Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 174: Bọ rùa




Cổ Mạch nghe được tin tức này, còn đặc biệt đi đến Thanh Diệp nhìn vũng chất lỏng kia, kinh ngạc phát hiện vũng chất lỏng kia đang đổi màu.

“Tôi nhớ ban đầu là màu đỏ, hình như trở nên đen đi một chút.” Cổ Mạch sờ cằm, lượn vòng quanh bàn trà.

Lưu Miểu đi theo, còn những người khác thì chẳng thấy hứng thú gì với việc này.

“Đúng vậy, trở nên đậm hơn. Nam Cung đã chụp hình lại.” Lưu Miểu đi vào văn phòng cầm vài tấm hình ra.

So sánh như vậy có thể nhìn rõ sự thay đổi của vũng chất lỏng này.

“Gã Khờ, anh lấy thứ kia cho Ma Cô xem đi.” Ngô Linh từ văn phòng vọng ra.

Cổ Mạch ngơ ngác, chỉ vào bản thân, “Ma Cô?”

Lưu Miểu bật cười, “Đúng.”

Cổ Mạch lại chỉ chỉ Lưu Miểu, “Anh là Gã Khờ, vậy Diệp Thanh và Nam Cung Diệu thì sao? Diệp Tử và Bốn Mắt?”

Lưu Miểu nhún vai, “Không, chỉ có hai chúng ta có biệt danh thôi.”

Cổ Mạch bĩu môi, “Lấy thứ gì cho tôi xem?”

Lưu Miểu lại chạy vào văn phòng, lấy một hộp nhựa trong suốt ra. Chiếc hộp đó rất nhỏ, một tay anh ta nắm lấy, cũng không nhìn rõ được thứ ở bên trong.

Tôi nghe thấy tiếng vo ve quen thuộc, cảm thấy kỳ lạ.

Thính lực của Cổ Mạch tốt hơn tôi, thắc mắc, “Côn trùng?”

Lưu Miểu đặt chiếc hộp lên góc bàn trà, quả nhiên là một con côn trùng, mà còn là một con ruồi đầu xanh to cỡ móng tay ngón út, một đôi mắt kép đỏ chói, trông rất kinh tởm.

“Từ chỗ này bay ra.” Lưu Miểu chỉ vào vũng chất lỏng kia.

Cổ Mạch chán ghét, cười nhạt, “Một con ruồi bay ra?”

“Không chỉ một con, thứ khác cũng bay ra theo, không bắt lại được.” Cổ Mạch gõ gõ chiếc hộp, con ruồi bên trong vỗ cánh đâm vào chiếc hộp vài cái.

Tôi chú ý đến vũng chất lỏng kia sủi bọt, hình như có thứ gì đó ngọa nguậy trong đó.

“Có thứ gì đó.” Cổ Mạch nghe thấy tiếng động.

Lưu Miểu liền gọi người đến.

Diệp Thanh và Nam Cung Diệu cũng đến xem. Ngô Linh với vai trò là người thi triển pháp thuật, chiếm được vị trí gần nhất.

“Tiếng động hình như không phải ruồi.” Ngô Linh nói.

Dưới vũng chất lỏng có vật thể đang cử động, như con bướm đang phá kén, ngọ nguậy thoát ra ngoài, lộ ra cơ thể của mình.

“Đây là con gì?” Cổ Mạch thấy buồn nôn.

“Dòi.” Ngô Linh tìm một cây nhíp gắp con dòi màu trắng lên, bỏ vào trong một chiếc hộp trong suốt khác.

Con dòi này không linh hoạt như ruồi, chỉ bò chậm chạp trong hộp, cơ thể co duỗi liên hồi, thường xuyên ngẩng đầu, quay sang trái rồi sang phải, chắc là đang thăm dò sự vật ở xung quanh.

“Thuật Voodoo mà cô sử dụng có đúng không vậy? Sao lại kỳ lạ đến thế?” Lưu Miểu thắc mắc.

Cổ Mạch vội vàng kể lại chuyện mà thám tử đã điểu tra được.

“Tội phạm cưỡng hiếp, giọng nói phụ nữ, thính giác, xem ra lời nguyền mà hắn ta chịu có liên quan đến ý chí của Ma Cô. Suy đoán của tôi không sai chút nào.” Ngô Linh khẳng định.

“Sắp kết thúc rồi.” Diệp Thanh lên tiếng.

“Hả?” Những người khác nhìn sang Diệp Thanh.

Diệp Thanh ngẩng cằm lên, “Sắp chuyển thành màu đen rồi.”

Tôi và những người khác lại nhìn về phía vũng chất lỏng kia.

Lúc Cổ Mạch vừa tới, chất lỏng có một màu đỏ sậm, bây giờ dùng mắt thường có thể nhìn thấy nó đang biến thành màu đen, hình như đang xảy ra sự thay đổi nào đó. Dưới chất lỏng lại có thứ gì cử động, qua một lúc sau, một con dòi khác lại bò ra.

Ngô Linh lại gắp con dòi kia lên.

Ba chiếc hộp được xếp thành hàng, ba con trùng bên trong đều không yên, rất muốn thoát ra ngoài.

Cuối cùng, chất lỏng biến thành màu đen, bốc lên một mùi hôi thối.

Năm người đều bịt mũi, hơi ngửa ra sau, né tránh mùi vị này theo bản năng. Ngay cả Diệp Thanh cũng lùi lại một bước, không muốn đến gần.

