Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1814: Xin chào, chủ nhân của tôi (5)




“Là Lữ Xảo Lam?” Tôi hỏi lại một lần nữa.

Mấy giây sau, tôi mới nhận được câu trả lời từ Cổ Mạch.

“Đúng là Lữ Xảo Lam. Nam Cung đã nhìn kỹ qua rồi, không sai, đúng là Lữ Xảo Lam.”

Lữ Xảo Lam chưa chết.

Gấu bông nói sai rồi ư….

Có lẽ điều tồi tệ nhất chính là gấu1bông đang gạt tôi.

Tôi cảm thấy bị sốc, tay chân có chút lạnh.

Tôi gắng gượng đứng dậy: “Vậy để tôi đi gặp cô ấy!”

“Bật chế độ loa ngoài, để tôi nghe giọng của cô ta. Bên Nam Cung sẽ luôn nhìn camera giám sát.” Giọng nói của Cổ Mạch rất bình tĩnh, để tâm trạng của tôi8ổn định lại chút đã: “Bên Linh và Gã Khờ thì chúng tôi sẽ tiếp tục liên lạc. Không sao đâu. Hỏi rõ là đã xảy ra chuyện gì, rồi chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”

Lúc này, cuối cùng Cổ Mạch cũng thể hiện ra được cái phẩm chất của người từng trải.

Tôi bật chế độ loa2ngoài trên điện thoại, xong nói với nhóm Tí Còi bọn họ một tiếng rồi đi ra ngoài.

Trên thực tế, chỉ cần nghe những gì tôi nói thì bọn họ cũng hiểu là xảy ra chuyện gì rồi.

“Em đi cùng anh.” Trần Hiểu Khâu nói.

Tôi nhìn Trần Hiểu Khâu một cái, chưa kịp nói lời từ chối4thì Trần Hiểu Khâu đã đi ra ngoài trước rồi.

Tí Còi và Gã Béo chắc hẳn cũng là muốn mở miệng đòi đi cùng, Quách Ngọc Khiết thì đứng dậy luôn rồi, nhưng hành động của tất cả bọn họ đều không nhanh bằng Trần Hiểu Khâu. Dưới tình huống đã có thêm Trần Hiểu Khâu đi cùng thì việc bọn họ lại đi theo nữa thì sẽ là quá bắt mắt.

Tôi và Trần Hiểu Khâu đi đến cổng đơn vị, trên đường không hề nói lời nào, cả hai đều căng dây thần kinh.

Bên cạnh phòng bảo vệ, tôi nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Lữ Xảo Lam.

“Cậu Lâm!” Lữ Xảo Lam vừa nhìn thoáng qua đã thấy tôi, định bước tới, nhưng bị bảo vệ ngăn lại.

Bước chân của tôi hơi ngừng, quan sát Lữ Xảo Lam một hồi.

Điều có thể chắc chắn là, người phụ nữ này và Lữ Xảo Lam có vẻ ngoài hoàn toàn giống nhau, vẻ mặt tiều tụy, trong mắt nổi gân máu, đầu tóc và quần áo có chút rối loạn.

Trên người cô ta không hề có âm khí, trên tay cũng chẳng cầm gấu bông, không mang theo túi xách, nên không thể nào đem gấu bông giấu ở đâu được.

Quét mắt nhìn thì tôi chỉ có thể xác định được như vậy.

Tiến thêm vài bước đến trước mặt Lữ Xảo Lam, tôi liền bị cô ấy nắm chặt lấy. Cô ấy mở miệng định nói gì đó, cái thái độ cầu xin kia không hề giấu giếm mà để lộ ra ngoài.

Ánh mắt của bảo vệ luôn nhìn vào tôi.

“Tìm chỗ nào đó nói chuyện đi.” Tôi kéo Lữ Xảo Lam ra ngoài.

Tôi không thể đưa một người không rõ lai lịch vào bên trong đơn vị được, chỉ có thể tìm chỗ nào đó bên ngoài thôi.

Lữ Xảo Lam bị tôi đẩy thì cũng chẳng chống cự, một tay vẫn luôn nắm chặt lấy tôi, như thể nắm được một sợi rơm cứu mạng vậy. Cô ấy không chờ được, trong lúc đi đã mở miệng nói: “Tôi nhìn thấy Hùng Hùng! Hùng Hùng tìm thấy tôi rồi!”

Trong lòng tôi hồi hộp, cái suy đoán tồi tệ ấy ứng nghiệm rồi.

