Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1783: Nguy hiểm cận kề




“Nếu vậy thì chẳng khác mấy so với trước đây.” Tí Còi suy nghĩ theo hướng lạc quan: “Trước đây anh Kỳ vốn đã ở trong tình trạng rất nguy hiểm rồi mà.”

“Đúng vậy, chuẩn đấy.” Cổ Mạch hùa theo.

“Anh rất rành về họ?” Tôi nhìn sang Cổ Mạch.

“Chúng tôi từng tiếp xúc mà.” Cổ Mạch thẳng thắn thừa nhận: “Mới một tháng trước, vừa tiếp xúc với họ ở trên mạng.”

Tôi rất1bất ngờ.

“Là vì chuyện của Christina.” Ngô Linh giải thích cho tôi hiểu: “Ma Cô là người duy nhất bị Christina bắt đi, rồi được cứu ra. Những công ty đĩa hát có liên quan đến cô ta, rồi mộ của cô ta, cả những người từng tiếp xúc với cô ta nữa cũng đang lần lượt bị xử lý.”

Tôi sửng sốt nhìn Ngô Linh.

“Công ty âm nhạc Hàn Đông!” Đột nhiên Tí8Còi la lên: “Một tháng trước công ty nhạc Hàn Đông đó! Tinh Cầu, BM, đến mấy công ty đều đóng cửa hết! Là vì chuyện ấy à?”

Ngô Linh gật đầu.

“Ôi cha mẹ ơi…” Tí Còi há mồm trợn mắt: “Cơ mà… đến mấy công ty lận đó! Đều là công ty âm nhạc và công ty môi giới đỉnh cao trên toàn thế giới!”

“Đúng là vậy đấy.” Ngô Linh vẫn điềm tĩnh2gật đầu.

“Họ điên rồi à? Cái đám ở nước ngoài… cũng để mặc cho họ làm vậy sao?” Tí Còi tiếp tục kinh ngạc.

“Hết cách rồi. Biện pháp bình thường không thể ngăn được họ. Còn biện pháp phi chính thống thì họ chẳng sợ hy sinh, chưa đạt được mục đích sẽ không ngừng tay.” Ngô Linh nói.

“Như thế thì quá đáng sợ rồi… Khoan khoan! Vừa rồi bảo họ đã liên4lạc với mọi người, bây giờ lại còn nhập cảnh rồi! Thế mọi người…” Tí Còi há hốc mồm.

“Đúng, hiện tại chúng tôi đang trong tình trạng rất nguy hiểm. Nhưng như vậy cũng chẳng khác biệt gì. Diệp Thanh còn thì chúng tôi đã được liệt vào danh sách của họ từ lâu rồi.” Sự bình tĩnh của Ngô Linh khiến người ta chẳng tài nào hiểu nổi.

Tôi và Tí Còi thì thực sự không thể nào bình tĩnh được.

Do bản thân sở hữu năng lực đặc biệt, nên tôi luôn ở trong tình trạng nguy hiểm, nhưng nguy hiểm ấy cũng chẳng khác mấy so với việc sống trong thành phố có tỉ lệ tội phạm cao. Trước khi bị bại lộ hoàn toàn, tôi sẽ không bị nhắm đến, cùng lắm là có nguy cơ bị nhắm đến mà thôi.

Nhưng tình hình hiện tại đã khác, rất có thể tôi và người của Thanh Diệp đã cùng lọt vào danh sách đen của đám thầy trừ ma đó, chỉ ngồi chờ bị tìm ra, bị giết theo thứ tự.

Chắc là sẽ bị giết… đối phương có vẻ sẽ không tiến hành đàm phán với tôi. Có thể họ đã từng nghĩ đến chuyện thươnglượng, nhưng sau khi liên lạc với người của Thanh Diệp, chắc là đã dẹp bỏ ý định này rồi.

Tôi cũng không có ý oán trách người của Thanh Diệp kéo tôi xuống nước. Sự oán trách này chính là suy nghĩ chủ yếu của tôi khi đối mặt với Thanh Diệp nửa năm trước đây. Nhưng nửa năm nay, tình hình thế giới biến đổi đột ngột, tôi đã chẳng còn lòng dạ để mà oán trách.

“Thế thì phải làm sao?” Tí Còi ngờ nghệch hỏi.

“Cẩn thận một chút.” Ngô Linh đáp một câu thừa thãi.

Nhưng, người của Thanh Diệp rốt cuộc cũng chẳng bỏ mặc không lo. Ngô Linh đi vào phòng, khi đi ra thì trên tay cầm một món đồ.

Thứ đó trông giống như một sợi dây đeo tay rất bình thường, hàng làm thủ công, không thể bảo là đẹp. Cả phối màu thì nhìn vào cũng chẳng khác gì dây đeo tay bình thường.

“Đeo thứ này vào. Nếu gặp những người ấy, dây đeo sẽ siết chặt.” Ngô Linh đưa dây đeo tay cho chúng tôi.

Tất cả có sáu sợi, ngoài năm người trong Phòng Di dời chúng tôi, e là còn tính cả Tiết Tĩnh Duyệt.

“Thế người nhà của chúng tôi thì sao?” Tí Còi lập tức đeo dây lên tay.

“Không cần thiết. Đối tượng hàng đầu của họ là chính chúng ta. Dẫu sao thì họ cũng từ nước ngoài đến, không thể khua chiêng gióng trống mà gây ra những chuyện như thế. Tạm thời, chỉ có chúng ta là gặp nguy hiểm.” Ngô Linh đáp.

“Cái này có tác dụng sao?” Tôi hỏi, không phải do nghi ngờ Ngô Linh, chỉ là dây đeo tay trước mặt trông rất bình thường. Sau khi đeo vào, tôi cũng chẳng cảm nhận thấy có gì đó đặc biệt.

