Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1784: Nỗi kinh hoàng trên không (1)




Muốn điều tra Thu Tử Dương là chuyện rất dễ dàng!

Trần Dật Hàm có thể lấy được hồ sơ của Thu Tử Dương bất kì lúc nào.

Nam Cung Diệu vốn không thể làm việc theo con đường chính quy, đương nhiên sẽ bị hạn chế không ít với kiểu lấy hồ sơ này.

Đến tối tôi mới nhận được tin của Trần Hiểu1Khâu, thứ đọc được cũng không phải kiểu hồ sơ điện tử chính thức như Thanh Diệp đã cho tôi xem, mà là lời thuật lại của Trần Hiểu Khâu.

Thu Tử Dương không hề nói dối. Đây là một người có thật. Tuy Trần Hiểu Khâu không thể cho tôi xem hồ sơ, nhưng đã cho tôi xem ảnh chứng minh thư8của Thu Tử Dương, khá là khác so với tôi đã thấy, nhưng cũng chỉ là khác biệt giữa hình chụp và người thật. Còn anh ta có phải là thế hệ sau của Nguyên Thuần hay không thì tạm thời chưa thể tra ra, nhưng đích xác là anh ta có một người em gái, hiện đang là sinh viên năm2ba, đã kí hợp đồng ba bên, đang thực tập, sau khi tốt nghiệp sẽ vào nhận việc ngay. Thi thể của em gái anh ta Thu Đình Đình đã được tìm thấy, nguyên nhân tử vong là xuất huyết tim, không bị thương bên ngoài. Địa điểm phát hiện ra thi thể cũng rất gần, là đột ngột xuất hiện trong4nhà xác của bệnh viện, còn xác của Thu Tử Dương thì vẫn chưa được tìm thấy.

Chuyện này cũng thật là lạ. Sau ngày hôm ấy, khắp nơi trong cả nước đã phát hiện được không ít xác chết, có xác thì được nhận ra thân phận nhanh chóng, có xác thì nhất thời chẳng thể tìm ra đáp án, càng có không ít xác có lẽ bây giờ đang bị nhét vào xó xỉnh nào đó, đợi người ta phát hiện.

Tôi không quen biết Thu Tử Dương. Nếu đã chứng minh được Thu Tử Dương không phải là người tôi tưởng tượng ra, vậy mọi ảo ảnh do tác dụng phụ sinh ra đều trở nên quái dị.

Ít nhất đã có thể chắc chắn, có hai chuyện đã được chứng thực. Một là cái chết của Tí Còi, hai là Thu Tử Dương.

Tôi đã cảm nhận được áp lực. Nghĩ đến thầy trừ ma mà nhóm Ngô Linh đã nói, chuyện này còn mang đến cho tôi áp lực lớn hơn.

Ảo ảnh còn xuất hiện gì nữa nhỉ?

Máy bay và quái vật đầy cả máy bay?

Ngoài ra còn có pháo đài, ngai vua và một bức tường xác chết…

Tương lai mà Thu Tử Dương nói rất có thể cũng là nội dung sẽ được chứng thực.

Chỉ thoáng nghĩ đến tương lai ấy, tôi đã thấy sợ.

Tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với Diệp Thanh một lần, nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội.

Hiểu lầm, không tìm được tiếng nói chung, hai người phát sinh chia rẽ… sau đó, đường ai nấy đi? Chúng tôi tự làm theo ý mình, lại tình cờ phá hoại kế hoạch của nhau…

Chuyện như vậy thực sự rất buồn cười và cũng quá đáng buồn.

Tôi không muốn nhìn thấy cái tương lai ấy.

Càng không muốn nhắc đến tiếp sau cái tương lai ấy, “tôi” trong hiện tại của tôi, sẽ bị “tôi” khác tiêu diệt. Cuộc đấu giữa nhân cách chính và nhân cách phụ của triệu chứng tâm thần phân liệt thường xuyên xuất hiện, tôi cũng chẳng muốn nhìn thấy.

