Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1813: Xin chào, chủ nhân của tôi (4)




Tôi mở miệng định nói, nhưng không biết phải an ủi con gấu như thế nào.

Tôi thậm chí còn không nhớ là mình đã nhập vào người của Lữ Xảo Lam chưa.

Tôi đã từng nhập vào con gấu rồi, điều này tôi có thể chắc chắn.

Về sau nữa, tôi và Lữ Xảo Lam có tiếp xúc thêm vài lần…

Trong lúc tôi đang hồi tưởng lại, con gấu đặt bút xuống, ném bức tranh do chính mình vẽ vào trong1sọt rác.

Nó chạy đến giường của Trương Tiểu Quân, dùng cánh tay mềm mại của mình sờ vào tóc của Trương Tiểu Quân.

Nhìn thấy cảnh này tôi lại càng cảm thấy chua xót.

Nó không ở lại quá lâu, cũng không hề có ý định nói chuyện với tôi, cứ thế đi về phía phòng ngủ chính, leo vào bên trong tủ quần áo.

Nó đóng cửa tủ quần áo lại, như thể là tự nhốt mình lại vậy.

Tôi không biết8xử trí thế nào, quay về phòng ngủ của Trương Tiểu Quân.

Nhìn thấy cảnh Trương Tiểu Quân ngủ say đến nỗi chảy cả nước miếng, tôi lại nhớ đến cảnh lúc nãy con gấu bông sờ vào đầu của nó.

Cảnh mộng có chút dao động, chuẩn bị xảy ra sự thay đổi.

Tôi nâng sự cảnh giác lên tột độ, chuẩn bị đối mặt với thứ sắp xuất hiện.

Là một linh hồn đồ chơi khác, hay là ma?

Là cái gì2đã giết chết Lữ Xảo Lam, rồi lại muốn giết luôn con trai của cô ấy?

Nghĩ đến điều này, tôi nơm nớp lo sợ, cảm nhận được linh hồn của tôi đang trầm xuống.

Đợi đã… Sao có thể…

Tôi cảm thấy kinh ngạc, linh hồn đã trở về với cơ thể, cảnh tượng trong cảnh mộng kết thúc.

Kết thúc rồi ư?

Sao có thể như vậy được?

Tôi bật dậy từ trên giường, nhìn về phía cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ đã4có ánh bình minh. Trời sáng rồi.

Đêm kết thúc.

Tôi nhớ thời gian trong cảnh mộng, trong lúc cha của Trương Tiểu Quân đang bấm điện thoại thì tôi có nhìn ngày và giờ. Khoảng thời gian cảnh mộng kết thúc chính là lúc tôi nhận được thư mời, cũng chính là đêm Karan và bé gái chết, chính là ngày hiệp hội thầy trừ ma nước ngoài gặp nạn.

Lúc đầu tôi tưởng linh hồn đồ chơi sau khi giết người phụ nữ mặc quần áo học sinh, giết bé gái, phá hoại hiệp hội, giết Karan xong thì không ngừng chân mà chạy về giết cả nhà của Lữ Xảo Lam.

Tôi gọi điện cho Ngô Linh, kể cho cô ấy nghe những chuyện xảy ra trong cảnh mộng, vừa đúng lúc nghe thấy người của Thanh Diệp tìm ra được manh mối gì đó.

“Chồng và con của Lữ Xảo Lam vẫn còn sống, không ai báo cảnh sát. Chúng tôi đã tra được tin tức của Lữ Xảo Lam. Từ rạng sáng hôm qua, cô ta đã lái xe xuyên đêm từ thủ đô trở về nhà. Nhà bọn họ bây giờ đang sống ở thành phố Lâm An.”

“Ở bên cạnh thủ đô?” Tôi kêu lên.

“Đúng, có một đường cao tốc. Cô ta trực tiếp đi vào con đường đó. Chúng tôi đã lấy được video trong camera giám sát. Điện thoại của cô ta vẫn còn đang khóa. Chúng tôi liên hệ được với đồng nghiệp chỗ cô ta đi công tác. Họ không rõ đã xảy ra chuyện gì.” Giọng nói của Ngô Linh có chút trầm lại. “Cậu đã mơ thấy Trương Tiểu Quân?”

