Tôi chỉ lướt xem trang cá nhân của người này thôi mà đã tốn hết hai tiếng đồng hồ rồi.
Đợi khi tôi hoàn hồn lại thì nghe thấy tiếng mẹ đang gọi tôi xuống ăn cơm.
Trong lúc ăn cơm, tôi không tập trung lắm, nghe thấy bản1tin thời sự buổi tối đưa tin về một vụ tự sát, người dẫn chương trình giới thiệu về số lượng người tự sát trong năm nay và năm ngoái, đưa ra rất nhiều những số liệu điều tra trên phạm vi toàn cầu, lúc này tôi8mới đưa mắt nhìn về phía biểu đồ trên màn hình tivi.
Trong những con số to lớn này chắc chắn có không ít những vụ không phải là tự sát mà là bị ma quỷ giết chết, nguỵ tạo thành một vụ tự sát.
Sau khi ăn cơm2tối xong lại lướt mạng xã hội, tôi đã đọc được bản tin có liên quan đến tỉ lệ tự sát. Vừa hay tháng sau có một hoạt động giáo dục để phòng chống tự sát mang tính quốc tế, những bản tin này cũng xem như4là đã tuyên truyền cho hoạt động giáo dục này. Trong xã hội cũng có một vài tổ chức đã bắt đầu hoạt động này sớm hơn.
Dưới những bản tin thế này lại có một vài bình luận không được hay lắm.
Tôi biết được rằng có những vụ tự sát là do ma quỷ nguỵ tạo ra. Ngoài ra còn có rất nhiều người biết được điều này.
Sau cái trò “nói thật hay mạo hiểm” phạm vi toàn cầu lần trước, thế giới này đã ác hóa đi với tốc độ nhanh hơn. Địa Phủ biến mất, ma quỷ chạy lên nhân gian. Số người tiếp xúc với những chuyện như thế cũng gia tăng một cách nhanh chóng.
Ma quỷ vốn chỉ được nhắc đến trong một nhóm nhỏ, những hiện tượng quái dị vốn chỉ được người ta xem là trò đùa. Nhưng về sau đã có rất nhiều người cho rằng đó là một hiện tượng thật sự tồn tại trong thế giới hiện thực, một sự thật mà khoa học tạm thời chưa thể giải thích được.
Như thế thì thật ra trong bất cứ một chủ đề trò chuyện nào cũng không thể thiếu được những bình luận như thế này.
Dưới bài viết với chủ đề về cái chết, những bình luận như thế lại càng nhiều hơn nữa.
Tôi lướt theo những dòng bình luận và lượt chia sẻ này, xem thử trang cá nhân của người đăng bài và sau đó đã nhìn thấy được một nhóm mới nổi lên.
Những người này xem ma quỷ như thần thánh, tấm gương sáng đáng để tôn sùng.
Cũng giống như việc có người tôn sùng những tên sát nhân hàng loạt, những tên biến thái vậy, tôn sùng những con ác quỷ giết người đã trở thành một trào lưu mới được một nhóm người lăng xê.
Đây không phải là một chuyện khiến người ta vui sướng.
Tôi ráng đọc tiếp những bài viết ở dưới, đọc được rất nhiều những câu chuyện mà nhóm người này sưu tầm được. Những câu chuyện như “nói thật hay mạo hiểm” hay là Chuyên gia tự tìm đường chết mà tôi đã từng trải cũng được liệt kê ra. Những cái khác có cái đọc vào thấy rất ảo, còn một số khác thì trông khá giống như hiện tượng quái dị do ma quỷ gây ra.
Tâm trạng của tôi dần trở nên xấu đi, những chuyện đáng lo lắng càng lúc càng nhiều.
Ném điện thoại sang một bên, tôi bắt đầu nhớ lại trong đầu về những chuyện xảy ra một năm nay và những rắc rối chúng tôi chưa giải quyết được.
Không đếm thì không biết, đếm xong bị doạ cho giật nảy mình.
Những rắc rối mà chúng tôi chưa giải quyết được thật sự là quá nhiều, có những cái không biết phải bắt tay vào làm từ đâu.
