Cô ta chết rồi?
Chết rồi vẫn đi tìm Cố Nhan?
Hai chuyện này khiến đầu óc tôi rối rắm.
Điều càng khiến tôi không hiểu nổi là tại sao tôi lại đi vào cảnh mộng như vậy? Tại sao lúc chịu tác dụng phụ, tôi vẫn nhìn thấy chuyện này?
Tôi đã xác định được thân phận của Thu Tử Dương, nhưng đối với sự xuất hiện1của Thu Tử Dương trong ảo ảnh của tác dụng phụ thì vẫn còn đọng lại ngờ vực.
Lần trước khi tác dụng phụ phát tác, tôi đang đề phòng Diệp Thanh, nghĩ rằng Diệp Thanh có ý muốn gây rối, nên tôi đã nhìn thấy Diệp Thanh cướp thân thể của tôi, giết chết người nhà và bạn bè tôi.
Lần này khi tác dụng8phụ phát tác, tôi vừa nhìn thấy Kỳ Bạch sau khi chết biến thành ma, nên tôi lo lắng cho Tí Còi, rồi nhìn thấy cảnh tượng Tí Còi bị Kỳ Bạch giết chết. Chắc hẳn do tôi vẫn đang lo lắng cho tương lai của cả thế giới này, cũng có thể còn lo lắng mình sẽ biến thành đại ma vương cuối2cùng, cho nên tôi đã nhìn thấy… Thu Tử Dương?
Giải thích ở đoạn sau e là không được hợp lý.
Lo lắng fan não tàn này đánh úp Cố Nhan lại càng không hợp lý.
Có điều, trước đó quả đúng là tôi từng lo lắng những ngôi sao lớn này sẽ biến thành linh hồn khủng bố.
Tôi quay lại khoang hạng nhất.
Cố Nhan đang nghỉ4ngơi, ý thức đã dừng lại, có vẻ đang ngủ.
Cố Nhan có biến thành linh hồn mà tôi đang lo lắng hay không? Bị một fan cuồng giết chết, thế nên trả thù xã hội? Trả thù đám người hâm mộ cuồng nhiệt?
Hay… cô ta sẽ trút giận sang Nam Thiên?
Tim tôi đánh thịch một cái.
Nếu sự tình liên lụy đến Nam Thiên, người của Thanh Diệp chắc chắn sẽ bị cuốn vào trong ấy.
Bản thân Nam Thiên đang sở hữu một năng lực gì đó chưa rõ. Số anh ta rất may, anh ta có thể nhìn thấy tôi, đó là sự thực…
Cùng lúc đang suy nghĩ những vấn đề này thì tôi cũng cảm thấy âm khí của fan cuồng kia đang bay lại.
Cô ta xuyên qua vách ngăn, đi vào khoang hạng nhất.
Ma nữ không nhìn thấy tôi, bay ngang qua người tôi, dò xét từng hành khách trên ghế ngồi.
Ghế ngồi trên khoang hạng nhất vốn ít hơn rất nhiều, muốn kiểm ra cũng dễ.
Tim tôi như muốn nhảy lên, đang phân vân là mình nên ra tay giải quyết tai họa ngầm ngay bây giờ, hay đợi xem xem diễn tiến của sự việc.
Điều khiến tôi bất ngờ là, ma nữ đi ngang qua người Cố Nhan, chẳng hề dừng lại.
Hình như chiếc kính râm to trên mặt Cố Nhan đã gây trở ngại cho sự phán đoán của cô ta. Cô ta nhìn Cố Nhan một thoáng, bước chân không dừng lại mà nhanh chóng rời đi.
Không nhận ra?
Tôi không thấy nhẹ nhõm bao nhiêu.
Địa điểm xảy ra chuyện chắc là ngay trên chuyến bay này. Không thể còn có địa điểm nào khác.
Tôi đứng bên cạnh Cố Nhan chờ đợi.
Bóng của ma nữ rời đi, âm khí cũng rời đi theo, hình như đã đến đuôi máy bay.
Rất lâu sau, ma nữ lại xuất hiện trong khoang hạng nhất.
Lần này cô ta đã lộ rõ tâm trạng bực bội, kiềm nén cơn tức lại để tìm kiếm trong các hành khách.
Cố Nhan đang nghiêng đầu, tựa lên lưng ghế, kính râm vẫn được đeo ngay ngắn, không để lộ ra toàn bộ khuôn mặt.
Khi nãy ma nữ không nhận ra Cố Nhan và lần này cũng vậy.
Tôi nhìn thấy sắc mặt cô ta dần biến đổi, mặt mày cau có hung tợn.
Say khi đứng tại chỗ một lát, cô ta đột nhiên quay người, đi vào buồng lái.
Tim tôi đập điên cuồng, lập tức phóng theo ma nữ vào trong ấy.
Ma nữ đang đứng sau lưng cơ trưởng và cơ phó, dò xét bảng điều khiển máy bay với vẻ mặt u ám, rồi nhìn hai viên phi công, cười khẩy một tiếng.
Đây thực sự là một dấu hiệu chẳng lành.
Còn rõ ràng chính xác hơn các dự cảm của tôi trước đó.
Ma nữ này muốn làm gì, trong lòng tôi đã có dự đoán, nhưng khó mà tin nổi.
Thực sự có người sẽ vì lý do nào đó, mà làm ra chuyện như vậy sao?
Trong khi tôi đang không dám tin thì ma nữ đã thò tay về phía bảng điều khiển.
Tôi bởi vì quá bàng hoàng mà thoáng ngập ngừng.
Tay ma nữ đã chạm vào bảng điều khiển. Có vẻ cô ta hoàn toàn không biết những thứ này, chỉ là tiện tay muốn chọc thử nút bấm.
