Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1763: Giới tâm linh (3)




Tên đầy đủ của A Ngữ là Quỷ Ngữ. Những tên ngắn gọn như vậy chắc chắn không phải tên thật mà chỉ là nghệ danh.

Cô ta cũng có chút tiếng trong giới tâm linh này, nhưng không bói quẻ, không dự đoán trước tương lai, chỉ biết gọi hồn, hơn nữa đối tượng cô ta gọi1cũng nằm trong giới hạn nhất định.

Mặc dù là vậy, nhưng cô ta là người có năng lực thực sự, lại là người làm ăn, rất nhanh chóng đã có tiếng tăm, có không ít người muốn tìm đến cô ta để “tâm sự”.

Kỳ Bạch cũng là một trong số đó.

Mẹ Kỳ Bạch mất sớm, nên mỗi8lần cô ta đến đây đều là vì muốn được nói chuyện với mẹ mình.

Đối với Kỳ Bạch mà nói, đây được xem như một cách tự an ủi.

Những người có cùng mong muốn như Kỳ Bạch đến đây khá nhiều, ngoài ra số khác đến tìm Quỷ Ngữ là vì muốn tìm hiểu một vài chuyện2từ người đã chết.

Thiên Thiên lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi người.

Kỳ Bạch vẫn thấy bất an.

Vì năng lực của Quỷ Ngữ còn yếu nên mỗi lần đến đây Kỳ Bạch đều kéo theo Thiên Thiên đi cùng. Với năng lực thêm vào của hai người là đã có thể gọi hồn được mẹ của Kỳ4Bạch. Còn về việc làm với nhiều người hơn thì cô ta chưa từng làm, tuy nhiên nghe nói đã từng có người làm như vậy.

“Như vậy có được không?” Kỳ Bạch hỏi.

Quỷ Ngữ lắc đầu: “Tớ cũng không chắc. Lần gọi hồn lớn nhất tớ từng làm có sự tham gia của mười ba người, người họ muốn gọi là giáo viên hướng dẫn của họ, một giáo sư, à là phó giáo sư mới đúng. Ông ta phát bệnh đột ngột rồi qua đời, còn rất nhiều việc chưa bàn giao xong. Học sinh ông ta muốn tìm ông ta để hỏi một vài chuyện. Trông bọn họ cũng không nghiêm túc hoàn toàn, nó trông giống với hoạt động tưởng nhớ hơn, kiểu như tưởng niệm tập thể vậy.”

Quỷ Ngữ nhún vai: “Vị phó giáo sư đó không phải người nổi tiếng trong xã hội, không nhiều người chú ý, lại vừa mới chết nên việc gọi hồn khá dễ dàng. Còn về trường hợp của bà Enna, nó quả thật rất đặc biệt. “

Sau khi nghe xong, Kỳ Bạch có chút do dự.

Cách nói này của Quỷ Ngữ khiến một người ngoài cuộc như tôi cảm thấy có gì đó không đáng tin.

Đối tượng gọi hồn lần này là một phù thủy rất giỏi, thậm chí có thể xem là người nổi tiếng nhất, có năng lực nhất của giới tâm linh trong thời gian gần đây. Hơn nữa đối phương còn nói muốn giết Kỳ Bạch, vậy mà bọn họ lại quyết định sẽ tiếp tục việc gọi hồn, đối mặt trực tiếp với bà ta. Có vẻ như họ đã quá coi nhẹ việc này.

Sau một hồi quan sát tôi nhận ra, Quỷ Ngữ không hề nhận ra sự tồn tại của luồng âm khí trong căn phòng này. Có lẽ cô ta không phải là người có mắt âm dương.

Mắt âm dương không nói lên thực lực cao thấp của một người nào đó, tuy nhiên nếu không có mắt âm dương thì khi đối diện với hồn ma, ít nhiều cũng sẽ bị bó chân bó tay. Thói quen của con người là dựa vào mắt nhìn để quan sát mọi việc. Không nhìn thấy, đồng nghĩa với việc sẽ ảnh hưởng đến những hành động khác.

Thiên Thiên gọi điện liên tục, việc gọi viện trợ của cô ta đang diễn ra rất thuận lợi.

Điều này khiến tôi càng cảm thấy lo lắng.