Chẳng hạn như việc sau khi Địa Phủ biến mất, một số lượng lớn ma quỷ trở lại nhân gian. Chúng tôi nhìn thấy đám ma quỷ mà Thân Tiểu Dung dẫn dắt. Làm ngư ông đắc lợi, nhìn thấy hồn ma của nhà họ Thân và đám ma quỷ đó tàn sát lẫn nhau, giết luôn cả Thân Tiểu Dung.
Nhưng trừ Thân Tiểu Dung ra thì sao?
Chúng tôi không có điều tra tiếp nữa, cũng không có gặp phải nhóm ma quỷ nào như thế nữa.
Hoặc là những con ma nữ bị lột sạch da mặt kia. Tính từ lúc đám người Thanh Diệp gặp phải bọn chúng, đến bây giờ đã là bao nhiêu năm sau rồi, họ vẫn không làm gì được chúng cả, chỉ có thể để cho chúng lượn lờ khắp nơi, bắt đầu chiêu binh mãi mã.
Không có cách gì cả.
Cho dù trên thế gian này không có ma quỷ thì vẫn còn có rất nhiều những vấn đề không có cách nào giải quyết được. Trong bất kì lĩnh vực nào cũng có những rắc rối như thế này.
Không màng đến chúng, hình như cũng không có ảnh hưởng gì đến cuộc sống bình thường cả.
Thế nhưng luôn có những người cứ thích tốn hơi sức cả đời vào những chuyện thế này.
Tôi thở hắt ra một hơi, đưa tay xoa trán.
Giải quyết từng chuyện một vậy.
Trước hết cứ đợi tin từ chỗ Trần Hiểu Khâu, Trần Dật Hàm, giải quyết chuyện cổng ra vào dị không gian và đám ma tương lai đã...
Điện thoại khẽ rung lên, nhạc chuông reo vang.
Người gửi tin nhắn đến là Trần Hiểu Khâu. Cô ấy mang một tin tốt đến.
“Đã bắt đầu điều tra trên diện rộng rồi. Tin rằng rất nhanh sau đó sẽ có số liệu thống kê ra thôi.”
Trần Hiểu Khâu gửi tin nhắn này vào nhóm.
“Tốt quá rồi!” Người trả lời đầu tiên là Quách Ngọc Khiết.
“Chúng ta phải làm gì đây? Đợi khi tra ra được vị trí thì sẽ để anh Kỳ đi giải quyết sao?” Tí Còi hỏi.
“Năng lực của em và Tiểu Khiết mang tính bị động, năng lực của các anh có thể giúp đỡ cho hành động lần này.” Trần Hiểu Khâu đáp.
Máu của Gã Béo, ý thức của Tí Còi đều có thể trở thành một công cụ hỗ trợ rất hữu dụng.
Trần Hiểu Khâu đang suy nghĩ như thế đó.
Gã Béo hiến máu thì cũng không thể rút hết máu đi được. Còn muốn sử dụng được năng lực của Tí Còi thì cần phải có đạo cụ.
“Những thứ về mặt này nếu tập trung thu thập thì sẽ có thể thu thập được rất nhiều. Hiệu quả thế nào vậy còn phải nhờ vào anh đấy.” Trần Hiểu Khâu nói với Tí Còi.
“Áp lực lớn quá... Tốt nhất là mọi người đừng đặt hy vọng quá nhiều vào tôi đấy.” Tí Còi gửi một cái icon đổ mồ hôi hột.
“Mạnh mẽ lên nào! Chí khí của anh đâu!” Quách Ngọc Khiết gửi một loạt icon lên.
Tí Còi tiếp tục đổ mồ hôi: “Vấn đề không nằm ở chỗ có chí khí hay không.”
“Đây chính là vấn đề có chí khí hay không. Không thể thua ở khí thế được.”
Hai người bắt đầu lặp đi lặp lại những lời này.
Ý kiến của Quách Ngọc Khiết cũng không hẳn là sai. Nếu như Tí Còi có ý niệm mạnh mẽ, năng lực của cậu ta chắc chắn sẽ được nâng cao. Nhưng ý niệm mạnh mẽ đâu phải muốn là có được liền. Tính cách của Tí Còi không giống với Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu, về mặt này không phải chỉ bằng vài lời nói là có thể thay đổi được.
