Trương Tiểu Quân đang khóc, giơ tay cao lên, chỉ về bầu trời phía Đông Bắc.
Cách chỉ dẫn này khiến cho người ta không nghĩ ra nổi.
“Ở một nơi xa bao nhiêu?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Tôi nhìn chằm chằm vào Trương1Tiểu Quân, vẫn có chút chưa hoàn hồn.
Trương Tiểu Quân bị những con gấu bông đó ăn mất rồi. Cha của cậu bé cũng bị gấu bông ăn thịt. Tuy nhiên, người chết rồi thì vẫn còn hồn. Linh hồn sau8khi chết cần một khoảng thời gian ngắn mới có thể bay ra khỏi thi thể, cần nhiều thời gian hơn để hồi phục lại thần trí.
Không có Địa Phủ, những linh hồn này cũng không thể đi đầu thai được,2chỉ có thể biến thành những hồn ma.
Kiếp trước Trần Hiểu Khâu là Quỷ Sai dưới Địa Phủ, trước đây đã bày ra vài phần năng lực Quỷ Sai. Lần này làm cho linh hồn của Trương Tiểu Quân xuất hiện,4cũng không thể nói là nằm ngoài dự đoán của mọi người
Nhưng mà hình như Trần Hiểu Khâu đã chuẩn bị làm như thế này từ sớm rồi.
“Rất xa, rất xa. Nhìn không thấy được.” Trương Tiểu Quân vẫn rơi nước mắt, tay đang giơ lên bỗng buông xuống.
Tôi không biết phải làm thế nào để an ủi đứa bé này. Trong cảnh mộng tôi rất muốn cứu nó, nhưng trong đó, tôi lại không nhìn thấy đám gấu bông công kích cậu bé. Mà lúc nãy...
Tôi cắn chặt răng, có chút tự trách mình.
Đây không phải là lần đầu tôi cảm nhận được cái cảm giác bất lực này.
“Có thể nói với bọn chị rằng em và cha em đã gặp phải cái gì không? Hai người không sống ở đây đúng không?” Trần Hiểu Khâu nhìn những người dân đi lại trong khu dân cư, dắt Trương Tiểu Quân đi về phía cạnh vườn hoa nhỏ.
Tôi cầm điện thoại đi theo. Trên đường nói với Cổ Mạch và Nam Cung Diệu về cái phương hướng Trương Tiểu Quân chỉ kia.
Cổ Mạch nói với tôi một phát hiện khác của anh ta: “Bài hát mà những con gấu bông đó hát tôi cảm thấy rất quen tai, chắc là không phải là chúng tự sáng tác ra. Nghe giai điệu có lẽ là một bài đồng dao, dân ca của địa phương. Cậu đợi bên chúng tôi tra xem xem.”
Tôi chẳng có tâm trạng trả lời nữa.
Trần Hiểu Khâu đã kéo Trương Tiểu Quân ngồi xuống cái ghế dài làm bằng gỗ trong vườn hoa nhỏ.
Trương Tiểu Quân không khóc nữa, nấc lên hai tiếng, từ từ bình tĩnh trở lại.
“... Em thấy gấu nhỏ. Chúng về nhà rồi. Cha em không tin, để những con gấu bông trong tủ. Lúc em ngủ thì thấy mẹ đã về. Nhưng đó là nằm mơ.” Trương Tiểu Quân khó khăn nói, giọng điệu này khiến người ta cảm nhận được cậu bé gặp phải hoảng sợ liên tiếp, đến giờ vẫn không thể làm rõ suy nghĩ của bản thân: “Mơ thấy mẹ về, mẹ ôm lấy chúng em, rất vui vẻ, lại còn khóc nữa. Em nói với mẹ gấu nhỏ đã về rồi. Mẹ cực kì sợ hãi. Em nghe tiếng cha gọi. Cha ngã xuống đất, khắp nơi đều là... máu... Mấy con gấu nhỏ đang ăn thịt cha... Mẹ đá chúng ra, muốn bế em bỏ chạy, nhưng em cũng bị chúng ăn thịt...”
