Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1771: Bỏ mặc




“Anh sao vậy?” Hai người đồng thanh hỏi tôi.

Tí Còi và Trần Hiểu Khâu cũng đang nhìn về phía tôi.

Tôi lắc đầu: “Trước đó quên liên lạc với Ngô Linh, chỉ lo nghĩ chuyện của Kỳ Bạch...” Tôi lại bổ1sung thêm một câu: “Số lượng ma xông ra rất nhiều, nếu là ba ngày thì... Trên mạng có một số tin đồn, chắc là không phải do ‘Tìm Linh’ hay Bạch An làm ra đâu.”

Tôi vừa nói những lời8này vừa nhấn số gọi điện thoại.

Nhưng lúc này tôi vẫn chưa bình tĩnh lại được, nhịp tim đập rất nhanh.

Đây đúng thật là một dấu hiệu không lành.

Sau khi bên kia bắt máy, tôi đã không còn tâm trạng2để nghĩ những chuyện này nữa.

Những chuyện lúc nãy nói với nhóm Tí Còi được tôi kể lại thêm một lần nữa. Nhưng mà, trọng tâm của lần kể này rơi vào những con ma chạy tán loạn kia.

Nhóm Ngô4Linh điều tra chuyện này chắc chắn sẽ tiện hơn nhiều so với chúng tôi. Chúng tôi muốn điều tra thì phải để Trần Hiểu Khâu tìm Trần Dật Hàm, phải đi vòng một vòng. Tuy rằng Trần Dật Hàm có quyền lực lớn, nhưng vẫn bị giới hạn bởi nhiều thứ, không phải muốn làm gì cũng được cả. Điểm này không so được với một người tự do như Nam Cung Diệu.

Sau khi kể xong, Ngô Linh đã bắt được trọng tâm, hỏi tôi về tình hình của Tí Còi.

Chuyện Tí Còi nhận được cuộc gọi đến tôi cũng đã kể và kể luôn cả quyết định của cậu ta.

Bốn người chúng tôi không hẳn là đồng ý hoàn toàn với cách làm của Tí Còi. Nói thật thì lúc nãy nghe thấy Tí Còi nói như thế, tôi đã muốn lên tiếng phản đối ngay. Nếu Tí Còi không đồng ý, tôi chỉ đành tìm cơ hội để giải quyết Kỳ Bạch trước.

Kỳ Bạch vô tội, nhưng dù thế nào đi nữa tôi cũng không thể nào trơ mắt nhìn Tí Còi đi mạo hiểm được.

Trần Hiểu Khâu lên tiếng trước, tôi không có cơ hội để nói gì cả.

Bên phía Ngô Linh rất bình tĩnh, không phản đối gì về quyết định này của Tí Còi.

“Các cậu muốn cái gì? Nếu là bùa hộ thân thì không chắc là sẽ có tác dụng đâu. Chúng tôi vẫn chưa xác định được thực lực của Kỳ Bạch. Ngoài ra, nếu muốn lập kế hoạch nhằm vào năng lực của cậu Đàm thì hiện giờ chúng tôi không có đạo cụ nào thích hợp cả. Muốn chuẩn bị đạo cụ thì cần có thời gian, e rằng bên phía cậu Đàm không đợi nổi.” Ngô Linh nói tiếp: “Cách tốt nhất chính là để cậu Đàm ở chung một chỗ với chúng tôi, được chúng tôi bảo vệ. Nếu không thì cậu phải chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào.”

Chuẩn bị thay đổi cái quá khứ này sau khi Tí Còi chết sao?

Tôi nghĩ như thế, bỗng cảm thấy hơi tức ngực.

Nhưng mà những lời Ngô Linh nói đều rất hợp lí, tôi chỉ đành kể lại hết cho Tí Còi.

Chuyện này tôi không thể quyết định thay cho Tí Còi được.

Tí Còi trông rất bình tĩnh, cũng không tỏ vẻ sợ sệt như lúc gặp phải ma, nhanh chóng đồng ý ở chung với đám người Thanh Diệp.

