Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1796: Từ chối




Hai người này một già một trẻ mỗi người một câu chê cười người phụ nữ mặc áo choàng kia và hiệp hội thầy trừ ma. Cũng không biết là có phải họ đã quen nhau từ trước rồi không, còn thương lượng về việc phối hợp với nhau này.

Tôi nhìn thấy lọn tóc xoăn của người phụ nữ mặc áo choàng khẽ rung lên, chắc là cô ta đang rất nổi giận.

Thanh niên vẫn còn đang cười, còn người đàn ông già kia quay đầu nhìn1về phía người phụ nữ mặc áo choàng, nắm quyền chủ động và lên tiếng hỏi thẳng: “Cô đại diện cho toàn bộ thầy trừ ma sao? Trong số những người nắm quyền, hình như không có ai sở hữu năng lực như cô nhỉ?”

Câu hỏi chất vấn này khiến người phụ nữ mặc áo choàng giận đến phát run.

“Thật ra là chúng tôi đại diện cho hiệp hội đến họp mặt với mọi người.”

Có một bóng người xuất hiện ở phía sau người phụ nữ mặc8áo choàng.

Lần này không xuất hiện thêm cánh cửa gỗ nào nữa.

Cô gái đó đứng ngay phía sau người phụ nữ mặc áo choàng, cô ta không mặc áo choàng mà mặc một chiếc đầm ôm sát người, để lộ đường cong cơ thể của mình. Cô ta cũng để kiểu tóc xoăn, màu tóc là màu đỏ rực. Nhìn mắt mũi cô ta thì thấy rằng cô ta là một đứa con lai, khoảng hai mươi mấy ba chục tuổi.

Người đàn ông già nhìn về phía2cô gái mới xuất hiện này: “Cô là…”

“Karan.” Cô gái trả lời.

“Ừ.” Ông già khẽ gật đầu.

“Ai thế?” Thanh niên hỏi.

“Người phụ trách ở phương Đông của hiệp hội thầy trừ ma. Danh xưng là như thế, nhưng theo như tôi được biết thì đây chắc là lần đầu tiên cô đến các nước phương Đông nhỉ? Trước đây cô vốn phụ trách khu vực phía Đông ở các nước phương Tây.” Người đàn ông già tiếp tục lên tiếng giới thiệu, thể hiện là mình hiểu4biết sâu rộng.

Cô gái tên Karan cũng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên gì cả, chỉ gật đầu một cách bình thản: “Đúng vậy. Bây giờ cục diện đã thay đổi rồi, chúng tôi chỉ đành đưa người đến đây để giải quyết những rắc rối mà các người không thể giải quyết được.”

Câu nói này làm những người ngồi xung quanh bàn tròn đều khẽ ngẩng đầu nhìn lên.

“Nếu như các quốc gia phương Đông sụp đổ, chúng tôi cũng không thể trụ vững được nữa.” Karan nói tiếp.

Người phản ứng đầu tiên không phải là thanh niên mà là bà nội trợ kia. Bà ta nhếch mép cười khẩy tỏ vẻ khinh bỉ.

“Bây giờ chúng ta hãy nói về cục diện trước mắt đã. Người sở hữu năng lực có thể kiểm soát dư luận ở chỗ các người đã chết rồi, dư luận đã không thể kiểm soát được nữa. Kế hoạch của chúng ta là, từng bước công bố những sự thật về thế giới này, để người bình thường có thể chuẩn bị sẵn sàng. Đồng thời chúng ta cũng cần phải lập những chiến công có thể làm người bình thường yên tâm, ổn định tâm trạng của họ. Mục tiêu đầu tiên là một cái hang ổ ác ma mà chúng tôi đã phát hiện ra. Nó đã tồn tại ở đây từ rất nhiều năm trước rồi và mở dịch vụ của mình một cách quang minh chính đại, các người đều không có phát hiện ra sao.” Karan lên tiếng.

