Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1793: Nghi ngờ




Linh hồn do Nam Thiên hay Cố Nhan biến thành không có đến nhanh như thế.

Một tuần trôi qua, tin nóng trên mạng xã hội vẫn xoay quanh những sự việc trong giới giải trí, còn thứ mà giới báo chí quan tâm chính là việc liên tục xảy ra những1vụ tự sát.

Thứ hai, sau khi đến chỗ làm, tôi đã cảm nhận được sự biến đổi của bầu không khí trên cả thế giới một cách rõ hơn. Sự biến đổi này không chỉ diễn ra trên mạng, không phải là những tin nóng được tung ra liên tục trong8đời sống hiện thực ít có ai bàn tán đến, mà là một sự biến đổi ảnh hưởng đến toàn xã hội.

Bầu không khí trong phòng làm việc bồn chồn bất an thì cũng không có gì lạ, vì chỗ chúng tôi đã xảy ra án mạng, đã phát hiện xác2chết. Nhưng trên đường đi làm, tôi cũng cảm nhận được bầu không khí kì lạ kia. Hình như ai nấy đều có hơi thất thần và cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Thế này không phải là cảm xúc mà một người đi làm nên có khi đi làm4vào thứ hai.

Vì để chắc chắn hơn, tôi còn hỏi thăm cả nhóm Tí Còi. Gã Béo và Trần Hiểu Khâu lái xe đi làm, vốn tưởng là họ sẽ không cảm nhận được sự biến đổi này, nhưng tôi đã nhầm, hai người họ cũng phát hiện ra được sự biến đổi thế này.

“Có vài vụ va chạm xảy ra trên đường. Hình như… Ai nấy đều trở nên nóng nảy.” Gã Béo nói.

Tháng 12 không phải là tháng mà khiến người ta nóng nảy.

Trần Hiểu Khâu tỏ vẻ đồng tình. Cô ấy không bắt gặp sự cố va chạm, nhưng đã nhìn ra được sự kì lạ của những người đi bộ trên đường. Cái kiểu dừng bước trước đèn đỏ và bước nhanh khi đèn xanh, có gì đó hơi bất thường.

“Đúng vậy! Đúng là như thế!” Quách Ngọc Khiết vội lên tiếng nói thêm: “Những người xung quanh trông giống như đang bị thứ đó đuổi theo vậy. Gần giống với tình trạng mà Lâm Kỳ kể, thất thần, với lại bất an, còn rất nóng giận nữa. Em nhìn thấy có hai người đi xe máy điện cãi nhau ngay giữa đường.”

“Làm người ta khó chịu thật đấy!” Tí Còi nói.

Rất khó chịu, nhưng cũng không có cách gì cả.

Tôi nghĩ đến cái người sở hữu siêu năng lực không biết đã chết như thế nào kia. Người sở hữu siêu năng lực kiểm soát dư luận đã chết, dư luận bị bẻ lái sang hướng khác, hình như đã dần dần hình thành nên bầu không khí quái dị như thế này.

“Đây không phải là một điềm tốt lành gì đâu nhỉ.” Gã Béo nói với vẻ lo lắng.

“Cũng không thể nói như thế được.” Trần Hiểu Khâu tiếp lời: “Nếu như tỉ lệ phạm tội ở một nơi nào đó đột nhiên tăng cao, xuất hiện sát thủ liên hoàn, bầu không khí xã hội chắc chắn sẽ có biến đổi. Dân chúng sẽ cẩn thận và cảnh giác hơn. Như thế, ít nhiều gì cũng có thể ngăn chặn được tội phạm gây án.”

“Đối phó với các hiện tượng quái dị thì cái sự cảnh giác này không có tác dụng gì mấy đâu nhỉ?” Gã Béo vẫn còn lo lắng.

“Dù ít dù nhiều cũng sẽ có giúp ích được gì đó cũng nên.” Giọng điệu của Trần Hiểu Khâu cũng không còn chắc nịch như lúc nãy nữa.

Thứ hai trôi qua một cách nhanh chóng.

Buổi tối về đến nhà xem tin thời sự, cũng vẫn là những đề tài kia.