“Cũng được mà. Như vậy thì mọi người yên tâm hơn rồi chứ. Không có chuyện gì đâu!” Tí Còi vỗ vai tôi và Gã Béo.

Hai người chúng tôi chỉ đành nhìn nhau cười khổ.

Sếp Già mở cuộc họp, phát biểu, hôm nay chúng tôi không thể trốn việc được rồi, chỉ đành ngồi yên trong phòng làm việc hết cả một ngày trời.

Nhưng nếu nói đến làm việc thì công việc của thôn Sáu Công Nông chúng tôi đều đã làm xong. Tiếp theo đây là việc xe công trình đi vào trong đó thôi. Một mặt khác, việc người có quyền tài sản chọn nhà thì chúng tôi đã phối hợp với các nhóm khác, sắp xếp tổ chức một buổi họp mặt chung, bây giờ chúng tôi cũng không có việc gì để làm cả.

Nói ra thì việc này cũng có chút không công bằng, nhưng việc chọn nhà cũng không phải là ai đến trước thì được chọn trước, sẽ phải có một số biện pháp để mọi người đều hài lòng, chứ không phải chỉ riêng những chủ sở hữu ở thôn Sáu Công Nông hoàn thành việc kí hợp đồng trước được hài lòng.

Vì chuyện này mà có một số người có quyền tài sản gọi điện đến phàn nàn, tỏ thái độ kháng nghị, chúng tôi chỉ có thể an ủi họ mà thôi.

Còn có những người không mấy hài lòng về việc sắp xếp nhà ở ngoại ô phía Nam, sau khi đi khảo sát thực tế xong lại chạy đến kêu ca với chúng tôi.

Buổi chiều có vài cuộc gọi như thế thôi, ngoài ra không còn công việc gì nữa.

Cả bọn chúng tôi đều đang ngồi lướt web, nhìn thấy giới truyền thông giả câm giả điếc, trên mạng xã hội có rất nhiều thông tin nội bộ được đăng tải lên.

Trước đó tôi có tìm kiếm về tin tức của giới giải trí, bây giờ có không ít quảng cáo của những tài khoản công chúng có liên quan hiện lên trên trang chủ của tôi.

Tin tức mới nhất về Nam Thiên chính là làm người đại diện cho game đó. Gần đây Cố Nhan phải tham gia một chương trình giải trí và giờ đang bắt đầu quảng cáo.

Hiện giờ hai người này đang nổi tiếng nên có khá nhiều tin tức về họ. Có rất nhiều tài khoản công chúng chỉ chia sẻ tin tức của hai người họ mà không thèm đăng tải tin tức của những nghệ sĩ khác.

Nhưng không phải người nào cũng như thế cả.

Có rất nhiều những bài viết đăng tải ảnh chụp đường phố, ảnh chụp sân bay, còn có những nội dung nhảm nhí như là ghép ảnh của vài người nghệ sĩ vào khung chín ô, thêm vào đó một đề tài thị phi, sau đó đăng lên để câu like.

Lúc trước tôi không hề quan tâm đến những thứ này thì cũng đã nhận được nhiều quảng cáo như thế rồi, bây giờ, những quảng cáo như thế này lại càng dày đặc hơn nữa.

Vừa mới tắt một cái xong thì lại có thêm một cái khác, khiến người ta cảm thấy vô cùng chán ghét.

Những quảng cáo này không có nội dung gì cả, cũng không có liên quan gì đến việc tôi quan tâm hiện giờ.

Tôi chỉ đành mở trang tìm kiếm ra, sau khi tìm kiếm một lượt với từ khoá “hiện tượng quái dị” xong lại tìm thêm những nội dung như “ma ám”, “người chết”, “tự sát” nữa.

Một lúc sau, thứ mà tôi nhìn thấy là một số tài khoản công chúng chia sẻ những câu chuyện quái dị và những tài khoản công chúng phổ cập kiến thức khoa học về tư vấn tâm lí.

