Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1803: Bony (5)




Cô bé là người đầu tiên phát hiện ra sự chuyển động của con rối gỗ.

Cô bé hết sức ngạc nhiên nhìn rối gỗ trong ngực, do dự hỏi: “Bony?”

Con rối gỗ quay đầu lại rồi nhảy ra khỏi lồng ngực cô bé, nó đứng ngay trước mặt cô bé.

Cô bé tròn xoe hai mắt nhìn, kêu tên “Bony” lần nữa. Lúc này trong giọng nói của cô bé mang theo sự vui vẻ.

Con rối1gỗ đi qua lại vài bước trước mặt cô bé, rồi vươn tay về phía cô bé.

Cô bé cầm lấy tay con rối, vui mừng bế thốc nó lên xoay vài vòng. Tiếng cười trong trẻo của cô bé hòa chung với từng tiếng “Bony”, “Bony”, chỉ nhìn mặt cũng đã hiểu cô bé vui sướng đến chừng nào.

Âm thanh vui vẻ kia bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

Cô bé dừng lại không nhảy nhót8nữa mà ôm lấy rối gỗ vào ngực, chạy phắt tới ngay cánh cửa: “Ngài gấu! Ngài đã làm cho Bony sống lại phải không? Cảm ơn ngài! Ngài gấu! Trời ơi! Cảm ơn ngài!”

Cốc cốc.

“Ồ, à… tôi… tôi phải giúp ngài thế nào đây? Tôi không lấy chìa khóa được…” Cô bé buồn rầu nói.

Con rối gỗ nằm trong ngực cô bé nhảy ra ngoài, đứng ngay trước cửa phòng, gõ cánh tay bằng2gỗ vào cánh cửa.

Cô bé không hiểu, nghiêng đầu nhìn: “Cậu muốn… đập vỡ cánh cửa này à? Nhưng mà cái này…”

Cô bé ấn hai tay lên cánh cửa, gồng hết sức mình nhưng vẫn không có cách nào di dịch được cửa phòng. Cô bé lại thử vung tay chân đập thử, nhưng kết quả cũng chỉ làm cho tay chân mình đau thêm thôi.

Cô bé tội nghiệp nhìn về phía con rối gỗ.

Con4rối lắc đầu nhìn cô bé, sau lại gõ vào ván cửa, một cánh tay gỗ khác giơ lên như muốn vẽ cái gì đó.

Cấu tạo của con rối này cũng gần như con gấu bông, chân tay đều là bốn khúc gỗ tạo thành, hoàn toàn không có khả năng tạo ra được động tác phức tạp. Khuôn mặt của nó cũng đã được cố định sẵn, chỉ có mặt mũi méo mó lệch lạc nhìn về phía cô bé.

Cô bé không hề có sự hiểu ngầm với nó, không có sự cảm ứng gì về tâm linh.

Cô bé vắt óc suy đoán đến mấy lần cũng chỉ nhận được cái lắc đầu trả lời của con rối, cuối cùng cũng đành bó tay hết cách, ngồi bệt hẳn xuống sàn nhà.

“Nếu mà biết được cậu đang suy nghĩ cái gì thì tốt rồi…” Cô bé than thở, rồi bỗng lóe lên suy nghĩ bất chợt: “Đúng rồi! Tớ có thể biết được cậu đang nghĩ gì mà!”

Tôi cảm giác được năng lực trong người cô bé đang chuyển động.

Cô bé không hề tạo ra một không gian mới, cô bé dùng năng lực của mình để giao lưu với con rối.

Cô bé đã thành công.

Ý thức của con rối gỗ đứt đoạn không liền mạch, không có trình tự rõ ràng, nhưng vài từ đơn lặp đi lặp lại mấy lần thì cô bé cũng hiểu ra được ý của nó.

“Cậu muốn ở lại đây? Tại sao? Cậu… không muốn đi chung với tớ hả?” Cô bé đau lòng hỏi.

Con rối đi tới trước mặt cô bé vỗ cánh tay bằng gỗ lên mu bàn tay của cô bé.

“Chìa khóa?” Cô bé nhận được một cụm từ.