Nhưng tôi không biết phải làm thế nào.

Hiện tại Diệp Thanh có lẽ đang ẩn nấp, tránh bị những thầy trừ ma kia tìm thấy. Cũng có thể là cố tình trốn tránh tôi… anh ta vốn dĩ chẳng ưa phí lời với tôi. Sau khi nói đến chuyện có người thay đổi quá khứ và hiện tại, có người tẩy não tất cả mọi người xong thì anh ta càng không muốn trao đổi với tôi.

Tôi đành ngao ngán chấp nhận sự thật này.

Trần Hiểu Khâu gửi tin cho tôi xong, thì hỏi thăm tình hình bên tôi.

Tôi ngẫm nghĩ, rồi vẫn kể lại những chuyện tôi nhìn thấy khi chịu tác dụng phụ. Có điều, cái tương lai kia thì tôi không thể nói cho ai biết.

“Thế thì rất dễ để nghiệm chứng. Chẳng phải vẫn còn một chuyện chưa xuất hiện sao?” Trần Hiểu Khâu nói.

“Đúng vậy. Máy bay. Sắp tới không thể có chuyện anh đi máy bay. Mọi người cũng không cần đi xa đúng không?” Tôi hỏi.

“Có thể là những thầy trừ ma ở phương xa đến?” Trần Hiểu Khâu nói.

Chuyện này…

Tôi rất bất ngờ, nhưng ngẫm kĩ lại, tôi chưa từng thấy một thầy trừ ma nào…

Nghĩ đến đây, tôi liền sững sờ.

“Ý của em là, chúng ta bị tấn công, ai đó trong chúng ta đã vì thế mà giết họ trả thù, sau đó anh tình cờ mơ thấy người ấy?” Tôi hỏi.

“Cũng không nhất định là chúng ta giết họ trả thù. Diệp Thanh chỉ là một phần trong danh sách kẻ thù mà họ muốn tiêu diệt, chúng ta cũng nằm trong danh sách ấy. Mà danh sách ấy đâu phải chỉ có chúng ta đúng không? Có khả năng chỉ là một cuộc tiếp xúc rất bình thường, sau đó họ đã bị thứ khác giết chết.”

Tôi lập tức nghĩ đến kẻ thù là người hoặc ma hoặc là chính tôi có thể thay đổi quá khứ ấy.

Bất kể là ai, thì người đó cũng hoàn toàn có thể xóa sổ đám thầy trừ ma ấy ngay trên máy bay trước khi họ nhập cảnh. Như thế, bầy quái vật trên máy bay cũng đã có cách giải thích rồi.

Đúng rồi, nếu vậy, quá khứ cũng sẽ bị thay đổi. Kí ức của nhóm Ngô Linh có thể sẽ không có sự xuất hiện của đám thầy trừ ma.

Đây tựa như là một cái bẫy…

Nếu kí ức của họ mất đi đoạn này, tôi mà nhắc đến thì tôi sẽ bị phát hiện ngay.

Tôi cúi mặt suy tư, vừa khéo đã nhìn thấy sợi dây đeo tay trên cổ tay.

Đúng rồi!

Cái này cũng có thể làm bằng chứng!

Một khi dây đeo tay này biến mất, chứng tỏ quá khứ đã thay đổi!

Tôi có thể dùng cái này để làm chút gì đó không nhỉ?

Tôi lại bắt đầu vắt óc ra suy nghĩ.

Ở mặt này, tôi thức sự chẳng có kinh nghiệm, nhất thời cũng chưa tìm được cách nào.

Cuộc trao đổi với Trần Hiểu Khâu đã kết thúc.

