Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1766: Máu




Quả thật tình huống này hơi buồn nôn.

Lại một lần nữa ngẩng đầu lên, tôi thấy hành khách khác trước mặt không lộ ra một cái đầu trọc lốc mà là một đôi mắt tam giác. Đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào tôi, con ngươi lại còn dựng thẳng, căn bản không phải đôi mắt của người bình thường.

Cùng lúc đó, hai tay của tôi bị hai người bên cạnh nắm lấy.

Lực nắm rất mạnh khiến tôi cảm thấy1đau đớn. Nhìn trái phải, hai người bên cạnh cũng không phải người bình thường, một tên có hai cái đầu, mỗi cái đầu chỉ có một con mắt duy nhất; còn tên khác thì không có đầu, chỉ có một cái cổ thật dài, dường như là một loại sinh vật đui mù nào đó, phần trước là một khuôn miệng đầy răng nhọn.

Bọn chúng có cơ thể giống với loài người, cũng có đôi tay, nắm lấy tôi,8khiến tôi không thể cử động.

Tiếng động xột xoạt truyền đến từ phía trước. Đám tóc kia ngọ nguậy trở mình, lộ ra một khuôn mặt của người bình thường. Chỉ là tôi không biết người này là ai, chắc là một người tôi chưa từng gặp.

Trong khoang máy bay, các loại tiếng động vẫn tiếp tục, hình như không ai phát hiện chỗ của tôi không đúng.

Lúc này tiếp viên hàng không đẩy xe đi ngang qua, hỏi các2hành khách có cần đồ uống không.

Tiếp viên hàng không đó là con người, nhưng lại làm như không thấy tình huống quỷ dị ở bên này.

Tôi nhìn thấy những hồn ma bay lên, những con zombie với mớ thịt đã thối rữa trên người, nhìn thấy yêu quái, nhìn thấy những sinh vật kỳ lạ khác…

Trong khoang này không có một sinh vật bình thường nào cả.

Cô tiếp viên hàng không lúc nãy mà tôi tưởng là người bình4thường duy nhất đã quay lưng lại, lộ ra bộ cánh dơi sau người. Các bên của cánh dơi đều in đầy khuôn mặt quỷ. Có hai đôi mắt còn nhìn chằm chằm vào tôi một hồi.

Cả người tôi đổ đầy mồ hôi lạnh, muốn vùng vẫy thoát ra, lại nghe được tiếng loa thông báo điểm đến tiếp theo.

Đây là chuyến bay đến Dân Khánh, còn nửa tiếng nữa sẽ đến nơi, thời tiết, nhiệt độ của Dân Khánh… Nhất là khi tôi nghe đến ngày tháng và thời gian.

10 giờ 41 phút sáng ngày mùng 3 tháng 12 năm 2071.

Tương lai…

Không đúng! Tất cả những thứ này không phải là sự thật! Đây không phải là tương lai!

Đây chỉ là tác dụng phụ của năng lực mà thôi!

Trong đầu tôi hiện ra ý nghĩ này.

Máy bay biến mất rồi, những con quái vật kia cũng vậy, cơ thể tôi từ trên cao rơi xuống, tôi nhìn thấy trời xanh mây trắng và ánh nắng chói mắt.

Tôi theo phản xạ nhắm mắt lại, sau khi mở mắt ra, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường.

Tác dụng phụ đã hết rồi sao?

Tôi cũng chẳng biết nữa, từ từ nâng người dậy, bước xuống giường.

Tôi nhìn quanh tìm điện thoại, mở màn hình lên, nhìn thấy ngày tháng và thời gian chính xác hiển thị trên đó.

Tôi nhớ lại việc mình định làm trước đó, mở máy gọi điện thoại.

Ngô Linh không bao lâu liền bắt máy, tôi không kể với cô ấy về những chuyện xảy ra trong lúc tác dụng phụ phát tác, mà nhanh chóng đọc địa chỉ mà mình đã học thuộc cho cô ấy.

Bên Quỷ Ngữ đã giải thoát cho không ít hồn ma, không biết Diệp Thanh có giết được Quỷ Ngữ chưa, giải quyết được bao nhiêu hồn ma rồi. Sau khi trải qua đợt phát tác tác dụng phụ ngắn ngủi này, tôi tin chắc tổn thương mà Diệp Thanh phải chịu không nặng lắm.

Cho dù là vậy, chắc chắn vụ này sẽ gây ra ảnh hưởng tồi tệ.

Bất kỳ một hồn ma nào thoát ra cũng có khả năng biến thành ác ma.

Tôi đã nhìn thấy, cái hồn ma mà Kỳ Bạch gọi là ông kia, không nói không rằng liền bắt đầu xông vào đám người đó.

Những hồn ma đó e rằng đã không còn lý trí.

Nghĩ đến đây, tôi lại nhớ đến hình dáng Kỳ Bạch trong bộ dạng hồn ma. Kỳ Bạch cũng đã chết rồi! Tôi cảm giác được sự nguy hiểm. Không phải tôi gặp nguy hiểm, mà là Tí Còi có thể có nguy hiểm.

Tôi nhanh chóng giao phó mọi chuyện với Ngô Linh, không đợi cô ấy trả lời liền cúp máy, sau đó lại gọi cho Tí Còi.

Kẹp điện thoại vào tai, tôi nghiêng đầu, giật lấy cái áo móc trên kệ áo.

Sau vài tiếng tút, Tí Còi đã bắt máy.

