ngọc Khiết và Tí Còi đang vây quanh cô bé, cố gắng mô tả hình dáng của con búp bê, dẫn dắt cho cô bé nhớ lại.

Sau một hồi, chúng tôi lại nghe thấy tiếng đạn pháo. Mặt đất cũng bị chấn động.

Cô bé đó hét lên một tiếng, nói: “Em không biết, em không biết! Là mẹ! Mẹ giết em rồi! Mẹ không cần em nữa!”

Câu trả lời này có gì đó không đúng.

Trần Hiểu Khâu giữ cô bé lại, bảo cô bé nhìn mình: “Em chết như thế nào?”

“Mẹ của em giết em... Tuya đại nhân muốn một con búp bê mới, mẹ... mẹ đã chọn trúng em... Hu hu hu......” Cô bé òa lên khóc.

Tim tôi đánh thịch một cái, trong đầu hiện ra một cái tên, La Mục.

“Tuya đại nhân, là ma vương ở khu vực em sống à?” Tôi buột miệng hỏi.

Bé gái gật đầu: “Đó là vua của chúng em.”

Câu trả lời này khiến lòng tôi lạnh cóng.

Đứa trẻ này không phải nhân vật chính Lina trong câu chuyện ma, mà là một con ma nhỏ tên Lina ở thế giới tương lai vốn chẳng liên quan gì đến câu chuyện.