So với những người đồ chơi khác thì bộ dạng của ông lão có vẻ thiếu sức sống hơn. Ông ta ngồi bất động, còn những người khác đều biết tự hoạt động.
Khi bé gái và con rối gỗ ngồi vào ghế, họ liền bắt đầu cuộc họp.
Bóng của Karan đi ra từ cánh cửa nằm sau lưng bé gái, cảnh tượng trên căn bản vẫn giống hệt hôm đó.
Trong lúc tôi đang thắc mắc thì ông lão đờ đẫn tựa như được thổi hồn vào xác, nói chuyện, hoạt động như những người đồ chơi khác.
Tôi nhìn1họ, rồi nhìn sang hai chỗ ngồi còn trống.
Ngô Linh và tôi đều không có mặt.
Điều này chắc hẳn đã chứng minh hai chúng tôi đều chưa bị bắt. Thân thể chưa bị bắt, còn linh hồn lại càng không thể bị bắt.
Nhưng biểu hiện của ông lão...
Tôi nhìn ông ta, nhớ đến cảnh tượng chia tay khi nãy.
Sau khi thị trấn đó sụp đổ, linh hồn và thân thể ông ta đều bị linh hồn đồ chơi bắt được ư?
Hình như chỉ có giải thích như vậy mới hợp lý.
Tôi cảm thấy hơi buồn.
Người ta ít nhiều8gì cũng đã từng trò chuyện với tôi, cho tôi một lời khuyên.
Bây giờ người ta đã chết, tôi cũng chẳng biết nên làm gì. Tùy tiện hồi sinh người ta, hình như không thỏa đáng lắm.
Tôi vòng quanh một vòng trong gian phòng, nhận thấy cách bày biện vẫn tương tự như tôi đã thấy trong cảnh mộng, là bản sao của phòng cô bé kia. Nhưng ở đây tôi lại chẳng tìm thấy những phòng kí túc xá của hiệp hội thầy trừ ma, cũng chẳng nhìn thấy dãy hành lang dùng để phong ấn đồ2vật.
Tôi bay ra khỏi nhà, đứng trên nóc nhà nhìn xuống đường phố xung quanh.
Cảnh vật trên đường giống hệt lúc tôi mới đến, người trong thị trấn đều bị biến thành đồ chơi, động tác cứng đờ, nhưng hành vi lại rất giống người sống. Trò chuyện như người sống, đi lại như người sống, mua bán đồ, làm việc như người sống.
Trong môi trường như vậy, chỉ có mình tôi là hoàn toàn lạc điệu.
Tôi nhớ đến Tí Còi, liền bắt đầu tìm kiếm men theo vùng ven của thị trấn.
Bay một vòng quanh vùng ven4của thị trấn, thứ tôi phát hiện đầu tiên là một khu nhà hệt như khu ổ chuột. Nhà cửa hư nát, trên đường không có người đồ chơi, nhưng trong nhà lại có người đồ chơi đứng trơ ra, bất động.
Đây là khu vực có căn nhà cũ của nhân vật chính trong câu chuyện ư?
Tôi suy đoán và đã tìm ra một căn nhà không có người đồ chơi đứng im trong đông đảo các căn nhà cũ nát.
Ngôi nhà rất cũ, nhiều năm không sửa sang, chẳng người quét dọn, bám đầy bụi bặm.
Tôi không tìm thấy những thứ như ảnh chụp, tranh chân dung. Ảnh chụp chắc là không có, vào niên đại mà câu chuyện xảy ra vẫn chưa có máy ảnh và phim. Còn ảnh chân dung, có lẽ người ở khu ổ chuột không đủ sức thuê họa sĩ vẽ cho mình một bức chân dung.
Tôi bay qua cầu thang hư nát lên tầng hai. Lối đi trên tầng hai rất chật hẹp, lại chỉ có một căn gác xép. Tôi đã nhìn thấy một chiếc giường bên trong gác xép.
Nếu tôi đoán không nhầm thì đây chính là nơi búp bê đồ chơi bị vứt bỏ.
Tôi khom người, nhìn vào gầm giường.
Gầm giường tối đen như mực, ánh sáng ở gác xép không được tốt, tôi không thể thấy rõ tình hình dưới đó.
Tôi thử chạm tay vào giường gỗ. Chạm được. Giường đã bị mối mọt, chất lượng vốn cũng không tốt. Tôi đẩy tay lên thì đã lật được cái giường lên.
Bụi bặm trên giường rơi xuống lả tả, trong gác xép lập tức ngập bụi.
Dưới gầm giường là một khoảng sàn nhà có vết tích sâu hơn. Trên lớp bụi dày, tôi đã nhìn thấy một vết tích giống hình người, nhìn khuôn dạng, có thể là con búp bê hình người đó. Ngoài vết tích của búp bê, còn có dấu vết của thứ gì đó bị lôi kéo. Vết kéo có màu sắc khác biệt trên nền nhà đó từ mép giường kéo dài đến vị trí của búp bê. Có lẽ là người bị búp bê tấn công bất ngờ. Là chồng nhân vật nữ chính ư?
Tôi vừa quan sát vừa suy xét, dời chiếc giường qua, bay đến bên trên vết tích của búp bê, khẽ dùng tay chạm vào khoảng nền nhà đó một cái.
Sàn nhà có hơi lạnh khiến người ta phải ớn lạnh, tựa như còn đọng lại một loại hơi thở nào đó.
Oán niệm ư…
Tôi vừa ngẫm nghĩ vừa bay lên, ra khỏi căn nhà.
Con búp bê đó đã rời khỏi nơi này.