Cô bé nắm chặt tay: “Ừ! Tớ chắc chắn sẽ lấy được chìa khóa tới!” Cô bé lại nhắc tới câu hỏi trước, nhìn rối gỗ với đôi mắt đáng thương: “Thế nhưng, thế nhưng… Lúc tớ đi tìm chìa khóa, cậu không đi chung với tớ được à? Cậu nhất định phải ở lại đây hả?”

Rối gỗ trả lời khẳng định cho cô bé biết.

“Cậu ở lại chỗ này nhỡ đâu bị ai đó phát hiện thì sao đây?”

“Lỡ như Karan hỏi tớ cậu đi đâu thì sao?”

“Xin cậu đó… Đừng để cho tớ phải trở về một mình. Trước giờ chúng ta có bao giờ tách nhau ra đâu.”

Cô bé viện ra biết bao lý do, nài nỉ cả chục lần. Rối gỗ vẫn cứ lắc đầu như cũ.

Cô bé không nói nữa, chỉ tỏ vẻ vô cùng buồn khổ, ngồi bệt tại chỗ hồi lâu. Nhưng cô bé vẫn không có cách nào thuyết phục được con rối, sau cùng cũng chỉ đành đứng dậy, rề rà không nỡ nhấc chân rời đi.

Đi đoạn xa thì cô bé quay lại vẫy tay với con rối nói: “Chờ tớ! Tớ sẽ mau lấy được chùm chìa khóa rồi quay lại!”

Rối gỗ đứng phía xa cũng vẫy tay lại.

Cô bé thả tay xuống, đứng tại chỗ hít một hơi thật sâu, quả quyết quay người chạy ào ra bên ngoài.

Tôi quay đầu lại nhìn con rối gỗ kia, nhìn khung cảnh tại hành lang dần tan vỡ. Một khung cảnh mới lại được tạo ra.

Cô bé đang ngồi đối diện với Karan, hai người đang ăn cơm cùng nhau.

Cô bé cố tỏ vẻ không mấy quan tâm rồi bâng quơ hỏi Karan về việc phong ấn.

“Đó là di sản mà ngài Elthos vĩ đại đã để lại cho chúng ta.” Karan cười nói, “Trong hiệp hội còn có khá nhiều những di sản như thế.”

Cô bé nghe nhưng không hiểu gì.

“Những người có siêu năng lực như chúng ta, năng lực của chúng ta sinh ra đã vậy. Nhưng người sáng lập hiệp hội, bậc vĩ đại Gana đã sáng tạo ra một thứ công cụ, sau khi chúng ta chết đi thì có thể lưu lại năng lực của chúng ta.” Karan nói.

Tôi giật mình nhìn về phía Karan.

“Đương nhiên, việc giữ lại năng lực nhận phải một giới hạn rất lớn. Năng lực chỉ có thể duy trì trong một trạng thái cố định, không thể tạo nên bất kỳ thay đổi, không có cách để tăng cường, cũng không thể đưa ra thêm một vài cách sử dụng khác nữa.” Karan giải thích: “Nếu như chị chết đi, năng lực của chị cũng chỉ có thể dùng ở nhiệt độ tối đa từ bốn trăm đến năm trăm độ C, tính chất hủy hoại cũng chỉ tầm có thể đốt cháy vật thể cỡ bằng một quả bóng rổ mà thôi, không có khả năng trở nên mạnh mẽ hơn được.”

“À…” Cô bé vẫn cái hiểu cái không.

Cách nhìn của tôi về Karan cũng dần có sự đổi mới.

Siêu năng lực của cô ta là ngọn lửa, trước đó tôi cũng đã thấy rõ. Loại năng lực này phải nói là cực kỳ… tẻ nhạt. Không có nhiều tính đa dạng. Nếu là trong phim truyền hình hay phim điện ảnh, siêu năng lực lửa có lẽ khá là ngầu. Nhưng trong thực tế, tác dụng mà tôi có thể nghĩ tới của dạng siêu năng lực này khá là đơn giản.

Cô ta có thể đốt cháy hồn ma. Giống như Diệp Thanh có thể đấm một phát làm hồn ma hồn phi phách tán. Cũng chỉ có chừng đó, chỉ đơn thuần là lực phá hoại.