Hai đoạn hồi ức.
Tôi nghĩ đến đây, nhíu mày.
Khi nhập vào Trương Tiểu Quân trong cảnh mộng, tôi không hề cảm thấy trên người cậu bé này có năng lực đặc biệt.
Trương Tiểu Quân nói thêm: “Trên người những con gấu bông đó có rất nhiều dây. Những sợi dây đó đều đến từ chỗ kia.” Trương Tiểu Quân muốn chỉ một hướng nào đó, nhưng sau khi ngẩng đầu lên, cậu bé ngỡ ngàng tìm một lúc: “Mất rồi...”
Cái thứ điều khiển đám gấu bông đã biến mất?
Tôi đoán vậy.
“Em mơ thấy những thứ này sao?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Trương Tiểu Quân gật đầu: “Lúc em tỉnh lại, em nói với cha nhưng cha không tin. Em đi lấy con gấu bông tối hôm qua trở về nhà ra thì bị cha mắng. Cha nói em nghe lời cha mà ngủ đi. Em sợ... Em với cha... Em với cha nhìn thấy cửa tủ mở, những con gấu bông chạy ra ngoài. Em thấy những sợi dây...”
Cậu bé nói đến đây, bỗng dưng người run bần bật.
“Cha ôm em chạy, chạy mãi, lúc lái xe thì trong xe cũng có gấu bông nữa. Những con gấu bông đó đã cướp lấy vô lăng. Bọn em cứ chạy mãi, chạy mãi... thì chạy đến đó...” Trương Tiểu Quân nhìn về tòa lầu dân cư.
Bọn họ đã bị những con gấu bông truy đuổi đến nhà của Lữ Xảo Lam.
Lữ Xảo Lam cũng bị chúng dụ đến.
Tôi và Trần Hiểu Khâu cũng bị dẫn đến đây.
Linh hồn đồ chơi đó muốn chúng tôi nhìn thấy những thứ này.
Giống như trong không gian ý thức của cô bé kia, cái linh hồn trò chơi muốn tôi nhìn thấy nó giết người như thế nào.
Cái cách làm này… Là một thú vui ác độc? Khiêu khích? Cố ý làm như vậy là vì muốn giày vò chúng tôi sao?
“Bọn em bị nhốt trong phòng. Những con gấu bông đó đã giết người. Còn dời giường, sô pha… chúng nó vẫn luôn bận rộn. Đợi khi mẹ về...” Trương Tiểu Quân lại bật khóc: “Em rất đau... Chị à, em rất đau...” Cậu bé ôm cổ họng, “Cha, mẹ, đều chết rồi ư? Đều đã chết rồi sao? Những con gấu đó không phải là bảo bối của mẹ sao? Tại sao chúng lại... Hu hu hu...”
“Em nhìn thấy những sợi dây, còn nhìn thấy những gì nữa?” Trần Hiểu Khâu giơ tay, lau nước mắt trên mặt cậu bé.
Cậu bé lắc đầu, rồi lại gật đầu.
“Em còn nhìn thấy những gì?” Trần Hiểu Khâu nhẫn nại hỏi một lần nữa.
“Dây, còn có...” Trương Tiểu Quân nức nở lau nước mắt, cố gắng nói: “Còn có, còn có rối gỗ...”
Tôi lập tức nghĩ ngay đến con rối gỗ được làm ra một cách ẩu tả kia.
“Con rối gỗ có hình dạng như thế nào?” Trần Hiểu Khâu tiếp tục hỏi.
“Hic... Hu...” Trương Tiểu Quân dụi dụi mắt: “Chính là, chính là con rối gỗ như thế này!”
Cậu bé bỗng nhiên bỏ tay xuống, giống như lột một lớp da trên người xuống, lộ ra bộ mặt quái dị của con rối gỗ, rồi bất thình lình xông đến Trần Hiểu Khâu.
Trần Hiểu Khâu giật mình, thân người ngả ra sau, xem ra không có cách nào có thể trốn thoát được.