“Nó nói với tôi rằng nó đã về nhà rồi! Báo mộng! Có thể là báo mộng, cũng có thể là ảo giác! Tôi cũng không rõ nữa…” Lữ Xảo Lam vội vàng nói.

Về nhà?

Tôi nhìn về phía của Lữ Xảo Lam.

“Tôi cũng không biết là thật hay giả, nhưng tôi đã lên đường ngay lập tức. Vứt bỏ hết mọi việc trong tay, lập tức lên đường, đi thẳng một mạch về nhà…” Hốc mắt của Lữ Xảo Lam đỏ ửng lên, nhưng không hề rơi nước mắt.

Tôi phát hiện trên khuôn mặt của cô ấy còn có dấu vết của nước mắt.

“Tôi về đến nhà, chỉ thấy chồng và con… Không phải, tôi không tìm thấy họ!” Lữ Xảo Lam đột nhiên nói năng lộn xộn: “Hùng Hùng nói với tôi rằng, bọn họ đã đến đây tìm tôi! Bọn họ sẽ bị bọn xấu giết chết!”

“Sau khi về đến nhà, cô không thấy con trai và chồng của mình?” Trần Hiểu Khâu ngắt lời nói.

Chúng tôi đã đi ra một góc ngoặt, đi tiếp nữa vừa hay là con đường thương mại, trên đường có một quán cà phê rộng rãi có bày bàn ghế.

Tôi kéo Lữ Xảo Lam vào một góc rồi ngồi xuống.

Tay của Lữ Xảo Lam vẫn nắm chặt lấy tôi, cũng chẳng thèm nhìn Trần Hiểu Khâu, miệng nói: “Không có! Hùng Hùng đã báo hiệu cho tôi! Nó cũng đã cảnh báo cho họ! Họ đến Dân Khánh rồi! Tôi không biết giờ họ ở đâu!”

Lữ Xảo Lam nhìn tôi với vẻ mặt cầu cứu: “Cậu Lâm, cầu xin cậu! Bọn họ sẽ bị giết đấy!”

“Bị cái gì giết?” Trần Hiểu Khâu lại ngắt lời nói.

“Tôi… Tôi không biết…” Lữ Xảo Lam không còn kích động nữa, cảm xúc tụt xuống, trở nên hoang mang.

Tôi nhìn Trần Hiểu Khâu.

Vấn đề của cô ấy rõ ràng là có ý chỉ gì đó.

“Cảnh báo mà cô nhận được có phải là tự mình trở về đến nhà…” Trần Hiểu Khâu đang định nói cái gì đó.

Ánh mắt trống rỗng của Lữ Xảo Lam đã có tiêu cự. Cô ấy buông cánh tay đang nắm lấy tôi, nhìn về phía sau của tôi, giật nảy người lên.

Cô ấy xô đổ ghế ngồi của mình, chạy bổ đi, miệng lớn tiếng kêu “Hùng Hùng”.

Tôi vội vàng đứng dậy, khi quay đầu đã nhìn thấy bóng lưng chạy vội đi của Lữ Xảo Lam.

Tôi vừa đuổi theo, vừa nhìn Trần Hiểu Khâu đang cùng chạy với mình.

Trần Hiểu Khâu lắc đầu.

Chỗ ngồi của Lữ Xảo Lam lúc nãy đối diện với chúng tôi, cái mà cô ấy nhìn thấy, cả hai chúng tôi đều không nhìn thấy. Nhưng chỉ cần dựa vào phản ứng của cô ấy thôi cũng có thể đoán được là cô ấy đã nhìn thấy gấu bông.

Tôi còn đang định hỏi Trần Hiểu Khâu cái câu mà cô ấy chưa kịp nói hết vừa nãy, nhưng Lữ Xảo Lam chạy giống như không màng sống chết vậy, cứ cắm đầu mà chạy.

Chiếc xe đang định qua đường thắng gấp lại, tài xế nhấn còi, hạ cửa sổ xuống chửi bới.

Mấy chiếc xe đều bị buộc phải dừng lại.

Tiếng còi xe, tiếng thắng xe, tài xế và người trên đường chửi bới liên hồi.

Tôi và Trần Hiểu Khâu chẳng có cách nào cả, chỉ biết chạy theo Lữ Xảo Lam. Tôi có thể nghe được mọi người xung quanh đang cho rằng Lữ Xảo Lam là một người điên, còn tôi và Trần Hiểu Khâu là người giám hộ xui xẻo.