Nghe được nội dung mà Karan nói lúc này, tôi mới cảm thấy siêu năng lực của từng người đều có thể tiến hóa.

Karan cũng có hy vọng như thế với chính mình. Cô ta không chỉ chăm chăm theo một tính chất phá hoại đơn lẻ.

“Nếu như có thể có nhiều việc cần dùng tới lửa thì tốt rồi. À, ví dụ như, tạo ra một vài thứ.” Karan phẩy tay lướt sát mặt bàn, chỗ cô ta vừa hất qua để lại một vệt cháy đen. Karan lắc đầu: “Năng lực của chị không có ý nghĩa để lưu giữ vĩnh viễn. Điều này khác xa với Elthos.”

Cô bé nói: “Em cảm thấy năng lực của chị rất ngầu mà!”

Karan cười khẽ: “Năng lực của em mới có ý nghĩa để lưu trữ lâu dài.”

“À…” Cô bé chớp chớp đôi mắt.

“Cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn đi. Năng lực của em sẽ trở thành một lực lượng thiết yếu trong hiệp hội.”

“Dạ…” Cô bé gật đầu, chốc lát sau mới kịp phản ứng lại, cái cô bé muốn nói tới không phải cái này. Cô bé rối rắm một hồi, nhìn về phía Karan rồi khơi mào câu chuyện một lần nữa, nói về cái phong ấn kia.

“À. Lúc mà Elthos còn sống, phong ấn khá tự do. Chỉ cần ông ấy muốn thì món đồ đó sẽ bị nhốt lại.” Karan nói.

Tôi phát hiện suy đoán trước đó của mình đã sai. Không phải nắm giữ lấy thời gian, mà là nhốt lấy bản thể. Nhưng nói là thế, vậy những món đồ còn sống thì sao? Muốn làm sao để phong ấn lại? Giống như đang ngồi tù, phải có thời gian ăn uống, thời gian đi lại cho thoáng ư?

“Sau khi ông ấy chết đi, năng lực bị cố định lại rồi trở thành một nơi giống như không gian khác. Mà cửa để đi vào nằm ngay trong hiệp hội.” Karan nói tiếp.

Cô bé gật đầu. Cô bé đã từng đi vào trong cái không gian độc lập đó rồi.

“Năng lực khống chế cũng dần trở nên máy móc hơn, không dựa vào sự khống chế từ chính ý thức của Elthos, mà được lắp đặt thêm chìa khóa. Mỗi chiếc chìa khóa mở một cánh cửa. Mà số lượng đồ vật có thể phong ấn lại cũng bị hạn chế trong con số 107.”

Tôi cũng phải ngạc nhiên lần hai.

107, đây chính là số lượng hồ sơ thuở ban đầu của Thanh Diệp!

Con số này… có ý nghĩa đặc biệt gì chăng?

“Ồ.” Cô bé không hề suy nghĩ sâu vào vấn đề, qua loa chấp nhận lời giải thích như thế.

“Hiệp hội phân phát số chìa khóa ra, những người có chức vụ sẽ giữ lấy một vài chìa, có thể sử dụng tùy ý. Năng lực của Elthos đã trở thành tài sản chung của hiệp hội.” Karan cười nói: “Lực lượng mỗi một người trong chúng ta đóng góp cho hiệp hội đều theo cách như thế. Mà hiệp hội sẽ khiến cho thế giới này dần trở nên tốt đẹp hơn. Một ngày nào đó những thứ tà ác đã giết chết người nhà, bạn bè chúng ta kia sẽ bị chúng ta tiêu diệt sạch sẽ. Đến lúc đó… sẽ không có bất cứ ai phải trải qua những chuyện mà chúng ta đã từng trải…”

Những suy nghĩ về chìa khóa của cô bé dần tan mất, cô bé thấy nụ cười của Karan nên cũng bất giác cười theo.

Vào giờ khắc này trong lòng cô bé bỗng dâng lên một sự khát khao vào tương lai sắp tới. Dù tương lai kia không có hình dáng cụ thể cũng đủ để tiếp đầy năng lượng cho cô bé.