Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1820: Nghe tí còi kể chuyện




Câu chuyện ma mà Tí Còi nhớ lại, giống như đa số những câu chuyện xưa, bắt đầu câu chuyện bằng câu “ngày xửa ngày xưa”.

“Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái tên là Lina. Trong ngày sinh nhật của mình, cha cô tặng cô một1con búp bê làm quà sinh nhật. Lina rất vui, cô giúp búp bê chải tóc, thay quần áo, đi đâu làm gì cũng mang búp bê theo. Lina gọi búp bê của mình là em gái, cha mẹ của cô cũng gọi là em búp bê,8xem búp bê như một thành viên trong gia đình.”

“Cứ như vậy vài năm trôi qua, búp bê đã trở nên cũ kĩ, Lina cũng có đồ chơi mới. Cô vứt búp bê qua một bên, không còn mang theo búp bê cả ngày nữa. Trong lúc2Lina không biết, búp bê bị rơi xuống gầm giường, nhiều năm sau vẫn không ai phát hiện.”

“Lina lớn lên, quen biết một người con trai, sau đó thì hai người trở thành người yêu của nhau và chuẩn bị kết hôn. Họ muốn chuyển sang nhà4mới. Trong lúc dọn dẹp đồ đạc, Lina cũng không phát hiện con búp bê dưới gầm giường.”

“Họ nhanh chóng có con. Lúc đứa trẻ được sinh ra, hai người họ ai cũng rất vui vẻ, Lina suốt ngày ôm đứa trẻ, giống như thứ đồ vật quý giá nhất của họ. Nhưng hai ba năm sau, Lina lại mang thai lần thứ hai, vứt đứa con cả của mình sang một bên, toàn tâm toàn ý mà chăm sóc đứa con thứ của mình.”

“Rất lâu sau, hai vợ chồng mới phát hiện ra không nhìn thấy đứa con lớn của mình nữa. Hàng xóm hỏi họ con của họ đã đi đâu rồi, họ cũng không biết. Họ tìm khắp nơi. Tìm trong nhà, tìm trong cả thị trấn nhỏ đó. Họ gặp ai cũng hỏi: ‘Anh chị có thấy con tôi ở đâu không?’, nhưng tất cả mọi người đều trả lời là không.”

“Họ cứ tìm như thế, liền tìm đến những chỗ xung quanh nhà cũ của Lina. Có một bà lão nói với bọn họ, bà ấy thấy một người con gái dắt con trai của bọn họ đi qua chỗ kia.”

“Bà lão chỉ tay sang phía nhà cũ của Lina.”

“Lina không nhớ ra, chồng của cô cũng quên luôn chuyện này. Hai người liền vội vàng chạy đến căn nhà đó. Ngôi nhà ấy vẫn không có người ở. Trong nhà toàn là bụi bặm.”

“Lina ở trong nhà gào thét gọi con trai, cô từ từ nhớ ra nơi này là đâu. Lina cảm thấy sợ hãi, muốn rời khỏi đây. Nhưng chồng của cô vẫn muốn tìm con trai.”

“Họ đến phòng cũ của Lina ở hồi trước, nghe thấy trong căn phòng phát ra tiếng gọi ‘Mẹ ơi, mẹ ơi’. Lina càng cảm thấy sợ hãi hơn. Chồng của cô mở thẳng cửa xông vào phòng.”

“Trong phòng, con trai của họ đang nằm trên giường hướng ra cửa, đang nhìn Lina và chồng cô mỉm cười. Miệng của cậu bé không di chuyển, nhưng lại phát ra âm thanh, vẫn cứ gọi mẹ.”

“Chồng của Lina không phát hiện ra điều lạ thường, chạy lên ôm lấy đứa con của mình, anh ta mừng đến chảy nước mắt. Lina đối diện với đứa bé, phát hiện đứa trẻ này không chớp mắt, cứ mãi giữ một biểu cảm, không nhúc nhích gì. Lúc đứa trẻ bị bồng lên, cảm giác như nó không có xương, tay chân rũ xuống, đầu gục xuống, ngã lên vai của người đàn ông.”

“Chồng của Lina ôm lấy đứa trẻ đi về phía Lina, vui vẻ nói với Lina, tìm thấy được con trai rồi. Về sau họ phải tận tâm chăm sóc con thật tốt.”

“Lina nhìn thấy rõ dáng vẻ của con trai. Đứa trẻ không hề thở, tim cũng không đập, như một cái xác chết vậy.”

“Lina thét lên rồi chạy ra khỏi căn nhà, không quan tâm đến chồng mình và xác chết của con trai. Cô chạy một mạch, lúc chạy ngang nhà của bà lão đó, phát hiện bà lão đang nhìn chằm chằm vào mình qua cửa sổ, dáng vẻ u ám đáng sợ. Trên đường không có người, rất nhiều căn nhà ở đây đều trống không, nhưng hình như lại có người nhìn chằm chằm vào cô thông qua cửa sổ vậy.”

“Lina chạy về phía ngôi nhà hiện tại của mình. Cô chạy ra đường lớn thì mới nhìn thấy người, nghe thấy âm thanh sinh hoạt của mọi người. Nhưng đến lúc cô về đến nhà, đóng cửa lại thì phát hiện nhà mình vô cùng yên ắng, một chút âm thanh của không có.”

“Lina chợt nhớ ra đứa con còn lại của mình, cô chạy ngay vào phòng ngủ xem xem. Cô dừng trước cửa phòng ngủ, nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong phòng vọng ra. Là tiếng của chồng cô, còn có tiếng cười của hai đứa trẻ.”