Lữ Xảo Lam lớn hơn chúng tôi rất nhiều, bộ dạng còn rất tiều tụy, nhưng hiện tại như thể là bộc phát hết tiềm lực vậy, chạy còn nhanh hơn cả bay.

Trong lúc cô ấy rẽ, tôi nhìn thấy một bóng gấu thoáng qua. Nó xuất hiện, biến mất, như thế chỉ có thể dùng từ “chớp nhoáng” để hình dung mà thôi. Ngoại trừ chúng tôi, trên đường không có ai phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Chạy như thế khiến tôi thở dốc, cũng chẳng còn tâm trạng hỏi chuyện Trần Hiểu Khâu nữa, cuối cùng chúng tôi cũng từ chỗ đường lớn chạy đến một khu dân cư.

Con gấu đó không xuất hiện nữa, Lữ Xảo Lam đứng trước cửa khu dân cư, ngừng lại, tinh thần trở nên hoảng hốt.

Tôi và Trần Hiểu Khâu cuối cùng cũng đã bắt kịp cô ấy.

Nhưng khoảnh khắc mà Lữ Xảo Lam dừng lại và hoảng hốt chỉ diễn ra trong tích tắc, cô ấy lại rất nhanh bắt đầu chạy tiếp. Lần này, cô ấy không cần chỉ dẫn, cũng không đuổi theo vật gì cả, có phương hướng rất rõ ràng.

Phổi của tôi sắp nổ tung, não có chút thiếu oxy.

Trần Hiểu Khâu kế bên có vẻ đỡ hơn tôi, còn Lữ Xảo Lam chạy phía trước trông có vẻ chẳng có gì là mệt cả. Điều này một lần nữa khiến tôi hoài nghi thân phận của Lữ Xảo Lam.

Lữ Xảo Lam chạy đến một tòa lầu chung cư trước mặt. Giống như những nơi cư trú khác, cư dân ở đây lầu nào lầu nấy cũng đều gắn cửa chống trộm.

Cửa đóng, nhưng Lữ Xảo Lam giơ tay kéo một cái thì cửa đã mở ra.

Tôi và Trần Hiểu Khâu chỉ chậm hơn một chút so với Lữ Xảo Lam.

Một tay Trần Hiểu Khâu nắm chặt lấy cánh cửa chống trộm sắp bị đóng lại, xông thẳng vào bên trong, cánh tay còn lại nắm lấy Lữ Xảo Lam.

Lữ Xảo Lam không hề quay đầu lại, đẩy Trần Hiểu Khâu ra, ba bước gộp thành hai mà chạy thẳng lên lầu.

Khoảnh khắc ấy, sức lực của cô ấy cực mạnh, cơ thể của Trần Hiểu Khâu bị đập mạnh vào cửa chống trộm, văng ra ngoài.

Tôi ở ngay sau Trần Hiểu Khâu liền trở thành đệm đỡ.

Lá phổi như sắp nổ tung này lại càng thêm đau đớn tột cùng, khiến tôi ho khan.

Trần Hiểu Khâu chẳng thèm bận tâm, thấy tôi đã bước vào cửa liền tiếp tục đuổi theo Lữ Xảo Lam.

Tôi đành cố sức chịu đựng, gắng gượng mà lên lầu.

Lữ Xảo Lam ngừng lại trước một cánh cửa, không chút nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào nó.

“Lữ Xảo Lam.” Cuối cùng Trần Hiểu Khâu cũng đứng ở bên cạnh của Lữ Xảo Lam, giơ tay nắm chặt lấy cô ấy.

Tôi dựa tay vào thành cầu thang, bước lên vài bậc thang cuối cùng.

Lữ Xảo Lam vẫn không hề bận tâm đến chúng tôi. Tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi. Cô ấy run rẩy, nhưng vẫn giơ tay về phía cánh cửa trước mặt.

Cô ấy còn chưa đụng được đến cánh cửa thì “két” một tiếng, cửa tự động mở ra.

Sau cánh cửa từ từ mở ra kia không có ai cả.

Lữ Xảo Lam chầm chậm cúi đầu, tôi và Trần Hiểu Khâu cũng cúi đầu theo.

Sau cánh cửa, một con gấu bông đang tựa vào cánh cửa, cả một nửa người của nó đều ẩn sau cánh cửa, nó thò đầu ra rồi từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Lữ Xảo Lam.