Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1776: Tí còi không rõ tung tích




Câu nói này khiến tôi nhất thời không phản ứng kịp.

“Không thấy? Không… Sao lại mất tích?” Tôi lắp bắp hỏi.

Nếu như nói Tí Còi chết rồi thì tôi còn hiểu được. Nhưng… mất tích là sao?

“Sáng nay cậu ta1rời khỏi khách sạn đi làm. Để an toàn, hôm qua Nam Cung đã kết nối định vị trên điện thoại cậu ta. Trước khi ra khỏi khách sạn thì đã mất tín hiệu rồi. Chúng tôi đã đi tìm8trong khách sạn, nhưng không tìm thấy cậu ta, cũng không tìm thấy điện thoại. Camera giám sát trong khách sạn cũng không quay được cậu ta. Cậu ta đột nhiên mất tích.”

“Mọi người cũng không tìm thấy ma ư?2Có thấy Kỳ Bạch không?” Tôi dùng giọng điệu chất vấn.

“Không thấy.” Ngô Linh bình tĩnh trả lời: “Việc này rất có thể không phải do Kỳ Bạch làm.”

Tôi ngẩn ra.

“Chúng tôi đang định đi đến nhà của cha mẹ4Kỳ Bạch để xác nhận xem. Tuy rằng cha mẹ cô ta tử vong ly kỳ, nhưng vẫn chưa tìm ra hung thủ. Phía cảnh sát không tìm thấy. Chúng tôi vẫn chưa xác nhận được người ra tay có phải là Kỳ Bạch hay không. Hôm nay cậu rảnh không? Nếu tiện thì cậu và chúng tôi cùng nhau đi xem thử đi. Cậu đã từng thấy hồn ma của Kỳ Bạch, chắc là sẽ nhận ra âm khí của cô ta.”

Tôi đồng ý với lời mời đó.

Tôi gọi điện thoại cho Trần Hiểu Khâu, sau đó lại gọi cho Sếp Già xin nghỉ.

Lần xin phép này là xin cho tôi và Tí Còi cùng nghỉ. Tôi chỉ đành nói Tí Còi đột nhiên không khỏe, tôi dẫn cậu ta đi bệnh viện.

Cái lý do dở như vậy, nhưng lại là lý do thông dụng nhất.

Sếp Già cũng không hỏi nhiều, thậm chí còn không hỏi thăm tình hình của Tí Còi, liền cho nghỉ.

Lúc cúp máy, trong lòng tôi cảm thấy là lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Sếp Già có quan hệ rộng rãi, cho dù có biết chuyện gì, hay nghe được chuyện gì, thì cũng không phải chuyện lạ.

Ông ấy giả bộ không biết chuyện gì thì tôi cũng giả bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra.

Ngô Linh và Lưu Miểu lái xe tới đón tôi. Trên xe, bọn họ cho tôi xem qua camera giám sát trong khách sạn và bản ghi chép định vị của Tí Còi.

Định vị do Nam Cung Diệu làm ra vô cùng sắc nét, dùng bản vẽ của khách sạn làm bản đồ. Những tuyến đường mà Tí Còi đi thang máy xuống lầu đều được đánh dấu ra.

Camera giám sát trong thang máy vẫn hoạt động bình thường, quay được hình ảnh Tí Còi. Vào thang máy chung với Tí Còi còn có một người đàn ông xa lạ, xách theo cặp táp. Trong một văn kiện khác là hồ sơ về thân phận của người đàn ông xa lạ này. Người của Thanh Diệp không phát hiện được người đó có gì khả nghi. Đây chỉ là một người bình thường. Sau khi tôi xem qua, cũng cảm thấy như vậy.

Thang máy xuống đến tầng trệt, hai người lần lượt ra khỏi thang máy, đi ra khỏi phạm vi của camera.

Đổi sang camera giám sát trên hàng lang, vẫn là hình ảnh hai người lần lượt ra khỏi thang máy, lại đi ra khỏi camera.

Theo sơ đồ của khách sạn, tiếp theo bọn họ sẽ đi đến một ngã rẽ, lại là một điểm mù của camera nữa.

Camera thứ ba là camera giám sát ở đại sảnh. Camera này chỉ quay được người đàn ông kia từ hành lang đi ra. Một lúc sau, lại có một người đi ra nữa, nhưng là một người phụ nữ, chứ không phải Tí Còi.

Thanh Diệp cũng đã điều tra kĩ thân phận của người phụ nữ này rồi. Cô ta vào khách sạn, buổi sáng đi ra ngoài, đi thang máy xuống lầu. Cả một quá trình không có điểm khả nghi. Giống như người đàn ông kia, cô ta là người bình thường.

“Chúng tôi đã chia nhau ra hỏi thăm hai người này rồi.” Ngô Linh ngồi kế bên tôi giải thích: “Anh Từ có chú ý đến người phía sau mình hơi dừng bước, nhưng anh ta không quay lại xem rõ tình hình. Cô Trương thì không nhìn thấy ai cả, cũng không chú ý đến vị trí kỳ lạ trong ngã rẽ kia. Còn vị trí kia, chúng tôi cũng đã đi điều tra.”

Ngô Linh mở ra một tài liệu khác.

Điểm mù của camera là ngã rẽ trên hành lang, trang trí một chậu cây cao bằng nửa người. Trên tường nhà, thảm lót sàn, trần nhà và đèn trên trần nhà, đều là những đồ vật thường thấy trong khách sạn, tương đồng với các đồ trang trí ở chỗ khác trong khách sạn.

Trong đoạn video này, tôi không tìm thấy chỗ nào khả nghi cả.