“Đúng thế.”

“Nếu vậy thì có lẽ chúng ta phải đi Lâm An một chuyến. Có thể là họ đã chết trong nhà và chưa ai phát hiện ra.” Ngô Linh đã nói ra khả năng tồi tệ nhất có thể xảy ra.

Trong lòng tôi sốt ruột, nhưng lại chẳng có cách nào hay cả.

Người của Thanh Diệp đã quyết định sẽ đảm nhiệm công việc này, tôi cũng không cần thiết đi Lâm An nữa.

Cúp máy xong, lòng tôi vẫn nặng trĩu.

Sáng sớm trước khi ra ngoài, tôi có nhìn qua con búp bê trong phòng của em gái. Vẻ ngoài của búp bê đặt trong túi ni lông không hề thay đổi, không chút xê dịch. Nó không hề sống dậy, sẽ không tấn công người, cũng sẽ không bảo vệ chủ nhân của mình.

Tôi nghĩ đến cảnh mà con gấu bông chui vào trong tủ quần áo, có chút buồn bã.

Tí Còi nghe xong những gì tôi kể, cũng cảm thấy buồn. Tí Còi và Gã Béo chỉ thở dài, còn hốc mắt của Quách Ngọc Khiết đã đỏ ửng lên. Trần Hiểu Khâu nhìn có vẻ như đang suy tư việc gì đó, nét buồn bã cũng không hiện rõ lắm.

“Không có cách nào cứu Lữ Xảo Lam sao?” Quách Ngọc Khiết hỏi.

Đương nhiên là tôi muốn cứu Lữ Xảo Lam. Nhưng tôi đã thử qua rất nhiều cách để bước vào trong cảnh mộng nhưng đều thất bại.

“Cô ấy thực sự đã chết rồi sao?” Trần Hiểu Khâu hỏi

Tôi lắc đầu: “Camera mà Nam Cung Diệu lấy được là vào rạng sáng hôm qua, sau đó thì mất dấu. Mật độ camera ở Lâm An không giống với Dân Khánh…” Cho dù là ở Dân Khánh thì camera cũng có góc chết.

Trần Hiểu Khâu vẫn với bộ dạng trầm tư suy nghĩ.

“Vậy chẳng phải… cô ấy chết ở đó, cũng không ai biết sao?” Lần này Quách Ngọc Khiết thật sự muốn rơi nước mắt, trong mắt đã xuất hiện giọt nước.

“Có khả năng đám gấu đó đã chôn cất cô ấy rồi.” Tí Còi đột nhiên nói.

Câu nói này khiến cho nước mắt của Quách Ngọc Khiết rơi xuống.

Trần Hiểu Khâu đưa khăn giấy cho Quách Ngọc Khiết.

Chuông điện thoại trong văn phòng vang lên, tôi nhấc điện thoại lên, kìm nén sự đau thương lại.

“… Có người tìm tôi ư?” Tôi nghe tiếng nói của bảo vệ trong điện thoại: “Là người có quyền tài sản nào sao? Người đó tên gì?” Tôi nghĩ ngay đến người có quyền tài sản ngày hôm qua mà tôi liên hệ. Có hẹn là cuối tuần đem bản hợp đồng đã chỉnh sửa hoàn tất đến tìm người đó ký, chẳng lẽ hôm nay rảnh rỗi nên đến sớm để tìm tôi ký?

Khi tôi đang suy nghĩ về những điều này, thì nghe bảo vệ ở đầu dây bên kia hỏi một câu, xong rồi nói với tôi rằng: “Cô ấy nói cô ấy là Lữ Xảo Lam.”

Tôi sững sờ.

“Ai?”

“Lữ Xảo Lam… Cô ấy nói trước kia ở thôn Sáu Công Nông, anh đã giúp cô ấy tìm thấy đồ của cô ấy. Này, cô, đừng có giành.”

“Lâm Kỳ! Cậu Lâm! Xin cậu giúp tôi! Xin cậu cứu tôi, cứu con trai và chồng tôi!” Giọng của người phụ nữ kèm theo tiếng khóc từ đầu dây bên kia truyền đến.