Tôi ăn cơm tối xong đi về phòng, trước hết là lên xem thử tin tức trên mạng. Những tranh cãi có liên quan đến Cố Nhan ít đi. Không mấy ai có thể chạy theo một tin này mãi được. Độ nóng giảm sút cũng là chuyện bình thường thôi.

Không thấy có tin tức gì mới, tôi cũng yên tâm hơn, tầm mắt nhìn về phía các tập hồ sơ.

Hình như đã rất lâu rồi tôi không có xem hồ sơ.

Từ sau khi phát hiện quá khứ thay đổi, số lượng hồ sơ giảm đi, tôi đã không còn hăng hái gì mấy trong việc đọc hồ sơ nữa.

Tôi đếm lại một lần số lượng các tập hồ sơ.

Số lượng không có thay đổi.

Đây chắc hẳn là một tin tốt.

Tôi đã cố gắng hết sức chuyện của Cố Nhan rồi. Còn về chuyện của Nam Thiên, ngay cả người làm anh trai là Nam Cung Diệu cũng không làm được gì, tôi lại càng không giúp được gì cả.

Tiếp tục đọc hồ sơ sao?

Tôi đi về phía kệ sách, đưa tay định rút một tập hồ sơ ra.

Tay tôi chạm trúng rìa của tập hồ sơ, nhưng đột nhiên trở nên trống không.

Cạch!

Tập hồ sơ vừa mới chạm trúng lúc nãy đã biến mất rồi.

Tôi giật nảy mình.

Cạch!

Lại thêm một tiếng vang nữa!

Các tập hồ sơ trên tay nghiêng ngả sang một bên.

Thiếu mất hai tập hồ sơ…

Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.

Là hai tập nào?

Quá khứ của người nào đã bị thay đổi?

Cạch!

Tôi đứng đơ ra tại chỗ, từ từ ngẩng đầu nhìn lên.

Số lượng hồ sơ ở tầng trên cũng bị thiếu mất một tập.

Đây trông giống như là đang đếm ngược một cách quái dị vậy.

Chuyện gì thế này?

Tại sao lại như thế?

Tôi khẽ lùi về sau một bước.

Bỗng có một dự cảm không lành nảy lên trong lòng tôi.

Tôi vội móc điện thoại ra và gọi cho Ngô Linh.

Mong là đám người Thanh Diệp không xảy ra chuyện gì.

Đầu dây bên kia bắt máy.

Giọng của Ngô Linh rất bình thản: “Chào buổi tối, Lâm Kỳ. Cậu gặp phải chuyện gì sao?”

Tôi nhất thời không mở miệng nói được gì cả.

“Lâm Kỳ?” Ngô Linh hỏi với vẻ khó hiểu, giọng điệu khẩn trương: “Cậu đang ở đâu?”

“Đang ở nhà.” Tôi buột miệng trả lời, sau đó nhận ra là Ngô Linh đã hiểu lầm rồi. Tôi không gặp phải nguy hiểm gì cả. Ngô Linh đang lo lắng cho tôi, nhưng lại không hề hay biết là tôi cũng đang lo lắng cho bọn họ.

Ngô Linh có thể hỏi thẳng là tôi đã gặp phải chuyện gì, nhưng tôi lại không thể hỏi Ngô Linh là bốn người họ vẫn an toàn chứ.

Tôi líu hết cả lưỡi, suy nghĩ một hồi lâu nhưng vẫn chưa biết phải nói như thế nào để không bị cái thứ không biết tên kia phát hiện ra.

Tôi không muốn bị xoá hết kí ức.

“Lâm Kỳ?” Ngô Linh lại gọi tôi thêm lần nữa với giọng điệu nghi hoặc.

“Không có gì cả… Chỉ là muốn hỏi thử, hỏi thử chuyện trước đó, thế nào rồi?” Tôi trả lời một cách qua loa.

Ngô Linh im lặng một hồi rồi nói: “Nam Thiên sao? Tiến triển không được tốt lắm. Bản thân Nam Thiên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”

“Ừ.”

Xem ra Nam Cung Diệu không bị biến mất, gia thế của anh ta cũng không bị thay đổi.

“À…” Tôi ngần ngừ một hồi, đang suy nghĩ là phải hỏi thăm tình hình những người khác như thế nào.

Tôi nghe thấy ở đầu dây bên kia Ngô Linh nói là: “Nếu có tin gì mới chúng tôi sẽ thông báo cho cậu.”

