“À, đến đây thôi, kết thúc hoàn toàn rồi.” Tí Còi gật đầu.
“Cậu nghĩ đến cái gì?” Tôi hiểu Tí Còi hơn những người có mặt tại đây, do đó mở miệng hỏi luôn.
“Linh hồn đồ chơi chính là con búp bê1đấy. Đồ chơi bị điều khiển, còn có, linh hồn của những đồ chơi đó...” Tí Còi chậm rãi nói: “Chắc chắn là khách bị mời đến tham gia bữa tiệc sinh nhật.”
Nam Cung Diệu nhìn sang Ngô Linh, nói: “Không thấy8linh hồn của Linh nữa rồi.”
Tôi vẫn nhìn Tí Còi.
“Anh Kỳ, chúng ta bị nhắm đến rồi sao?” Khóe miệng Tí Còi giật giật.
“Ừ. Có lẽ là sẽ nhận được thư mời thôi.” Tôi gật đầu.
Đang nói thì bên ngoài cửa sổ2chợt vang lên tiếng cục cục, một con quạ đang dừng ở bên kia, sau khi phát hiện ra chúng tôi nhìn qua thì há miệng, nôn ra một cuộn gì đó, sau đó cất cánh bay đi.
Người của Thanh Diệp lúc4này cũng hoàn hồn, hiểu ra ý đồ của Tí Còi khi kể hết câu chuyện này.
Tí Còi vẫn yên lặng ngồi đó, không hề thả lỏng chút nào.
Cổ Mạch đến bên cạnh cửa sổ, nhìn cửa sổ khách sạn đang đóng kín, hỏi: “Cái này làm sao để mở ra?”
“Chỉ có thể phá ra thôi.” Lưu Miểu tìm một dụng cụ trong khách sạn.
Nhưng đối với tôi mà nói, không cần dùng tới đồ vật gì thì cũng có thể phá vỡ cánh cửa sổ này.
“Phiền quá đi.” Cổ Mạch than vãn nói.
Tôi đặt tay lên cửa sổ, phát động năng lực, chớp mắt thì cửa đổ đã biến mất.
Hình dáng cuộn giấy đó tôi đã từng thấy qua. Nó bị gió thổi bay vào phòng, rớt ngay dưới chân tôi.
“Chuẩn bị xong chưa?” Nam Cung Diệu hỏi.
“Tôi và các cậu cùng đi.” Lưu Miểu chủ động đứng bên cạnh tôi.
Tôi nhìn Tí Còi.
Tí Còi thu lại sự nghiêm trọng ban nãy, trở nên do dự: “À... Vừa nãy tôi chỉ nghĩ đến câu chuyện đó và búp bê... Chắc là có thể nhỉ?”
Tí Còi chắp tay cầu nguyện, nhắm mắt, đưa tay chạm trán, dáng vẻ cố hết sức để suy nghĩ ra cái gì đó.
Tôi nhìn thấy dáng vẻ này của Tí Còi, liền biết rằng cậu ta đã ra khỏi cái trạng thái hết sức tập trung vừa nãy rồi. Dưới trạng thái bây giờ, chỉ sợ là không có cách nào khiến cậu ta nghĩ ra được gì.
Tôi gọi Tí Còi, nhìn thấy cậu ta đã chuẩn bị xong, liền chuẩn bị mở cuộn giấy ra.
Trên cuộn giấy chính là bài đồng dao mà Tí Còi nói ban nãy. Không giống với bài đồng dao mà những con gấu bông hát, mà là dựa theo miêu tả của Tí Còi, một bài đồng dao đen tối tựa kiểu lời sinh nhật.
Tôi chỉ kịp lướt qua nội dung ca từ một lần thì những dòng chữ màu vàng đồng liền bắt đầu biến hóa, từ tờ giấy nhảy nhót bay lên, hóa thành những điểm sáng lấp lánh, bắt đầu bay lượn trong không trung.