Tay cô ta xuyên qua nút bấm, không chạm được thứ gì.
Ma nữ thoáng sững ra, vẻ mặt càng trở nên hung tợn. Cô ta lặp lại động tác ấy lần nữa, nhưng vẫn công cốc.
Tôi nhất thời thở phào.
Cũng đúng nhỉ.
Âm khí trên người cô ta tuy nặng, mang đến cho người ta cảm giác độc ác, nhưng có vẻ chưa thành thực thể.
Cô ta giống như nước thải bốc mùi tởm lợm, nhưng cũng chỉ là nước thải, khiến người ta buồn nôn, chứ không gây mất mạng.
Cả nước sông hôi thối cũng không bằng. Chỉ là một vũng nước thải…
Ma nữ không tự nhận ra, sau khi thử mấy lần đã nổi giận đùng đùng, há mồm chửi rủa.
“Sao lại như vậy! Chết tiệt! Tại sao không được? Mình đã biến thành ma rồi mà! Đúng ra chuyện gì mình cũng làm được chứ! Chuyện đơn giản như vậy… con mẹ nó! Đây là chuyện mấy người kia làm dễ như chơi mà?” Tiếng chửi của ma nữ khiến tôi thấy ớn lạnh.
“Những người kia?”
Cô ta… hình như cố tình khiến mình biến thành ma?
Nhận định này khiến tôi lại cảm thấy bất an.
Tâm trạng của ma nữ đã làm xao động âm khí của cô ta. Cơn tam bành của cô ta không khiến cô ta chạm được bất kì thứ gì trong buồng lái. Nắm đấm vung đến đã xuyên qua hai phi công và cũng xuyên qua bảng điều khiển.
Người đàn ông bên tay trái đột nhiên quay đầu lại nhìn, giống như đang tìm kiếm gì đó.
“Sao thế?” Người bên tay phải hỏi.
“À, không có gì…” Anh ta tuy đáp như thế, những vẫn nhìn lại lần nữa.
Anh ta cảm nhận được sự tồn tại của ma nữ!
Tôi nhìn sang ma nữ, nhận thấy cô ta vẫn đang trút cơn giận một cách vô cớ, chẳng để ý đến điểm này.
Trước tình huống không phá hoại được chuyến bay, cô ta thở hồng hộc, rời khỏi buồng lái.
Giận đùng đùng bỏ đi, nhanh như một cơn gió.
Tôi vội vàng đuổi theo, nhưng không đuổi được.
Cô ta đã rời khỏi phạm vi tôi có thể di chuyển.
Tôi thấy cô ta chạy về phía đuôi máy bay, chẳng biết lại định làm gì.
Trong khoang phổ thông đặc biệt có một em bé đang nhảy nhót trên ghế ngồi, cất tiếng cười lanh lảnh chói tai.
Ma nữ đi ngang qua người đứa bé, bực dọc vung bừa cánh tay một cái, tựa như muốn hất đứa bé ra.
Tay cô ta vẫn xuyên qua người đứa bé.
Nhưng nụ cười của đứa bé đã biến mất, nó đột nhiên khóc ré lên, quay người nhào vào lòng của mẹ.
Có nữ tiếp viên bước đến, dịu dàng hỏi có thể giúp được gì không và cũng nhắc họ giữ yên lặng.
Xung quanh đã có người nhìn qua bằng ánh mắt bực bội.
Tim tôi lại treo lên lần nữa.
Ma nữ ấy liếc nhìn đứa bé, hình như càng thấy chán ghét hơn, bịt tai định bỏ chạy.
Có vẻ không hề nhận ra…
Tôi đang nghĩ như thế thì ma nữ lại khựng lại.
Lúc này, cô ta đã cách tôi khá xa, khiến tôi không thấy rõ cô ta đang làm gì.
Vị trí ấy…
Tôi quay đầu qua, định tìm xung quanh xem có sơ đồ hướng dẫn trong khoang máy bay không.
Mỗi ghế ngồi chắc là đều có một thứ như thế, nhưng không nhất định là được dán lên.
Tôi vẫn chưa tìm được bản đồ thì đã thấy ma nữ lùi trở lại trước.
Cô ta nhìn trừng trừng đứa bé, bịt tai la lớn: “Ồn chết được! Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết hết đi!”
Ác ý mãnh liệt ấy khiến âm khí của cô ta bắt đầu cuộn trào.
Tiếng khóc của đứa bé chợt im bặt, đổi thành tiếng la hoảng hốt của người mẹ.
“Cục cưng! Cục cưng!”
Đứa bé giống như do khóc quá dữ, miệng đang há ra, cố gắng hít thở, nhưng lập tức bị ngạt thở.
Nữ tiếp viên lúc này cũng đã bối rối.
Trong khung cảnh hỗn loạn, tôi nghe thấy tiếng cười của ma nữ.
Ma nữ bật cười, cười đầy hả hê.
Nữ tiếp viên đang cấp cứu cho đứa bé, có trưởng đội tiếp viên phát thanh, hỏi trong hành khách có ai là bác sĩ không.
Có nhiều nữ tiếp viên chạy đến đây hơn.
Rèm che khoang hạng nhất được vén ra.
Tôi đã cảm nhận được sự thắc mắc trong lòng của Cố Nhan.
Vừa quay đầu lại, tôi liền nhìn thấy Cố Nhan đã thức giấc, kéo cao kính râm lên, để lộ ra toàn bộ khuôn mặt, đang xoay đầu trông về phía này.
Tôi cũng cảm nhận được âm khí từ sau lưng lan đến, còn tràn đầy ác ý trong ấy.
Cố Nhan không có ý di chuyển, chỉ tháo kính râm xuống nhìn một lát xong liền xoay qua nói chuyện với người quản lý của mình.