Tôi ôm nỗi thấp thỏm, nắm lấy cổ tay, chạm vào sợi dây đeo tay, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ mơ màng màng, tiếng máy bay cất cánh ầm ầm làm tôi bừng tỉnh. Bên tai vang lên tiếng phát thanh trong máy bay. Tôi vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng phát thanh ấy, nên không tài nào hiểu được ý nghĩa của tổ hợp các từ đơn ấy.

Tôi dần đổ mồ hôi khắp người, miệng đắng chát.

Chuyện gì đây? Nghĩ chuyện gì chuyện ấy đến ngay à?

Trước khi ngủ đang nghĩ đến máy bay và thế là vào cảnh mộng?

Cộng với chuyện của Tí Còi trước đây…

Như vậy thì quá dày đặc rồi nhỉ?

Chuyện này…

Tôi bay lên, nhìn đối tượng mình nhập vào.

Tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến tôi phải bất ngờ.

Người phụ nữ tôi nhập vào đeo kính râm bản lớn, che hết nửa khuôn mặt. Mái tóc gợn sóng thả đến vai, đồ mặc trên người vừa thanh nhã vừa có chút tinh nghịch.

Tôi nhìn thấy đôi môi thoa son màu hồng nhạt.

Khi nữ tiếp viên hàng không bước đến, hỏi cần dùng nước gì, đôi môi hồng của cô ta mấp máy, xin một cốc nước suối.

Tôi quay đầu nhìn quanh khắp nơi.

Đây không phải là khoảng chen lấn khi tôi bị tác dụng phụ nhìn thấy, mà là khoang hạng nhất, rất rộng và thoải mái.

Một người khác đang ngồi cạnh người phụ nữ, tôi hoàn toàn không quen, nhìn bộ dạng thì đây là mẫu phụ nữ giỏi giang tháo vát.

Cô ta quay qua nói với người phụ nữ kia: “Còn hai giờ nữa, cô có thể nghỉ ngơi một chút. Sau khi hạ cánh sẽ đến thẳng khách sạn, không sắp xếp fan đón ở sân bay, cũng không có cameraman.”

Người phụ nữ gật đầu, không tháo kính râm xuống, sau khi hớp ngụm nước thì ngả người ra sau ghế.

Fan… cameraman…

Tôi hoang mang.

Thông qua gợi ý này, tôi quan sát kĩ lại người phụ nữ này một lát, cuối cùng đã nhận ra.

Đây là Cố Nhan, Nhan nữ thần!

Nhưng tôi… sao lại nhập lên người cô ta?

Không, vấn đề trong hiện tại là, cô ta sao lại chết?

Đùa sao?

Chẳng có chút thông tin nào hết mà…

Đầu tôi rối như tơ vò, bất chợt cảm nhận thấy một luồng âm khí.

Trong khoang máy bay xuất hiện một luồng âm khí.

Tôi ngẩng lên nhìn qua, nhận ra âm khí lan đến từ khoang thương gia ở phía sau.

Thân thể tôi bay về hướng ấy, xuyên qua tấm rèm che khuất tầm mắt, xuyên qua nơi nghỉ ngơi của nhân viên, nhìn thấy cảnh tượng trong khoang thương gia.

Khoang thương gia đang có không ít tiếng trò chuyện khe khẽ, tiếng động sột soạt vang lên không ngớt.

Thứ phát tán âm khí không phải bất kì hành khách nào ở đây.

Tôi nhìn thấy hồn ma bước đi trên lối đi trong khoang.

Hồn ma ấy đang có vẻ mặt đầy phấn khích và u ám, lục xét kĩ càng thân thể từng hành khách một.

Khuôn mặt ấy… hơi quen…

Tôi cố nhớ một lúc, vẫn chẳng nhớ ra ma nữ này là ai.

“Chết tiệt. Con điếm nữ thần ấy ở đâu nhỉ? Đúng là chuyến bay này mà!” Ma nữ bắt đầu chửi rủa.

Câu chửi quen thuộc này khiến tôi lập tức hiểu ra.

Đó là fan não tàn trên trang mạng xã hội!