Tôi vừa tiếp tục suy nghĩ vừa đáp xuống trước cửa nhà, dùng ngón tay để lại vết chữ trên cánh cửa yếu ớt.
Ở cái thị trấn này, muốn tìm người thì vô cùng khó khăn. Nhưng Tí Còi đã bịa ra câu chuyện như thế thì sau khi vào đây sẽ có mục tiêu sẵn. Không phải là ngôi nhà cũ thì cũng là ngôi mà mới của nhân vật nữ chính. Nhà cũ lại rất dễ tìm. Nếu Tí Còi tìm đến đây, phát hiện nét chữ tôi để lại, vậy sẽ biết tôi đã đến đây rồi.
Tôi tiếp tục bay quanh thị trấn.
Rìa thị trấn là rừng cây rậm rạp, xa xa là dãy núi chập chùng. Mọi thứ đều tương tự với không gian ý thức của bé gái mà tôi từng thấy.
Linh hồn của cô bé cũng ở đây, căn cứ vào đó mà xây dựng nên không gian ý thức, hình như cũng có lý.
Sau khi rảo một vòng quanh thị trấn, tôi chưa phát hiện ra dấu vết của Tí Còi ở vùng rìa thị trấn.
Giờ tôi chỉ còn cách đi vào bên trong thị trấn thôi.
Từ trên cao nhìn xuống, tôi đã xác định được quy hoạch của thị trấn này rất kém. Mọi đường phố, nhà cửa đều phân bố loạn xạ, muốn tiến hành tìm kiếm một cách có kế hoạch ở chỗ này thì quá khó.
Tôi chọn bừa một con đường, rồi xuất phát.
Bay chẳng được bao lâu, tôi nhận ra mặt trời đã chếch về Tây, chân trời là ráng hồng rực rỡ. Người đồ chơi trên đường phố giống như người bình thường, bắt đầu về nhà. Đường phố trở nên vắng vẻ, nhưng trong các căn nhà thì đã bừng lên ánh sáng đèn dầu, đèn sáp. Chiếm phần nhiều hơn là những nơi đã tắt đèn, chìm trong bóng tối.
Trong hoàn cảnh này, không chừng sẽ tìm người dễ hơn.
Mặc dù không có đèn đường, thị trấn trở nên tối tăm, nhưng trên đường đã vắng người, khả năng Tí Còi vào nhà nào đó, ở cùng với đám người đồ chơi kia là rất thấp. Lúc này nếu thấy có ai trên đường, gần như chắc chắn là cậu ta.
Tinh thần tôi liền phấn chấn, tìm kiếm tỉ mỉ hơn, đồng thời cũng bay nhanh hơn.
Men theo một hướng, sau khi xuyên qua hết thị trấn, tôi xoay 180 độ, chuẩn bị tiến hành tìm kiếm ở con đường khác.
Bóng tôi dừng lại giữa không trung, ngoảnh đầu nhìn cánh rừng ở sau lưng.
Lúc nãy có tiếng động vang ra từ sâu bên trong khu rừng, vừa giống gió lay động cây cối, vừa giống có thứ gì đó đi ngang qua.
Tôi tựa vào phía sau một căn nhà, yên lặng đợi một lát.
Xào xạc… Xào xạc…
Gì vậy nhỉ?
Đang suy nghĩ, tôi chợt nhìn thấy có hai đốm sáng lờ mờ xuất hiện trong rừng. Ánh sáng đó đương nhiên không thể là nguồn sáng của đèn pin hay đuốc, mà là một đôi mắt xanh rờn.
Tôi nín thở, thấy trong khu rừng tối om, một cái bóng đang dần trở nên rõ ràng.
Cái bóng đó cuối cùng đã ra khỏi rừng cây rậm rạp, đi vào vùng có ánh trăng không có tán lá che đậy. Điều này khiến tôi thấy rõ hình dạng của nó. Một con sói, nhưng không phải sói thật, là sói đồ chơi.
Gọi là chó có lẽ sẽ đúng hơn. Có điều, đồ chơi đấy không hề dễ thương, mà bộ dạng hung dữ, khiến người ta phải thắc mắc sao lại có công ty chế tạo ra thứ đồ chơi khiến người ta không thích nổi như vậy.
Lông con sói xù lên, rối bời, dưới ánh trăng cứ tựa như đang mặc áo giáp. Mắt nó xanh thẫm, đang phát sáng. Lúc di chuyển, thì miệng nó cứ há ra hợp vào, lưỡi cũng hết thè ra lại thụt vào.
Bộ dạng này thực sự khá khôi hài.
Trong bầu không khí quái đản, con sói đã hoàn toàn lộ dạng dưới ánh trăng.
Tôi nhìn ra được, hình như đây còn là đồ chơi dùng điện, mắt phát sáng, miệng lưỡi biết cử động, đều là chức năng của đồ chơi. Mà ngoại hình của đồ chơi này thực sự được chế tạo cẩu thả quá, giống như hàng giả thuộc loại kém chất lượng nhất do mấy xưởng tư nhân làm.
Cánh rừng phía sau lưng con sói lại có tiếng động tương tự vang ra. Lần này không phải là đồ chơi động vật kì quái đi ra nữa, mà là một người lính tí hon có ngũ quan lệch lạc. Nó đi cà giật cà thọt, di chuyện chậm chạp, đôi mắt không cân xứng không phát sáng, nhưng nhìn vào còn rợn người hơn đôi mắt phát sáng của con sói.
Xào xạc… Xào xạc…
Trong khu rừng quanh thị trấn, tiếng động vang lên dồn dập.