Sự bất an của tôi lớn hơn nhiều lần so với Kỳ Bạch. Tôi biết rõ về khả năng của bà Enna, biết rõ cái chết đã dược định sẵn của Kỳ Bạch, tôi còn cảm nhận được luồng âm khí đang bao trùm lấy căn phòng này. Hơn nữa, viễn cảnh trước mắt khiến tôi nhớ lại những người tìm đường chết trước đó đã gặp.

Chuyên gia tự tìm đường chết là một ví dụ điển hình trong đó.

Không chút chuẩn bị đã đi trêu chọc ma, gan to đến mức khiến ai thấy cũng phải khiếp sợ.

Cuối cùng thì anh ta đã chết.

Cũng đã từng sống lại, nhưng sau cùng vẫn không thoát khỏi cái chết.

Tôi thấy cái chuyện bây giờ cũng chẳng khác gì so với tự tìm đường chết là bao.

Tại thời điểm này, người đáng lo nhất rõ ràng là Kỳ Bạch. Tuy nhiên nỗi lo của Kỳ Bạch lại xuất phát từ câu nói của bà Enna, còn đối với lần gọi hồn tiếp theo, cô ta hoàn toàn không chút lo lắng.

Có một điều khiến tôi thắc mắc.

Ba người họ có sức mạnh gì đó sao?

“Số lượng người có thể đến lúc này chỉ có bốn người. Vậy đã đủ chưa?” Thiên Thiên quay qua hỏi Quỷ Ngữ: “Nếu đợi tới tối, sẽ có nhiều hơn một chút.”

“Cậu đã kêu những ai?” Kỳ Bạch hỏi.

“Người trong nhóm thôi.” Thiên Thiên trả lời.

Câu trả lời này khiến tôi chẳng thể nào ngồi yên được.

Nhóm gì? Nhóm có đam mê với những chuyện quái lạ như của Kim San San ư? Lúc trước Tí Còi không phải từng nói Kỳ Bạch đã thay đổi rất nhiều, không còn đam mê với những thứ này rồi sao? Sao cô ta lại tham gia những nhóm như vậy chứ?

“Trong nhóm? Có ổn không? Bọn họ…” Kỳ Bạch có chút bồn chồn.

Cô ta đang nghĩ đến cảnh thường ngày chia bè kết phái của nhóm mình.

“Chắc không sao đâu. Bọn họ đều biết bà Enna, đa số trong bọn họ đều muốn gặp bà ta nữa là. Có một vài người không đến được. Tốt nhất trong hôm nay chúng ta phải làm cho rõ chuyện này.” Thiên Thiên vừa nói vừa quay về phía A Ngữ: “Bà Enna nói muốn giết Bạch Bạch, bà ta có nói rõ là khi nào không?”

Đây được coi là một vấn đề à?

Tôi há mồm trợn mắt.

Bọn họ rốt cuộc có coi trọng cái chuyện này không?

Quỷ Ngữ lên tiếng: “Không. Bà ta chỉ nói vậy thôi. Bà ta dường như đang mất kiểm soát....”

“Mà nếu như có thật thì cũng cần thời gian để tới đây chứ. Dù sao thì cũng cách cả một đại dương mà.” Thiên Thiên tiếp lời.

“Ừ. Sau khi bà ta chết được chôn trong khu mộ ở Wellington. Ở trong đó không phải cứ muốn là ra được.” A Ngữ nói.

Tâm trạng Kỳ Bạch đã ổn hơn khá nhiều.

Khu mộ ở Wellington?

Tôi đang khó hiểu thì suy nghĩ của Kỳ Bạch đã giúp tôi giải đáp vấn đề này.

Đây là một khu mộ khá nổi tiếng dành cho những thầy hành nghề tâm linh ở Wellington, có rất nhiều người hành nghề này đều được chôn ở đây. Tập tục này đã có từ hơn ba trăm năm qua. Khu mộ này vào ba trăm năm trước đã được một nữ pháp sư dàn trận, nhằm ngăn chặn những người được chôn ở đây sẽ biến thành ác ma, giúp họ chìm trong giấc ngủ sâu.

Những truyền thuyết liên quan đến nơi này rất nhiều, đa phần đều là những câu chuyện ma quái. Có rất nhiều những thầy pháp, nhà tâm linh vĩ đại, có sức mạnh vượt trội đã cố thoát ra khỏi nơi này, thậm chí có thể nói là chấn động lòng người.

Ba người họ yên tâm cũng bởi vì niềm tin đối với khu mộ nơi này.