“Ừ. Trên thân của bọn họ đều có hình xăm đặc biệt. Kẻ tạo phản sẽ bị giết chết ngay lập tức. Có điều, đồng thời đấy cũng là một kí hiệu, có thể bị dò ra thông qua một số biện pháp.” Ngô Linh đáp, rồi nhắc nhở chúng tôi: “Thành viên chính quy của thầy trừ ma có hình xăm như thế, nhưng đám thành viên ngoài biên chế thì chưa chắc. Cho nên các cậu vẫn phải cẩn thận nhiều hơn. Đám thành viên ngoài biên chế ấy hành sự sẽ càng điên khùng hơn.”

“Họ đều là người có năng lực à?” Tí Còi lo âu thấp thỏm.

“Phần lớn là vậy, còn lại thì biết phép thuật phù thủy.”

Cổ Mạch hứ một tiếng: “Rõ ràng là muốn tiêu diệt mọi thứ có liên quan đến quái dị, kết quả là bản thân còn phải dùng phương pháp quái dị.”

“Chẳng phải các người cũng vậy sao?” Tí Còi thô lỗ vặn lại.

“Nhưng chúng tôi đâu có thù hằn những thứ ấy.” Cổ Mạch đanh thép phản bác lại, không thèm quay đầu, thuận tiện còn tiêu diệt một con quái vật mới xuất hiện trong game.

Lần này thì Tí Còi chẳng còn gì để cãi.

Người của Thanh Diệp muốn thay đổi thế giới, nhưng quả đúng là không thể bảo họ có thù hằn gì. Ngay cả Diệp Thanh, khi cảm xúc bùng lên mãnh liệt nhất, cũng chỉ là bất mãn đối với số phận, chứ chẳng hề oán ghét ma quỷ.

Nghĩ đến đây, tôi lại cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.

“Chỉ nhiêu đây thôi đúng không? Chúng ta cũng nên đi rồi nhỉ?” Tí Còi hỏi.

Bây giờ đã là giữa trưa, chúng tôi chỉ xin nghỉ phép một buổi sáng. Sau khi cứu Tí Còi ra, chúng tôi cùng lắm cũng chỉ trao đổi qua loa, báo bình an cho đám Gã Béo biết. E là họ cũng đang rất sốt ruột.

Ngô Linh gật đầu, đứng dậy tiễn chúng tôi ra cửa.

Tí Còi có vẻ rất bình tĩnh, nhưng suốt dọc đường, cậu ta chỉ im lặng.

Tôi nhìn Tí Còi, muốn nói nhưng lại thôi.

“Tôi không sao.” Đột nhiên Tí Còi nói, quay qua nhìn tôi cười một cái: “Đừng lo nữa, anh Kỳ. Tôi tin chúng ta nhất định sẽ thành công. Đến lúc đó…” Cậu ta lại cười, khẽ thở dài, nhưng đã nhanh chóng nở lại nụ cười rạng rỡ: “Nói không chừng khi tốt nghiệp sẽ mời mọi người uống rượu cưới đấy.”

Nếu mọi thứ đều trở lại như ban đầu, thế giới này không còn quái dị, Tí Còi và Kỳ Bạch không chừng sẽ kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp.

Sự chia cách của hai người chỉ vì đam mê ấy của Kỳ Bạch, vì nông nổi của một thời trẻ năm xưa.

Kỳ Bạch đã chết, không thể hồi sinh. Tí Còi còn bị hồn ma của Kỳ Bạch giết chết một lần, nếu bảo cậu ta hoàn toàn chẳng bận tâm thì không đúng. Nhưng Tí Còi đã điều chỉnh tâm lý ổn thỏa. Có thể… cậu ta chỉ đang kiềm nén tâm tư của mình…

Tôi rất phối hợp mà không nhắc đến nữa.

Về đến văn phòng, lên gặp Sếp Già báo cáo một tiếng. Sếp Già cũng không đòi xem hồ sơ bệnh án của Tí Còi, mà cho chúng tôi về phòng làm việc ngay.

Đương nhiên chúng tôi cũng kể rõ toàn bộ diễn biến của sự tình cho đám Gã Béo nghe.

Cũng đưa dây đeo tay cho từng người. Sợi của Tiết Tĩnh Duyệt thì giao cho Gã Béo.

Làm xong những chuyện này, tôi bèn gọi Trần Hiểu Khâu, bảo cô ấy nhờ Trần Dật Hàm điều tra một chút về Thu Tử Dương.

Chuyện này trước giờ tôi vẫn chưa làm.

Thu Tử Dương mà tôi đã nhìn thấy trong ảo giác của tác dụng phụ rốt cuộc là thật hay giả, đến giờ tôi vẫn chưa rõ. Chuyện của Tí Còi đã hút hết mọi tâm tư của tôi. Bây giờ, chuyện của Tí Còi và Kỳ Bạch tạm thời đã kết thúc, chuyện của Thu Tử Dương phải đặt lên hàng đầu. Chỉ là, chuyện này không thích hợp để báo cho nhóm Ngô Linh biết.

“Thu Tử Dương?” Đây là lần đầu tiên nhóm Trần Hiểu Khâu nghe được cái tên này.

“Phải. Tôi muốn xem hồ sơ của anh ta, hồ sơ chi tiết. Thành viên gia đình, lai lịch cá nhân… những thứ này đều cần phải biết.” Tôi gật đầu đáp.

Trận tác dụng phụ ấy đã khiến tôi nhìn thấy cảnh tượng Tí Còi bị Kỳ Bạch phân xác. Điểm này… tôi đã nhìn thấy trong hiện thực.

Những thứ còn lại…

Đầu óc tôi như đang bị bóng tối bao trùm.