Do không có cửa sổ, một cơn gió mạnh đã thổi qua, cuốn cuộn giấy trong tay tôi bay đi mất.
Những điểm sáng màu vàng biến thành một phần của lốc xoáy, bao kín lấy người tôi.
Tôi không nhìn thấy được cảnh tượng bên ngoài lốc xoáy, trước mắt chỉ là một màu vàng chói mắt.
Chờ đến khi gió và những bột phấn màu vàng biến mất, tôi phát hiện mình đang ở trong một thị trấn nhỏ rất có không khí lịch sử.
Thị trấn nhỏ đó là một thị trấn bị bỏ hoang, bầu trời mịt mù, cùng với màu xám u ám của thị trấn thì càng làm cho nơi này thêm ảm đạm.
Nơi này có thể dùng để làm nơi đóng phim kinh dị được đấy, một chút vui tươi, mơ mộng cũng không có.
Tôi nhìn cơ thể của mình, vung vung tay, trong đầu suy nghĩ một lát thì thân thể đã bay lên.
Quả nhiên, thân thể thật của tôi không hề bị bắt vào cái không gian này, mà chỉ có linh hồn của tôi đi vào.
Chuyện này có chút kì diệu.
Trong câu chuyện của Tí Còi, đi vào trong không gian này không chỉ có linh hồn mà còn có cả xác thịt, linh hồn vĩnh viễn sẽ bị nhốt ở trong không gian này, xác thịt cũng sẽ biến thành một thi thể như đồ chơi vậy. Đây là nội dung câu chuyện mà Tí Còi đã thuật lại.
Nhưng mà hiện tại, trong này chỉ có linh hồn của tôi.
Còn cái cách mà đi vào kia thì quá giống với cái cách của cô bé đó, đưa thiệp mời, dẫn ý thức của con người vào trong không gian ý thức mà mình sáng tạo ra, đúng là y hệt.
Tôi vẫn còn nhớ trong cảnh mộng đã nghe cô bé kia nói cách làm này không phải năng lực của cô bé, mà là năng lực của một người năng lực khác trong hiệp hội thầy trừ ma, phụ trợ cho cô bé hoàn thành chuyện này.
Chỉ sợ người đó đã chết cùng với Karan và cô bé trong cuộc công kích trả thủ của linh hồn trò chơi rồi.
Nghĩ đến đây, tôi cảnh giác nhìn xung quanh.
Ở trong không gian này có khả năng không chỉ có linh hồn trò chơi, mà còn có những người bị nó giết chết nữa. Người bình thường thì không nói đến, nhưng đụng phải người có năng lực thì sẽ rất phiền phức. Bọn chúng có lẽ có thể khống chế một bộ phận năng lực của người có năng lực. Đó chính là một tình huống tồi tệ nhất.
Tôi đảo mắt một vòng, phát hiện mình đang đứng trước cổng vào thị trấn, nơi mà hai chân đang đứng có lẽ chính là đường chính. Nhưng hiện tại, con đường này đã bị tổn hại nghiêm trọng, cỏ dại mọc đầy, gạch đá đã nứt vỡ ra hết. Không phải là đường nhựa giống hiện đại. Những ngôi nhà phía trước đa phần cũng đều là nhà đá và nhà gỗ. Xung quanh thị trấn, sau lưng tôi, còn có những khu rừng chỗ rậm chỗ thưa. Một khung cảnh bán nguyên thủy như này thật khiến người ta càng thêm bất an.
Gió thổi qua, những cái cây xung quanh cũng đung đưa theo, lá cây cọ xát vào nhau, phát ra một âm thanh “xào xạc”.
Ngoài ra, còn có tiếng cộc cộc của những tấm gỗ.
Trước mắt, tôi có thể nhìn thấy những thanh cửa sổ làm bằng gỗ mục nát gần rơi xuống bị gió thổi đung đưa, đập vào tường.
Không có âm thanh của con người, nơi này chỉ có một mình tôi.