Tôi há miệng, không cách nào phân biệt được giọng nói này có phải là Lữ Xảo Lam Không? Nhưng mà…

“Tôi ra ngay… À… Cô đợi tôi ở ngoài cửa đi.” Nói xong tôi liền cúp máy, nhưng không cách nào kiềm chế được nhịp tim đập mạnh mẽ của mình.

“Ai vậy?” Bọn Tí Còi cũng nghe thấy tiếng kêu của Lữ Xảo Lam.

“Lữ… Xảo Lam.” Tôi có chút nói lắp, trong lúc trả lời bọn họ, tôi lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Linh. Máy báo thuê bao tạm khóa.

Ngô Linh thế mà lại khóa máy ư?!

Trước giờ tôi chưa hề gặp phải trường hợp như vậy, trước kia cho dù có muộn hay sớm đến mấy, chỉ cần gọi điện cho Ngô Linh thì cô ấy sẽ bắt máy rất nhanh.

Tôi đành tìm số điện thoại của Cổ Mạch, bấm số gọi đi.

“Hả? Cậu gọi nhầm số rồi phải không? Sao lại gọi cho tôi? Có việc thì tìm Linh chứ…” Cổ Mạch vừa bắt máy liền nói huyên thuyên.

“Cô ấy tắt máy rồi.” Tôi trả lời, rồi nói đến chuyện của Lữ Xảo Lam.

“À, có lẽ em ấy đã lên máy bay rồi cũng nên. Giờ này, không đúng, chắc vẫn đang trên đường mới phải.” Cổ Mạch tiếp tục lẩm bẩm một mình. Đầu dây bên kia hình như còn có giọng nói của Nam Cung Diệu. Cổ Mạch lại “Hả” lên một cái: “Chắc là hết pin rồi đấy. Em ấy và Gã Khờ vội vã mua vé đi Lâm An, đồ đạc còn chưa thu xếp xong…”

“Cổ Mạch! Lữ Xảo Lam đang đứng trước cửa văn phòng chúng tôi! Cô ta đến tìm tôi rồi!” Tôi ngắt lời của Cổ Mạch.

“Cậu… nói bậy gì vậy?” Cổ Mạch ngập ngừng nói, sau đó liền lập tức phủ định khả năng đấy: “Cậu có biết làm cách nào đi từ Lâm An đến Dân Khánh không? Đi máy bay cũng cần hơn hai tiếng, đi tàu hỏa siêu tốc cần năm tiếng đồng hồ, nếu là xe hơi thì…”

“Tôi biết! Các anh mất dấu về Lữ Xảo Lam mấy ngày nay rồi phải không?”

“Nhưng tất cả những phương tiện giao thông đều cần đến giấy chứng minh nhân dân! Phải đăng kí trên mạng! Nam Cung cũng không điều tra được gì cả.” Cổ Mạch gào lên.

Lần này giọng nói của Nam Cung Diệu truyền đến một cách rõ ràng hơn: “Không có ghi chép. Vé máy bay, tàu hỏa siêu tốc, cao tốc tất cả đều không có ghi chép. Cô ta đã đến Dân Khánh thì ít nhất cũng đã xuất phát ba tiếng trước, trong kho dữ liệu nếu có kéo dài thời gian thì cũng không thể nào lâu như vậy được.”

“Camera của Dân Khánh thì sao?” Cổ Mạch hỏi.

Tôi nắm chặt lấy điện thoại, sốt ruột chờ đợi.

Tôi rất rõ, bất kể ai nghe thấy tin này đều giống như tôi vậy, đều sẽ hoài nghi thân phận của người tự xưng là Lữ Xảo Lam này.

Chuông điện thoại trong văn phòng lại reo lên.

Tôi đành bắt máy, bảo vệ bực mình hỏi xem lúc nào tôi sẽ đến. Rõ ràng là Lữ Xảo Lam đó ép bảo vệ gọi cho tôi.

“Camera trước cửa văn phòng của các cậu, giờ đã quay thấy Lữ Xảo Lam rồi.”

Trong điện thoại đang áp sát vào tai truyền đến giọng nói của Cổ Mạch và đã chứng thực cho chuyện này.