“Lina bị dọa đến mức muốn bỏ chạy. Nhưng cửa phòng ngủ lại tự động mở ra, khiến Lina nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trong phòng. Chồng cô ấy đang ôm đứa con trai lớn, đứng bên chiếc nôi. Trong nôi phát ra tiếng cười của đứa con thứ hai. Ba cha con không hề cử động, trên mặt vẫn cứ giữ mãi một biểu cảm đó, cùng ôm nhau, cô nhìn thấy đứa trẻ trong nôi cũng không cử động. Họ đều đã chết. Nhưng âm thanh của họ vẫn còn vang mãi.”

“Lina sợ đến mức quay đầu bỏ chạy lần nữa. Lần này, cô không thể chạy được. Cửa phòng khóa lại. Cô nghe tiếng bước chân kì quái, bịch bịch bịch, giống như là tiếng nhảy lò cò trên sàn. Cô còn nghe thấy âm thanh của chồng và con đang gọi mình.”

“Lina trốn đi. Từ trong khe hở của tủ bát đĩa, cô nhìn thấy chồng mình đang đi xuống lầu. Chồng cô nhảy xuống, đầu gối thẳng như đồ chơi, hai chân cũng không rảo bước trước sau, cứ như thế mà nhảy xuống. Động tác ôm đứa trẻ của anh ta vẫn không đổi.”

“Thị lực của bọn họ không tốt, hành động cũng rất ngắt quãng. Lina trốn bọn họ, chạy về phòng ngủ. Cô nhìn thấy đứa trẻ trong nôi đã biến thành một cái xác chết, còn phát ra tiếng cười khanh khách.”

“Chồng của cô lại đuổi lên trên. Lina chỉ có thể trốn dưới gầm giường. Cô nhìn thấy hai chân của chồng mình cứ nhảy bình bịch xung quanh chiếc giường, dọa cô khóc nức nở.”

“Bất ngờ, cô cảm thấy có một cái gì đó đang đụng vào chân của mình. Lina quay đầu lại. Gầm giường rất đen, không thể nhìn thấy được thứ gì. Lina đành phải giơ tay ra chạm thử. Cô sờ trúng một con búp bê bẩn thỉu.”

“Lúc Lina đưa con búp bê ra trước mặt mình, chồng cô cũng nằm sấp xuống sàn nhà, mặt quay về phía gầm giường, nói ‘Anh phát hiện ra em rồi!’. Chồng Lina và hai đứa con bò vào trong gầm giường. Dưới gầm giường vang lên tiếng thét của Lina. Một lúc sau, dưới giường vang lên âm thanh nói chuyện rì rầm của cả nhà cô.”

“Lina gọi tên hai đứa trẻ, đều gọi chung một kiểu xưng hô ‘em gái’, giống như gia đình này vốn dĩ rất hạnh phúc với năm thành viên.”

Tí Còi nghiêm túc kể xong câu chuyện này, giọng điệu âm trầm nói “the end” để kết thúc câu chuyện.

Mặt Cổ Mạch như muốn đánh Tí Còi: “Cậu có cần thiết phải kể cái này ra không?! Bây giờ là lúc để cậu đùa giỡn hả?”

“Không phải. Chuyện này thì kết thúc tại đây, nhưng câu chuyện ma của nó vẫn chưa kết thúc.” Tí Còi gấp gáp nói: “Chuyện này đã lưu truyền ở một nơi, một thị trấn nhỏ ở nước ngoài. Thị trấn nhỏ đó đã biến thành thị trấn của ma, tất cả những cư dân trong vòng mấy mươi năm đã chết hết. Chuyện này đã trở thành một câu chuyện được lan truyền nhanh chóng như bệnh dịch, sau đó, có một phù thủy đi qua thị trấn đó, nhìn thấy toàn bộ diễn biến câu chuyện, lúc này chân tướng mới lộ ra. Cái thị trấn nhỏ đó vẫn còn tồn tại đến bây giờ. Oán linh của vô số người đều tụ tập tại đó. Cơ thể của họ bị búp bê làm thành con rối, chơi đồ hàng ở dưới gầm giường. Mỗi năm cứ đến ngày sinh nhật của Lina, các xác chết trong thị trấn đó sẽ chạy ra ngoài chúc mừng Lina, chúc mừng búp bê. Những người đến thị trấn vào ngày đó thì đều sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này, bị biến thành búp bê ma.”

Tí Còi duỗi thẳng một ngón tay: “Bài đồng dao đó cứ như vậy lưu truyền đi. Tôi không nhớ rõ toàn bộ bài hát, dù sao nội dung cũng kể về câu chuyện như vậy. Người tham gia tiệc sinh nhật đều ở lại vĩnh viễn, biến thành đồ chơi, cùng nhau đùa giỡn, mãi mãi không chia xa, nội dung còn có một phân khúc là bài hát chúc mừng sinh nhật thì phải. Đại khái là như vậy.”

Tí Còi vẫn giơ ngón tay đó lên, tiếp tục nói: “Hơn nữa, trong chuyện này, còn có một số người tự tìm đường chết chủ động tham gia tiệc sinh nhật. Là một hoạt động trong giới quái dị rất nổi tiếng. Những người tham gia mỗi năm đều sẽ bị mất tích. Cảnh sát cũng gia nhập vào để điều tra, phong tỏa thị trấn này. Quy hoạch thị chính cũng muốn cải cách nơi này, sát nhập vào những nơi khác. Cứ như vậy, thị trấn đó từ từ biến mất. Nhưng bỗng đến một ngày, thị trấn đó lại được tìm thấy một lần nữa ngay tại chính vị trí cũ. Muốn vào trong thị trấn, buộc phải dắt theo một đồ chơi đặc biệt bên cạnh, hát bài đồng dao đó.”

“The end chưa?” Cổ Mạch trêu chọc hỏi.