Nghe thấy giọng của Tí Còi ở đầu dây bên kia, tôi nhất thời không biết nói gì cả.

Tôi phải nói chuyện này với Tí Còi thế nào đây? Nói cho cậu ta biết, bạn gái cũ của cậu ta đã bị ma giết rồi, còn biến thành ma nữa? Nói thẳng ra như vậy sao…

“Anh Kỳ? Có chuyện gì vậy? Gọi điện cho tôi vào sáng sớm thế này…” Tí Còi nói, vừa nói vừa ngáp ngắn ngáp dài.

Tôi không do dự, liền nói ra hết những gì vừa nghĩ trong lòng.

Không để cho người ta có thời gian chuẩn bị tâm lý liền lập tức thông báo tin dữ này, thật sự hơi tàn nhẫn. Nhưng tôi không có thời gian vòng vo với Tí Còi nữa.

Kỳ Bạch chết vào ba ngày trước, nếu Diệp Thanh không ra tay giải quyết hết những hồn ma này, vậy khi Kỳ Bạch biến thành ma đến bây giờ có lẽ cũng đã làm chút gì đó rồi.

Năng lực của Tí Còi không thể tự bảo vệ bản thân. Năng lực của cậu ta tương đương với Cổ Mạch, cùng lắm chỉ có thể hỗ trợ, còn không bằng năng lực của Gã Béo nữa. Ít ra Gã Béo có thể thương tám trăm, giết một ngàn, có ít năng lực phản kháng lại.

Tí Còi ở đầu dây bên kia trầm mặc, sau khi nghe tôi nói thì cho đến bây giờ vẫn chưa lên tiếng, chỉ có tiếng hô hấp nặng nề từ bên kia truyền đến.

Tôi cảm thấy ngột ngạt, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì nói tiếp: “Tôi sẽ tới chỗ cậu ngay, cậu hãy chú ý xem có gì không ổn không, cẩn thận đấy nhé. Cô ta rất có thể đã giống như những hồn ma khác mất hết lý trí rồi đấy, có thể sẽ xông đến tấn công cậu...”

Chưa kịp nói hết câu, tôi liền nghe thấy thấy tiếng kêu của Tí Còi.

“Kỳ Bạch! Bạch Bạch, em… ưm ưm! Á! Anh Kỳ! Cứu tôi! Á á á… “

“Bốp” một cái, điện thoại của Tí Còi hình như bị ném xuống đất, cúp máy luôn.

Tiếng kêu thảm thiết của Tí Còi vẫn còn quanh quẩn bên tai tôi, tôi cảm thấy điện thoại bên tai đã biến thành cục gạch, tôi cầm không vững nữa.

Đã… trễ rồi sao? Trễ một bước? Không, vẫn còn cơ hội! Tôi vẫn còn năng lực, vả lại có thể Tí Còi vẫn chưa chết!

Tôi nhắm mắt lại, cố gắng nghĩ về Tí Còi, muốn lập tức tiến vào cảnh mộng.

Tôi không cảm thấy cơ thể suy yếu và cũng không có tiến vào cảnh mộng thành công.

Chắc chắn là Tí Còi còn sống!

Tôi quăng cái áo chưa kịp thay đi, nhanh chóng mở cửa phòng, xông ra ngoài.

Phòng khách rất yên tĩnh, cha mẹ vẫn chưa thức dậy.

Nhưng, trong phòng khách đầy mùi máu tanh.

Tất cả đều nhuốm đầy máu…

Trên tường, dưới đất, trên trần nhà…

Những vệt máu in dấu ngón tay, bàn tay, những giọt máu li ti, và những vũng máu lênh láng khắp nhà…

Tôi nhìn về phía sô pha phòng khách. Kỳ Bạch ngồi trên một góc của sô pha, có một cái đầu nằm gối lên đầu gối của cô ta.

Kỳ Bạch vừa vuốt ve tóc của người đó, vừa ngâm một bài hát.

Tôi không biết bài hát mà cô ta đang ngâm là gì, nhưng tôi nhìn thấy người đang nằm trên sô pha.

Một cơ thể với các bộ phận rời rạc được ghép lại với nhau…

Kỳ Bạch ôm lấy cái đầu đang gối trên đầu gối của cô ta lên, nâng lên để gần với mặt của mình.

Tay cô ta toàn là máu, cái đầu kia cũng vậy.

Có thể là do vậy mà tay cô ta cầm không vững, cái đầu kia rơi khỏi tay cô ta.

Lốc cốc…

Cái đầu kia lăn ra chỗ khác, lăn vào những vũng máu kia, rồi chìm xuống trong máu, một lúc sau, lại nổi lên và trôi tới dưới chân tôi.

Trong vũng máu lúc này, cái đầu kia bị đẩy, chuyện động phương hướng, làm lộ ra khuôn mặt của nó.

Lúc này nhịp tim tôi như ngừng đập.

Nhưng khuôn mặt kia không phải là Tí Còi, mà là tôi.

“Anh Kỳ… sao anh không cứu em?”

Từ sau lưng truyền đến tiếng nói của Tí Còi.

Tôi chậm rãi quay lưng lại, liền thấy hồn ma của Tí Còi đứng sau lưng. Toàn thân cậu ta đều là một màu máu đỏ, giống như bị máu bao phủ vậy.

Cậu ta đưa tay ra bóp cổ tôi, đẩy tôi ngã xuống.

Tôi bật ngửa ra sau, ngã vào vũng máu, cả người bị nhúng sâu vào vũng máu đó.