Điều này khiến tôi dở khóc dở cười.

Thời gian trôi đi rất nhanh. Tôi đọc tin tức trên mạng đọc đến nỗi hai mắt nhức mỏi, nhưng vẫn không tìm được manh mối hữu ích gì cả.

Sau khi tan ca, chúng tôi đưa Tí Còi về nhà thu dọn đồ đạc, sau đó đi đến khách sạn mà nhóm người Thanh Diệp ở và gặp bọn họ.

Trong suốt quá trình này, Tí Còi vẫn luôn rất thoải mái.

Tôi cảm thấy cậu ta đang giả vờ thoải mái thôi. Dù là cái chết của Kỳ Bạch hay là việc sau khi Kỳ Bạch biến thành ma liền tìm đến cậu ta, cậu ta đều không thể nào thoải mái như thế được.

Tôi và Gã Béo không có nói gì trước mặt cậu ta, sau khi rời khỏi khách sạn thì mới bắt đầu nói đến chuyện này, nhưng hai người chúng tôi cũng không nói được bao lâu cả.

Đường xá giờ cao điểm buổi tối rất tắc. Tôi bảo Gã Béo cho tôi xuống xe ở trạm xe buýt rồi vẫy tay chào tạm biệt cậu ta.

Quách Ngọc Khiết đã ngồi xe của Trần Hiểu Khâu về từ lâu rồi. Hai người họ không có ở đó cũng đỡ rắc rối hơn.

Tôi thả lỏng tinh thần, về nhà, ăn cơm tối, mọi thứ vẫn như thường. Nhưng sau khi ăn cơm tối xong, tôi viện đại một cái cớ nào đó, lại đi ra ngoài thêm lần nữa.

Tôi đi đến thôn Sáu Công Nông.

Tôi cần phải nói chuyện rõ ràng với Diệp Thanh.

Những chuyện mà chúng tôi không thể nói với người ngoài, những chuyện mà Diệp Thanh luôn cố giấu, tôi nghĩ là bây giờ là lúc để nói rõ ràng rồi.

Tôi không muốn những điều Thu Tử Dương nói sẽ trở thành sự thật.

Từ lúc chúng tôi gặp nhau lần đầu đến nay, tôi chưa từng xoá bỏ sự nghi ngờ với Diệp Thanh

Tôi vốn cũng không định xoá bỏ.

Chúng tôi đều là người trưởng thành rồi, cái gì mà kết tình nghĩa anh em sống chết có nhau giống trong truyện tranh thì cũng quá ngu ngốc.

Chỉ cần mục tiêu của hai người giống nhau, hợp tác với nhau, những chuyện khác không quan trọng nữa.

Thế nhưng cái tương lai mà Thu Tử Dương cho tôi xem rất bi thảm và cũng rất chân thật.

Tôi ý thức được rằng, nếu cứ tiếp tục như thế, nói không chừng cái tương lai bi thảm đó sẽ trở thành thật đấy.

Đứng dưới toà nhà số sáu, tôi ngẩng đầu nhìn lướt qua cửa sổ ở tầng sáu, rồi rút chìa khoá mở cánh cửa chống trộm nặng trịch ra.

Cả cái thôn Sáu Công Nông tối om và im phăng phắc.

Tiếng mở cửa này đã vang vọng lại trong không gian.

Tôi không hề bị âm thanh này doạ sợ, nhưng bỗng cảm thấy có hơi tức ngực.

Tôi quay người lại, nhìn thấy một vệt sáng.

Ngọn lửa...

Đang đốt cái gì vậy?

Một cái cửa sổ nhỏ như thế...

Hoả thiêu xác chết sao?

Mẹ?

Bỗng có tiếng khóc của một cô bé vang vọng trong đầu tôi.

Một lát sau tôi liền biết là mình đã đi vào trong cảnh mộng một cách đột ngột, nhập vào người của Quỷ Ngữ.