Tôi dừng lại ở giao lộ, nghe thấy tiếng bước chân rất rõ.
Cân nhắc kĩ lưỡng, tôi quyết định nấp vào trước.
Đa số mọi người đều không thể thích ứng được với trạng thái linh hồn, có lẽ người đang đến vẫn chưa nhận ra chỉ có linh hồn của mình đi vào không gian kì lạ này, không cách nào lợi1dụng tốt cái loại trạng thái này.
Tôi xuyên qua bức tường, nấp vào trong một căn nhà chỗ giao lộ.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Người đó đứng ở giao lộ gọi mấy tiếng, không đi tới nữa.
“A, làm gì vậy hả... Này! Đám thầy trừ ma khốn khiếp! Là do các người giở trò đúng không! Làm gì vậy hả!8Không giúp mấy người liền bị mấy người nhốt lại sao? Haizz...” Thanh niên thở dài một hơi.
Tôi nghe thấy những lời oán trách này của anh ta, càng chắc chắn thân phận của anh ta
Chính là thanh niên trẻ tuổi ngồi bên chiếc bàn tròn hôm đó!
Tôi cẩn thận thò đầu ra nhìn thử, thì thấy anh ta vẫn ăn mặc2như hôm đó, ngồi chồm hổm trên đất, hai tay buông thõng, đầu cũng cúi gằm xuống, giống những thanh niên đường phố rất thường gặp.
Lát sau, thanh niên đứng dậy, hai tay chống nạnh.
Tôi vội rụt đầu lại.
Loại tình huống này khiến tôi chẳng hiểu gì cả.
Đây có lẽ là thế giới trong câu chuyện ma mà Tí Còi kể. Đương4nhiên, câu chuyện mà này rất có thể là thật, ít nhất cũng có một nửa là thật, không phải là do Tí Còi bịa ra. Cậu ta vẫn chưa dùng năng lực tẩy não bản thân triệt để, cùng lắm là tập trung tinh thần, khiến câu chuyện mà mình tin trở nên chân thực hơn, còn trên phương diện chi tiết thì tiến hành thiết lập lại theo ý mình muốn.
Lần này, nội dung được thiết lập lại chắc chỉ có mỗi phần “lá thư mời” kia.
Linh hồn đồ chơi kia không thể nào chủ động mời chúng tôi đến sào huyệt của nó, để tìm ra bản thể của nó rồi tiêu diệt nó được. Đây chắc chắn không phải là ý định của nó. Bởi vì năng lực của Tí Còi, nó mới buộc phải gửi thư mời cho chúng tôi.
Về mặt này thì Tí Còi không hề thêm thắt chi tiết nào. Có lẽ, khi cậu ta nghĩ đến chuyện này, trong tiềm thức đã nghĩ đến chim quạ, cuộn giấy, thư mời mà cậu ta vừa nghe tôi nói qua. Hoặc cũng có thể, linh hồn đồ chơi tự bổ sung vào những nội dung còn trống, lợi dụng năng lực của người có năng lực mà nó giết chết lúc trước.
Bất kể là tình huống nào thì người bị bé gái mời đến lại xuất hiện trong không gian này, đều khác thường cả.
Đây là một hành động không cần thiết.
Trừ khi… linh hồn đồ chơi kia có mục đích khác.
Để chúng tôi tự sát hại lẫn nhau?
Phán đoán đầu tiên của tôi chính là cái này.
Linh hồn đồ chơi này lấy đùa bỡn, giết người làm niềm vui, nếu bắt chúng tôi đến đây để chúng tôi tự tàn sát lẫn nhau thì đúng là rất phù hợp với phong cách của nó.
Khoan... lúc nó giết người, hình như đều tự mình ra tay...
Thùng cheng cheng! Tinh tang tang! Cheng tùng tùng cheng! Thùng tang tang thùng!
Âm thanh kì lạ vang lại từ đầu đường bên kia.
Thanh niên đã có hành động, khiến tôi nghe được tiếng bước chân của anh ta và tiếng cảm thán “úi” của anh ta.
Âm thanh hỗn tạp đó càng lúc càng gần, trong âm thanh còn kèm theo những tiếng “soạt soạt” kì lạ.
Tôi phán đoán phương hướng của âm thanh, thò đầu ra lần nữa.
Thanh niên đang quay lưng về phía tôi, hai tay chống nạnh, tư thế rất nhàn nhã. Đầu anh ta hơi cúi, ánh nhìn chắc là đang nhìn xuống.
Tôi đổi vị trí, mới nhìn thấy thứ đang bị anh ta chắn mất.
Đó là một món đồ chơi biết tự bước đi, bộ dạng kì quặc, có ba đầu sáu tay, một đôi tay thì cầm xập xõa, đôi khác đang gõ trống, đôi cuối cùng cầm chiêng. Món đồ chơi sơ sài, còn xấu khá kì lạ cứ thế đánh gõ các nhạc cụ trong tay, di chuyển đến trước mặt thanh niên.
Thanh niên lùi lại một bước.
Đúng lúc đồ chơi đã đi xong, âm thanh của nhạc cụ trong tay cũng dần chậm lại, sáu cánh tay và đôi chân đều từ từ dừng lại, đứng bất động tại chỗ.
Thanh niên lại “ồ” lên một tiếng, ngồi chồm hổm xuống, đẩy đẩy món đồ chơi đó.
Cũng giống như phần lớn những món đồ chơi được bày bán bên lề đường chất lượng chẳng ra làm sao, thứ này lại chuyển động tay chân một chút, tựa như máy móc bên trong kiểu bánh răng này nọ bị chạm đến. Di chuyển một tẹo liền dừng lại.