Nói chuyện phiếm một hồi xong, trong nhóm liền trở nên im ắng hẳn.
Tôi nhìn đồng hồ, quyết định lên giường đi ngủ.
Hôm nay được tan ca sớm, nhưng không có ai nói là ngày mai tiếp tục được nghỉ. Lúc này tôi mới phát hiện ra là, Sếp Già không hề liên lạc gì với chúng tôi cả. Trong lòng cảm thấy có chút bất an, nhưng mà nếu Sếp Già thật sự xảy ra chuyện thì chúng tôi cũng nên nhận được tin tức chứ.
Tôi nằm trên giường, mang theo tâm trạng lo lắng tột độ tiến vào trạng thái ngủ sâu.
Ong ong ong...
Điện thoại rung lên.
Một giọng ca nữ cao vót vang lên sau đó.
Nhạc hát? Cuộc gọi đến? Chuông báo thức?
Tôi mơ mơ màng màng, đưa tay định lấy điện thoại.
Bàn tay đặt lên tủ đầu giường, mò mò một hồi mới tìm được điện thoại.
Tôi vẫn còn nhắm chặt mắt, đưa tay ấn lên màn hình theo thói quen. Ấn thế này chắc là đã tắt chuông báo thức rồi, mười phút sau sẽ lại reo lên lần nữa.
Không đúng, tiếng chuông lúc nãy đâu phải là chuông báo thức của điện thoại tôi.
Ong ong ong...
Điện thoại lại rung lên, nhạc chuông đó cũng vang lên lần nữa.
Tôi mở mắt ra.
Trần nhà lọt vào trong tầm mắt, tôi còn chưa kịp nhìn kĩ thì tay đã giơ lên, màn hình điện thoại đã hiện ra trước mắt tôi.
Là một cuộc gọi đến.
Tên hiển thị trên cuộc gọi là “Thiên Thiên”.
Ai vậy?
Móng tay màu đỏ lướt trên màn hình, nhấn nút nghe máy.
“Alo...”
Một giọng nữ trầm đục.
Không đúng, đây không phải là tôi!
Tôi vội bay lên cao, vừa quay người lại thì liền nhìn thấy một cô gái đang nằm trong ổ chăn.
Cô gái đang nằm nghiêng người, mái tóc dài che hết nửa gương mặt, khiến tôi nhất thời không nhìn ra được đối phương là ai.
“Ừ, biết rồi, tớ cũng đang ngủ này. Vậy trễ một tiếng đi. Được... Lát nữa gặp.” Cô gái cúp máy, tiện tay ném điện thoại lên giường.
Tôi bay đến bên giường, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô gái một lúc lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra được cô ta là ai.
Xem ra cô gái chưa có ý định sẽ dậy.
Tôi đưa mắt nhìn về phía những đồ dùng bày trong phòng.
Trên tủ đầu giường đặt một cái đèn bàn, kiểu dáng trông khá đơn giản. Hầu hết đồ dùng bày trong phòng đều theo phong cách này cả. Thứ thu hút sự chú ý của tôi chính là cái đèn chiếu sao đặt trên tủ đầu giường bên kia.
Cái vật này...
Tôi vừa suy nghĩ vừa nhìn về phía ốp điện thoại của cô gái. Trên ốp điện thoại có hình những chòm sao. Lắc tay cô gái đang đeo cũng có hình những chòm sao.
Tôi bay ra ngoài, bay ra phòng khách, không phát hiện được gì cả, tiếp tục bay xuyên qua tường, đi vào phòng bên cạnh thì nhìn thấy quả cầu thuỷ tinh trên bàn làm việc, bài Tarot trong kệ sách và cả poster trận ma pháp treo trên tường.
Tôi giật nảy mình, bay về bên cô gái, nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu.
Từ từ, mặt của cô gái dần trùng khớp với khuôn mặt có chút non nớt trong trí nhớ của tôi.