Những người ngồi xung quanh bàn tròn đều không có phản ứng gì cả.

Trước mặt mỗi người xuất hiện một cái máy tính bảng, không phù hợp với không gian xung quanh gì cả, nhưng lại có thể hiển thị những tài liệu mà thầy trừ ma điều tra được một cách trực quan và tiện lợi.

Tài liệu công khai của Nai Sừng To và cả tài liệu về một số ma quỷ mà Nai Sừng To che giấu đều được công khai ra hết.

Không có ma cổ trang, nhưng tôi lại nhìn thấy tên và hình chụp của Nguyễn Hàn.

Có một tấm màn chiếu xuất hiện ở sau lưng Karan, trên đó đang chiếu hình chụp toà nhà văn phòng Nai Sừng To đang trú ngụ.

Lúc cô ta định nói gì đó thì lại bị ông già cắt ngang.

“Các cô có bao nhiêu người đến?”

“Điều này không quan trọng. Hành động lần này chúng ta sẽ…”

“Người đốt thi thể trong nhà xác là cô, bây giờ người tạo ra không gian ảo này là cô ta. Hai người thôi, các cô chỉ cử có hai người đến thôi sao?” Ông già lên tiếng hỏi và cau chặt mày lại.

“Đương nhiên là không phải rồi.” Karan cũng cau chặt mày lại.

“Chiến đấu chính chỉ có hai người các cô.” Người đàn ông già nói với vẻ chắc nịch: “Những người còn lại đều là người mới cả đúng không? Các cô muốn chúng tôi xông ra đỡ đòn sao?”

“Tôi phải nhắc nhở ông rằng, đây là quốc gia của các người, không phải lãnh thổ của chúng tôi.” Karan đứng thẳng người dậy, nói với vẻ cứng rắn, còn nở một nụ cười khinh bỉ: “Chúng tôi đồng ý ra tay giúp đỡ các người thì các người nên cảm thấy may mắn rồi đó.”

Sắc mặt của ông già vẫn không hề thay đổi gì cả. Người đàn ông mặc vest và bà nội trợ kia đã có hơi tức giận.

Thanh niên lên tiếng: “Tôi nói này, nếu các cô thật sự mạnh như thế còn tìm chúng tôi làm gì chứ? Các cô ra tay giải quyết hết những con ma này, chẳng phải là xong chuyện rồi sao?”

Karan không lên tiếng trả lời.

Ông già lên tiếng: “Xét về nhân tài và trang bị thì hiệp hội thầy trừ ma được xếp vào top 1, top 2. Bọn họ tìm kiếm những người sở hữu năng lực một cách có chọn lọc, bồi dưỡng họ từ nhỏ, để họ có sức mạnh chiến đấu. Nhưng mà bây giờ toàn thế giới đều rơi vào nguy cơ loạn lạc. Trước đó, các cô còn chưa thể giải quyết được ma quỷ trong vùng của mình, bây giờ không thể lại càng rắc rối hơn rồi phải không? Đi đến các quốc gia phương Đông không phải để giúp đỡ chúng tôi mà là để phát triển lực lượng, tìm nhiều ‘mầm mống’ tốt ở đây.”

Karan khẽ nhướn mày.

“Tôi không có hứng thú gì với những chuyện này. Cũng không có hứng thú gì với việc làm con tốt thí. Tôi đã lớn tuổi rồi. Cho dù không gặp phải sự thay đổi này cũng không còn sống được bao lâu nữa. Nếu như các cô tìm tôi đến đây chỉ để nói về việc này thì tôi chỉ đành từ chối mà thôi.” Người đàn ông già đứng lên.

Thanh niên khẽ phát ra một tiếng “hừm”, vừa lướt máy tính bảng vừa nói: “Tôi vẫn luôn sử dụng phần mềm này trước giờ. Thật không ngờ là của công ty do ma quỷ mở đấy. Cũng khá thú vị, lúc nào rảnh rỗi tôi sẽ đi xem thử. Còn về việc đấu đá nhau thì thôi đi.” Anh ta vừa nói vừa đứng dậy.