Tôi đứng ở bên cạnh, tay nhanh hơn ý thức xuất hiện trong đầu, tôi đã kịp ra tay chặn trước mặt Trần Hiểu Khâu, ngăn cái đầu của rối gỗ lại.
Đầu của con rối gỗ đụng trúng lòng bàn tay tôi liền nứt, lộ ra những quả cầu mềm dẻo được bọc bên trong.
Tôi nắm chặt lấy cái đầu của con rối đột nhiên xuất hiện bất ngờ đó.
Tiếng răng rắc không ngừng vang lên, đầu con rối vẫn tiếp tục nứt toác.
Những chiếc máy bay, xe hơi nhựa đồ chơi rơi xuống từ trong đầu của con rối, khởi động động cơ chân vịt và đèn, còn phát ra tiếng động cơ, tiếng loa kèn loạn xạ.
Con gấu bông đang nằm trong tay tôi bỗng cười hi hi.
“Chơi vui không? Chơi vui không? Chơi vui không?” Nó phát ra âm thanh, giai điệu rất vui tươi.
Một tiếng bùm, con gấu bông này biến thành một dải ruy băng, phát nổ trong tay tôi. Dải ruy băng cùng với những mảnh vỡ khác rơi lả tả xuống ghế và mặt đất, sau đó biến mất.
Mặt Trần Hiểu Khâu tái nhợt, trong lòng tôi cũng chùng xuống.
Trong chớp mắt, linh hồn của Trương Tiểu Quân cùng với những con gấu bông đều đã biến mất không để lại dấu vết.
“Có phải là linh hồn của Trương Tiểu Quân không?” Tôi muốn xác nhận với Trần Hiểu Khâu.
Trần Hiểu Khâu gật đầu: “Thứ em nhìn thấy chính là linh hồn của Trương Tiểu Quân. Hồn của Lữ Xảo Lam vẫn còn nằm trong thi thể, hồn của chồng cô ấy vẫn còn mơ hồ, bị ảnh hưởng bởi cái chết. Chỉ có linh hồn Trương Tiểu Quân đã thoát ra hoàn toàn. Nên em liền thử...”
Chúng tôi rõ rằng đã bị sắp đặt.
Câu chuyện mà Trương Tiểu Quân kể cho chúng tôi là thật hay giả thì cũng không có cách nào xác thực được.
Có thể là ngay từ khi bắt đầu, thứ đó đã trốn trong linh hồn của Trương Tiểu Quân, cũng có thể là sau đó mới nhập vào...
Tôi thở một hơi dài, nói với nhóm Cố Mạch về sự biến đổi này.
Trong thời gian này, Cổ Mạch đã nhớ ra tên của bài hát đó.
“Là một bài đồng dao nước ngoài được lưu truyền đã nhiều năm, còn từng bị cải biên. Tên bài hát được phiên dịch là ‘Cùng chơi trò chơi nào’. Lời bài hát của bản đầu tiên đã không còn, lời của những bản sau này thì cũng không khác mấy, đều là lời nói của những món đồ chơi, chúc phúc chủ nhân của mình, thề nguyện sẽ bên cạnh chủ nhân. Tuy nhiên, loại đồng dao này từ sớm đã rất hắc ám, tuy giai điệu vui tươi nhưng ca từ lại rất hắc ám.” Cổ Mạch nói, giọng điệu bỗng nghiêm túc: “Còn cái hướng kia, trên đường đi qua rất nhiều nơi. Muốn tìm chuyện xảy ra ở cái hướng đó thì hơi khó.”
“Ừ...” Tôi chỉ có thể tiếp tục thở sâu để mình bình tĩnh lại.
Trần Hiểu Khâu vỗ vai tôi, ra hiệu cho tôi nhìn sang một con đường trong khu dân cư.
Tôi nhìn thấy đám đông, tiếng còi xe cảnh sát đang từ xa lại gần. Nơi đám đông đang bao quanh chính là tòa dân cư mà chúng tôi mới vừa chạy ra.