Ủa?

Tôi còn chưa kịp nói gì thì Ngô Linh đã cúp máy rồi.

Sao thế?

Tôi nhìn xuống màn hình điện thoại với ánh mắt ngây ra.

Ngô Linh đã phát hiện ra tôi có gì đó bất thường nên mới hành động như thế này sao?

Tôi sững người ra, nhìn về phía những tập hồ sơ.

Có lẽ tôi nên bắt tay vào giải quyết từ chỗ này.

Trong ba tập hồ sơ bị biến mất, có hai tập tôi chưa đọc qua, một tập tôi đã đọc qua rồi. Tôi nên tìm thử xem trong số những tập tôi đã đọc qua thì tập nào đã bị biến mất.

Tôi nghĩ về chuyện này, chuông điện thoại đột nhiên reo lên.

Ngô Linh đã gửi tin nhắn cho tôi.

Tôi mở tin nhắn ra thì thấy Ngô Linh đang giải thích mọi chuyện với tôi.

Cuộc trò chuyện của Nam Cung Diệu và Nam Thiên không được suôn sẻ lắm, một mặt là do Nam Thiên không chịu hợp tác, tên đó còn đang nghĩ đến việc hợp tác với anh mình, làm sao để có thể tham gia vào cái nhóm nghiên cứu hiện tượng quái dị của chúng tôi. Việc Nam Cung Diệu chủ động hỏi thăm anh ta đã truyền thêm động lực cho anh ta. Một mặt khác, Nam Thiên thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì. Cái bóng người mà tôi nhìn thấy trông như có ý thức riêng, Nam Thiên không hề hay biết sự tồn tại của đối phương, cũng không hề biết được hành động của đối phương.

Cái thứ đó cũng chưa chắc là được tách ra từ trên cơ thể hoặc hồn của Nam Thiên.

Nhóm Ngô Linh không tận mắt nhìn thấy nó, còn vốn hiểu biết của tôi thì có hạn, điều này làm chúng tôi không thể đưa ra được một phán đoán chính xác.

Lúc nãy trong cuộc gọi, Ngô Linh không hề nhắc gì về chuyện này, bây giờ lại gửi tin nhắn đến giải thích rõ ràng mọi chuyện, làm tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

Rất nhanh sau đó, Ngô Linh lại gửi tin nhắn đến, bảo tôi nhớ lại về đầu đuôi cảnh mộng một cách chi tiết. Cô ấy cứ liên tục hỏi tôi rằng Nam Thiên có nhìn thấy tôi không.

Tôi cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, nhưng kí ức lại càng lúc càng mơ hồ.

Thời gian trong cảnh mộng quá ngắn. Cái thứ đó dù có nhìn tôi thì cũng chỉ trong chớp nhoáng mà thôi. Tôi càng cố gắng nhớ lại thì càng không dám chắc chắn về cảm giác lúc đó của mình.

Điều duy nhất có thể chắc chắn được là, trong đầu của ma nữ từng xuất hiện cảnh mình bị cái thứ đó bẻ cổ.

Nhưng mà cảnh tượng đó chỉ xuất hiện thoáng qua. Cũng giống như việc không dám chắc chắn là cái thứ đó có nhìn tôi hay không, tôi cũng không thể xác định được là những gì mà ma nữ nghĩ là do được tiên đoán từ trước hay là do những chuyện xảy ra lúc đó lại xuất hiện trong đầu thêm một lần nữa.

Nhưng mà, tôi đã hiểu câu hỏi của Ngô Linh rồi.

“Cô cho rằng là, cái người Nam Thiên kia nhìn thấy tôi, chần chừ trong giây lát, tạo ra sự sai lệch về thời gian, vì thế mà ma nữ mới có hai đoạn kí ức?” Tôi gửi tin nhắn hỏi.

“Đúng vậy. Nếu là như thế thì chứng tỏ rằng nó biết cậu, nhưng không có ngờ đến việc cậu sẽ xuất hiện ở đó. Hành động tiếp theo của nó chỉ là để nguỵ trang, che đậy danh tính hoặc mục đích của mình mà thôi.”

“Cô đang nghi ngờ Nam Thiên?” Lần này tôi ngạc nhiên thật rồi.