Người phụ nữ mặc áo choàng kia giận đến phát run, đang định nói gì đó, nhưng lại bị Karan cản lại.

“Hai người đã suy nghĩ kĩ càng chưa?” Karan hỏi với vẻ lạnh lùng: “Từ chối hiệp hội là trở thành kẻ địch của hiệp hội. Lần này chúng tôi chỉ định cho các người một cơ hội thôi.”

“Tôi đã già rồi, không có đánh đấm nổi đâu.” Người đàn ông già lên tiếng, quay người định bỏ đi.

“Tôi cũng không tham gia đâu. Tôi là đấu sĩ tự do, không gia nhập vào bất kì tổ chức nào.” Thanh niên bật cười, hai tay đặt sau đầu, đầu khẽ ngẩng lên, chân đung đưa, cũng chuẩn bị rời khỏi đó.

Những người còn lại đều đứng lên chung một lúc.

Tôi không có suy nghĩ gì cả nên cũng đứng lên theo mọi người.

“Các cô không định thả chúng tôi ra? Chuẩn bị ra tay ngay tại đây sao?” Người đàn ông mặc vest đưa tay đẩy kính và lên tiếng hỏi.

Người phụ nữ mặc áo choàng khẽ động đậy.

Karan vẫn lạnh lùng như mọi khi: “Không, chúng tôi sẽ tiêu diệt các người ở ngoài.”

Karan nói dứt câu, cánh cửa lớn hay là cảnh tượng sẽ trực tiếp biến mất trong tưởng tượng đều không hề xuất hiện.

“Lạch cạch”, bỗng có tiếng động phát ra từ mái vòm trên cao.

Người phụ nữ mặc áo choàng ngẩng đầu lên.

Nón áo choàng rơi xuống, tôi nhìn thấy được một khuôn mặt hoảng hốt, khẩn trương.

Tôi đột nhiên ngây cả người ra. Vì cái người dưới lớp áo choàng kia không phải là một người phụ nữ trẻ như tôi tưởng mà là một cô bé khoảng bảy tám tuổi.

Lúc nón áo choàng rơi ra, bộ dạng của cô bé cũng hiện ra trước mắt tôi. Cơ thể bị teo lại, bờ môi đỏ thắm cũng không thấy đâu nữa. Cô bé còn phát ra tiếng kêu chói tai.

“Có thứ gì đó đang xông vào đây!”

Cô bé vừa dứt lời, mái vòm sụp xuống!

Rào rào!

Có một xô máu dội xuống từ trên đầu, trông như một cơn đại hồng thuỷ, cuốn trôi tất cả mọi người trong không gian!

Lúc tôi chìm vào trong máu lại không hề có cảm giác hoảng sợ, việc tôi nghĩ đến đầu tiên chính là cảnh tượng mình chìm vào trong máu lúc gặp phải tác dụng phụ.

Tôi bắt đầu quạt tay chân theo bản năng, ngoi lên mặt nước.

“Mau chấm dứt năng lực của cô đi!” Ông già hét lên.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, trên cái lỗ to kia, có một cái bóng đen khổng lồ đang tiến đến chỗ này.

“Á…” Cô bé được Karan ôm lấy, ngoi lên khỏi mặt nước, nhưng chỉ biết hét lên mà thôi.

“Julie! Bình tĩnh lại!” Tiếng quát tháo của Karan không thể ngăn được tình trạng mất kiểm soát này của cô bé.

Tôi dùng chân đạp nước, không hề đưa mắt nhìn về phía đó. Ngẩng đầu lên khiến cổ tôi mỏi mệt và tôi đã nhìn thấy được bộ mặt thật của cái bóng đen đó.

Đó là… Một cái đầu gấu rất to… Đầu của một con gấu bông…