Tí Còi không vào đây sao?
Tôi nảy ra câu hỏi như vậy, rồi một lần nữa đánh giá xung quanh, không nhìn thấy ai, cũng không thấy ma. Tôi cũng không nhìn thấy âm khí.
Giống như... thật sự chỉ có một mình tôi...
Tôi để linh hồn bay lên, sau khi bay lên không trung thì tầm nhìn cũng rộng ra, gần như thu hết cảnh của thị trấn nhỏ này vào mắt.
Trong những con đường nhỏ hẹp của thị trấn, tôi cũng không nhìn thấy con người. Có một vài nơi bị ngôi nhà hai, bai tầng chặn lại, không nhìn rõ. Tôi đợi một lát, nhưng góc chết kia cũng chẳng có động tĩnh gì.
Trong khu rừng rậm bao bọc thị trấn thì cũng như thế. Cả một khu rừng khiến người khác không thể nhìn rõ điểm mút, hoàn toàn là một biển cây. Có thể nhìn thấy được những dãy núi ở xa hơn nhưng chỉ giới hạn đến đó.
Con đường mà tôi đang đứng giống như do rừng rậm kéo dài ra. Những bụi cây ở hai bên đường từ thưa thớt đi đến rậm rạp. Cuối cùng cả con đường đều bị rừng rậm chiếm hết.
Đây là một ốc đảo cô độc.
Có thể là giống như trong game vậy, bản đồ có hạn, biên giới của bản đồ chính là một không gian tuần hoàn chặn người ta không thể xâm nhập vào cũng không có cách nào thoát ra.
Mục đích nhiệm vụ chủ yếu của tôi chắc cũng chính là vật dẫn của linh hồn trò chơi kia, chính là con búp bê chỉ có thể ở trong thị trấn này nhỉ.
Tôi quay một vòng, tầm nhìn lại lần nữa đặt lên trên thị trấn nhỏ đó.
“Hey! Có người ở đây không!”
Trong lúc này, tôi nghe một tiếng kêu. Giọng nói này còn khiến tôi thấy hơi quen quen.
Tiếng “Hey” của đối phương kéo dài, hét to, vô cùng dồn lực, nhưng cũng khiến người ta nghe ra âm thanh này rất trẻ, là của một nam thanh niên trẻ tuổi.
Trong đầu tôi bỗng hiện lên một gương mặt, do đó cẩn thận từng li từng tí, hạ người mình xuống, bay theo hướng phát ra âm thanh đó.
Cuối cùng tôi cũng vào được thị trấn, đề cao cảnh giác.
Cái thị trấn này hình như thật sự bị bỏ hoang rồi. Tôi không đi theo đường thẳng mà men theo những con hẻm của thịt trấn mà đi, tất cả những gì nhìn thấy được đều là cảnh vật hoang phế. Xuyên qua một vài cửa sổ, tôi vẫn còn có thể nhìn thấy một vài đồ vật còn sót lại trong phòng.
Không giống như một thị trấn ma mà có tai họa bất ngờ ập đến, rồi người dân đã chết hết đó, nơi này vẫn còn có vết tích rõ ràng của việc rời đi và bị phá hoại. Nội thất trong nhà không còn nguyên vẹn, tôi còn nhìn thấy những nét nguệch ngoạc rất hiện đại ở trên tường. Cho dù những nét nguệch ngoạc đó rất hiện đại hóa, thì xem ra cũng đã trải qua một thời gian dài rồi, màu sắc đã loang lổ, phai nhạt đi.
Chuyện này cũng tương ứng với câu chuyện của Tí Còi kể. Thị trấn nhỏ này không phải bị linh hồn đồ chơi giết trong thoáng chốc, mà là từng chút một bị nó giết hại, sau đó còn thu hút những người thích mạo hiểm và thích sự kiện quái dị đến.
“Hey! Có ai không đấy!” Âm thanh đó lại vang lên lần nữa, hình như đã gần sát bên tai rồi.