“Đây... đây chẳng phải là đồ chơi của mình lúc nhỏ sao...” Thanh niên gãi đầu, cầm món đồ chơi lên, sau khi lật đi lật lại xem một lát, hai tay của anh ta cầm lấy cái dùi trống và dùi chiêng, kéo mạnh một cái. Chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, bộ quần áo màu đỏ tượng trưng sự vui vẻ mà món đồ chơi mặc đã bị rách ra, hai người tí hon cũng bị tách ra.
“Lạch cạch” một tiếng, một người tí hon khác rớt xuống đất, còn vung tay gõ gõ vào cái chiêng trong tay.
Thanh niên cuống quýt, vội cầm chắc hai người tí hon chỉ có hai phần ba thân thể, rồi nhặt đứa còn lại ở dưới đất lên.
Tôi nhìn thấy dây kim loại lòi ra từ trong thân thể của đám đồ chơi kia, dường như còn có thể nhìn thấy các guồng máy bánh răng ở bên trong.
“Ôi đúng thật rồi... Cái này... hình như do mình làm thì phải?” Thanh niên lẩm bẩm, quay đầu nhìn xung quanh.
Tôi vội rụt đầu lại.
“Chuyện gì đây trời? Các người làm ra một con gấu bông cỡ bự, bây giờ lại làm ra cái thứ này, rốt cuộc là muốn gì đây? Cái cô bé kia của các người phát điên rồi hả? Này! Năng lực bị mất kiểm soát rồi à! Này!” Anh ta lớn tiếng kêu lên, nhưng chẳng nhận được hồi đáp nào.
Thùng tang tang! Tùng cheng tùng cheng!
Món đồ chơi trong tay thanh niên lại bắt đầu phát ra tiếng động. Anh ta giật mình la lên, hình như là vấp phải gì đó.
Tùng cheng cheng! Thùng tang tang! Thùng cheng thùng cheng! Thùng tang thùng tang!
Ba món đồ chơi đó lại phát ra tiếng động ồn ào.
Thanh niên hình như lầm bầm gì đó, bất chợt, tôi chỉ nghe “bốp” một tiếng, những âm thanh ồn ào đó tắt ngấm.
“Phiền bỏ xừ.... Làm cái gì đây vậy trời.” Thanh niên than vãn.
Tôi lại nghe thấy tiếng bước chân của anh ta.
Hình như anh ta men theo hướng vừa rồi tiếp tục đi tới.
Tôi đợi một lát, mới thò đầu ra xem thử.
Trên đất có ba đống mảnh vụn, đều là kim loại, mảnh vỡ nhựa, còn có vải màu đỏ.
Tôi bay qua đó, liền thấy ba món đồ chơi hình như đã bị người ta phá nát, tất cả đều hỏng hóc.
Tùng cheng cheng!
Đột nhiên, một trong những đồ chơi đó cử động.
Giống như người sắp chết cố giãy giụa, ba món đồ chơi đều bắt đầu nhúc nhích, nhọc nhằn vung tay, muốn đánh món nhạc cụ trong tay mình. Rõ ràng tay của chúng đều đã bị phá hỏng, nhạc cụ cũng bị hư nốt, nhưng vẫn có âm thanh vang ra.
Bọn nó giống như là bị một sợi dây vô hình kéo lên, đột nhiên đứng dậy, hút phần lớn các bộ phận bị vỡ về lại thân thể, ghép thành một thân hình tàn tạ.
Ba món đồ chơi xếp thành hàng, chơi một thứ nhạc ồn ào, bắt đầu đi về phía trước.
Tôi nhìn thấy bóng lưng của thanh niên đó. Anh ta vẫn chưa đi xa, vẫn đi thẳng, chưa hoàn toàn mất dạng.
Anh ta chợt dừng lại, tôi liền vội vàng nấp vào.
Tôi chỉ kịp bay về phía bên cạnh, lợi dụng nhà cửa ở ngã tư che chắn bản thân.
Tôi không hề nhìn thấy bất kì thứ gì, nhưng ba món đồ chơi kia giống như là bị một bàn tay vô hình bóp chặt, thân thể vỡ nát từng chút một. Sợi dây đang kéo bọn chúng đã mất tác dụng, chỉ đành nhìn bọn chúng biến thành mảnh vụn.
Thanh niên huýt sáo một tiếng, nhìn xung quanh quát lớn: “Tao nói này, như vậy thì rỗi hơi quá rồi đó! Cái thứ như vậy lại muốn đánh úp tao? Mày coi tao là gì? Tao không phải người bình thường đâu nhé! Còn chiêu trò gì mau mau giở ra hết đi! Tao còn có hẹn, đừng lãng phí thời gian nữa!”
Sau khi quát lớn một tràng, thanh niên lại bắt đầu rảo bước đi tới.
Tôi nhìn đống bùi nhùi trên đất, suy nghĩ một chút về năng lực của thanh niên đó.
Tấn công từ xa, tính phá hoại rất mạnh.
Năng lực này là thứ mà năng lực của tôi không có cách nào đối phó dễ dàng.
Thôi thì... tránh xa anh ta một chút, không tiếp xúc trực tiếp với anh ta.
Tôi đang suy nghĩ phương án tiếp theo, bỗng cảm thấy có một trận gió thổi qua.
Tiếng lá cây vang lên xào xạc, âm thanh đáng sợ hơn lúc trước rất nhiều. Tựa như là như lốc xoáy cuộn đến, đồ chơi vỡ nát trên mặt đất bị gió cuốn lên, bay lượn trong không trung.