Cho dù bà Enna muốn giết Kỳ Bạch, nhưng hiện tại bà ta được chôn ở khu mộ kia, vậy việc muốn thoát ra khỏi đó không phải là dễ dàng gì.

Hơn nữa, nếu xét ở góc độ của Kỳ Bạch, mấy năm trở lại đây bà Enna quả thật là một phù thủy có tiếng, có thực lực vượt trội, tuy nhiên cũng không thể đem bà ta đi so sánh với những người trong truyền thuyết đã từng được chôn ở khu mộ kia.

Hiểu biết của tôi về phù thủy và những hiện tượng quái dị có thể không bằng ba người bọn họ. Cũng chính vì lẽ đó mà tôi cảm thấy khá bất lực.

Tính chính xác của đáp án mà người bình thường dựa theo lẽ thường đưa ra là quá thấp.

Tốc độ ác hóa của sự tình trên thực tế khác xa với tốc độ phát triển của sự tình mà họ nghĩ.

Có thể, ở một năm trước những điều họ nói và suy luận là hoàn toàn đúng, còn hiện tại thì không,

Tôi quay qua nhìn Quỷ Ngữ.

Tôi đã phần nào nắm được thực lực của cô gái này.

Thiên Thiên lại gọi thêm mấy cuộc điện thoại, tập hợp được bảy người.

Đây đã là cực hạn.

Ba người họ vừa đợi người vừa nói chuyện với nhau. Chủ đề của cuộc nói chuyện là suy đoán nguyên nhân vì sao bà Enna lại muốn giết Kỳ Bạch.

Những cuộc nói chuyện không có chủ đề trọng tâm thường khiến người khác cảm thấy nhẹ nhõm.

Tiếng chuông cửa không ngừng reo lên, người lần lượt đến, họ hỏi thăm tình hình rồi cùng gia nhập cuộc trò chuyện với ba người kia.

Nhóm người mới đến này đều còn rất trẻ, trông ai nấy đều hưng phấn vô cùng.

Cái cảm xúc đó của họ khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.

Trong bọn họ không ai là có biểu hiện tích cực vào chuyện này cả, chỉ nói một hồi họ đã chuyển sang những chuyện linh tinh trong cuộc sống thường ngày. Có thể nhận ra bình thường mối quan hệ giữa họ rất tốt, khá thân mật với nhau và không phải người điên cuồng với hiện tượng quái dị. Họ không sợ hãi đối với việc “gọi hồn” sắp diễn ra, trong họ giờ là sự tò mò và tôn sùng đối với bà Enna. Cái tôn sùng đó giống như chúng ta tôn sùng những người tài giỏi trong xã hội, chứ không giống một số người sùng bái thần tượng của mình một cách thái quá.

Những người đến đây ai nấy đều an ủi Kỳ Bạch.

Tâm trạng cô ta lúc này đã thoải mái hoàn toàn.

“Có thể chúng ta đã gọi nhầm. Cũng giống như bắt tín hiệu ở điện thoại vô tuyến, mình bắt được tần số nào đó nhưng chưa chắc đó đã đúng tần số mình cần.”

“Tớ nghe một người bạn ở nước ngoài nói rằng, sau khi bà Enna được đưa vào đó thì có người chuyên trông gác. Nơi đó giờ cũng không cho người ngoài vào tham quan nữa rồi, đã đóng mọi lối vào.”

“Thật sao? Bà Enna đâu có phải loại phù thủy độc ác chứ.”

“Thật đấy. Tuy nhiên không phải sau khi bà ta chết mới đóng cửa, nơi đó đã bị đóng cửa từ trước rồi.”

“Từ trước? Vậy người được đưa vào đó trước là ai?”

“Tớ không nhớ... Người được chôn trước đó, cũng đã lâu lắm rồi thì phải nhỉ?”

“Tớ nhớ đó là một người Tát Mãn, trên người có vô số những hình vẽ. Chính là người đã nguyền rủa chết tổng thống nước kia.”

“Là vị tổng thống chết vì bệnh tim kia à?”

“Ừ đúng!”

Không khí trở nên thoải mái hơn, chủ đề cuộc nói chuyện cũng vì thế mà được mở rộng không ngừng, đến lúc A Ngữ lên tiếng đã nghỉ ngơi đủ, có thể bắt đầu lần gọi hồn tiếp theo thì họ mới dừng lại. Tất cả mọi người cùng tiến vào căn phòng với màu sắc đen tối kia.