“Chỉ có nhiêu đây thôi à?” Tôi xem xong đoạn video ngắn ngủi đó.

“Đúng vậy. Không phát hiện được gì cả.” Ngô Linh tắt video.

Tôi sốt ruột.

Tại sao lại như vậy?

Tí Còi cứ như vậy mà biến mất sao?

“Cậu ta bị bắt rồi lọt vào không gian nào đó chăng?” Tôi thốt ra giả thiết mà bản thân cũng không dám tin.

“Nếu là Kỳ Bạch thì e là cô ta không có khả năng đó. Nhưng cũng không loại trừ loại khả năng này.” Ngô Linh nói.

Những con ma, linh hồn, thậm chí là người có khả năng tạo ra một không gian đóng kín, độc lập tôi đều gặp qua.

Những chuyện như vậy, một nửa là do năng lực bẩm sinh của người tạo ra đó, có thể là năng lực của người đó có liên quan đến không gian, còn một nửa kia chính là dựa vào vận may.

Một số pháp thuật cũng có thể gây ra những chuyện như thế.

Người của Thanh Diệp đã từng xử lý loại ủy thác này.

Kỹ thuật lái xe của Lưu Miểu rất tốt, nhưng lại trùng hợp gặp phải giờ cao điểm, nên không thể tăng tốc được.

Tôi ngồi trong xe, cảm thấy ngột ngạt khó chịu.

Điện thoại reo lên, là Gã Béo gọi đến.

Tôi hít thở sâu, sau khi nghe máy, kể lại tình huống trước mắt cho Gã Béo. Cậu ta và tôi cũng rất lo lắng cho an nguy của A Thụy.

“À, có tin tốt đây. Duyệt Duyệt bảo lần này cô ấy không thấy điềm báo gì cả.” Gã Béo cười gượng: “Có thể là A Thụy chỉ đi gặp Kỳ Bạch thôi. Chắc là Kỳ Bạch vẫn còn yêu anh ấy nhỉ? Bọn họ chia tay cũng là vì hiểu lầm thôi mà… Sau khi nói rõ ràng với nhau thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa mà phải không? Năng lực của anh Kỳ cũng có thể hồi sinh Kỳ Bạch…”

Gã Béo thiết lập một giả thiết đầy lạc quan.

“Ừ, chắc là vậy, độ khả thi cũng khá cao.” Tôi nghe thấy Tiết Tĩnh Duyệt không thấy được điềm báo, liền cảm thấy yên lòng hơn. Lại nghĩ, tôi một mực lo lắng cho Tí Còi, nhưng tới giờ vẫn chưa tiến vào cảnh mộng. Chắc chắn Tí Còi vẫn còn sống. “Đúng, chắc chắn là như thế!” Tôi kiên định thốt ra.

Lúc này Lưu Miểu lái xe vào đường nhỏ, tốc độ cũng từ từ tăng lên.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Gã Béo, tâm trạng nôn nóng vừa rồi của tôi cũng giảm bớt đi.

Tí Còi vẫn còn sống… Chắc chắn là vẫn còn sống…

Tôi vẫn luôn giữ ý nghĩ này cho đến khi xe dừng lại.

Cha mẹ Kỳ Bạch sống trong một chung cư cao tầng, có thang máy, nhưng thoạt nhìn hơi cũ kỹ.

Bảo vệ ở cửa không ngăn cản chúng tôi, nhưng lại cần phải biết mật khẩu hoặc có chìa khóa để mở cửa chống trộm.

Lưu Miểu đã chuẩn bị từ sớm. Anh ta không móc ra công cụ để cạy cửa ra, mà chỉ ung dung nhập mật khẩu vào.

Chắc là Nam Cung Diệu đã điều tra chỗ này trước đó rồi.

Mở khóa được cửa chống trộm, sau khi kéo cửa ra, Ngô Linh đi vào trước.

Thang máy hơi cũ kỹ, lúc di chuyển sẽ phát ra tiếng động.

Cha mẹ của Kỳ Bạch ở tầng thứ mười.

Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt là hai cánh cửa nhà, trái phải một cánh cửa, một tầng chỉ có hai hộ gia đình.

Không khó để nhận ra hộ nào là nhà cha mẹ Kỳ Bạch.

Tôi cảm nhận âm khí trước cửa nhà.

“Là Kỳ Bạch.” Lòng tôi nặng trĩu, vẻ lạc quan vừa nãy đã biến mất không xót gì cả.

“Hung thủ không nhất định là Kỳ Bạch.” Ngô Linh nói.

Lần này, Lưu Miểu phải cạy cửa để vào.

Cửa mở ra, tình huống sau cửa lại rất bình thường. Chỉ là sàn nhà hơi bẩn. Lớp bụi có dấu hiệu bị giẫm vào, để lại dấu chân.

Đi sâu vào, liền thấy được căn nhà bếp bừa bộn. Trên sàn la liệt bột mì và lọ gia vị.

Xem ra, thứ bột màu xám trên sàn nhà e là không phải bụi bặm, mà là những thứ này.

Mở cửa sổ ra, rót vào căn phòng từng cơn gió mát.

Trong nhà không có mùi lạ, chỉ có âm khí nhàn nhạt.

Ba người chúng tôi đi thẳng đến căn phòng có âm khí nặng nhất.

Cửa phòng mở rộng, nhưng vì vấn đề vị trí, mà sau khi đi vào nhà, chúng tôi không thể nhìn thấy hình dạng căn phòng ngủ.

Nhưng tôi vẫn nhìn thấy được thứ khiến tôi bất an.

Trên nắm tay của cánh cửa, có một dấu tay bằng máu rõ rệt.