Ộc ộc ộc! Ộc ộc ộc...

Chất lỏng bắt đầu sủi bọt, như sôi liên, ngày càng mãnh liệt.

“Thu nhỏ rồi.” Lưu Miểu bịt mũi, lên tiếng.

Vũng chất lỏng kia đúng là đang thu nhỏ, như đang bốc hơi vậy.

Chất lỏng ngày càng nhỏ lại, dần dần thành hình. Tôi quan sát tỉ mỉ, cảm thấy hình như cũng là một loài côn trùng. Đợi đến khi chất lỏng thu nhỏ lại bằng cỡ móng tay ngón út, động tĩnh sủi bọt nhỏ đi, không còn rút lại nữa. Tôi mới nhận ra đây là thứ gì.

“Bọ rùa?” Ngô Linh kinh ngạc hỏi mọi người xung quanh.

“Nhìn cũng hơi giống bọ rùa.”

“Cũng không chắc đâu.”

Nơi đây không hề có chuyên gia hay người yêu côn trùng, chỉ có thể từ ngoại hình liên tưởng ra nó là thứ gì.

Tôi cũng cảm thấy là bọ rùa. Lúc bé vẽ côn trùng, không phải bươm bướm, chuồn chuồn, kiến, thì là bọ rùa. Đường nét ngoại hình của loài này cũng trông khá rõ ràng đặc trưng.

Màu của chất lỏng lại thay đổi, một mảnh màu đỏ xuất hiện từ trong màu đen. Như vậy tôi có thể chắc chắn đây là bọ rùa rồi.

Ngô Linh nhanh tay lẹ mắt, lấy một chiếc hộp nhựa chụp lên con bọ rùa. Khi con bọ rùa hai màu đen đỏ thành hình, vươn cánh muốn bay lên thì chỉ có thể đụng vào thành chiếc hộp trong suốt.

“Kết thúc như vậy sao?” Lưu Miểu hình như chưa thấy thỏa mãn lắm.

“Vẫn chưa.” Ngô Linh quan sát một lúc, đột nhiên giơ tay lên.

Con bọ rùa kia được thả ra, nhưng không bay xa, mà bay xuống ba chiếc hộp nhựa kia, hình như rất hứng thú với con ruồi và dòi ở bên trong.

Ngô Linh lần lượt mở ba chiếc hộp kia ra.

Thế là tôi nhìn thấy con bọ rùa kia ăn hai con dòi trong chớp mắt, sau đó đuổi theo con ruồi đang hoảng loạn, rồi cắn đứt cái đầu của nó.

Cổ Mạch nhìn chằm chằm, “Bọ rùa ăn thứ này sao?”

Trong ấn tượng của tôi, hình như bọ rùa ăn chay mà nhỉ? Ăn lá, ăn mật hoa. Không đúng, bò rùa cũng sẽ ăn sâu. Tôi cũng không chắc lắm.

“Chủng loại khác nhau, ăn cũng khác nhau. Có con ăn thực vật lá cây, có con ăn các loài sâu bọ khác. Thường là ăn rệp. Còn ruồi và dòi... chưa từng thấy bao giờ.” Nam Cung Diệu nói.

Tóm lại là không được bình thường lắm.

Tôi nghĩ đến hoa văn trên người còn bọ rùa kia. Nền đen chấm đỏ, không giống với kiểu nền đỏ chấm đen thường thấy, hơn nữa các chấm đỏ kia cũng không phải hình tròn.

“Thả nó ra đi.” Diệp Thanh lên tiếng.

Con bọ rùa lượn vòng quanh cửa phòng nghiên cứu được thả ra. Nhìn phương hướng nó bay, thẳng tắp không do dự, chắc là đã có mục tiêu. Lưu Miểu nói lúc trước còn có ruồi bay từ trong chất lỏng ra, nhưng không bắt lại được. Nhìn tư thế của con bọ rùa này, nó đi tìm những con ruồi kia sao?

“Tiếp theo đợi kết quả là được rồi.” Diệp Thanh trở về phòng làm việc.

Cổ Mạch rất mong đợi, liên tục hối thúc thám tử. Do nể mặt tiền tăng ca nên thái độ của thám tử rất tốt, còn kiên nhẫn khuyên Cổ Mạch vài câu. Không bao lâu sau, chuyện về tên tội phạm cưỡng hiếp đã đến hồi kết.

Gã ta chết rồi.

Nhảy lầu tự sát.

Cổ Mạch nghe được tin tức này vẫn hơi bị bất ngờ.

“Lúc nhảy lầu gã đã gầy thành da bọc xương, trong khoảng thời gian chịu tội này, gã trở nên điên điên khùng khùng, nói bị bọ cắn. Còn đi tự thú với cảnh sát, khai ra đã cưỡng hiếp rất nhiều người. Vợ gã ta nghe xong gần như sụp đổ, tát hắn vài bạt tai, muốn ly hôn nữa. Không ngờ còn chưa đợi đến khi ly hôn, người đã nhảy lầu chết rồi.” Thám tử cũng thổn thức, lại nhắc đến vài người bị hại, “Tôi điều tra được một người, cô gái cùng tòa nhà với tên tội phạm, tên tội phạm cũng quen biết. Sau khi cô gái đó xảy ra chuyện thì nhốt mình lại trong nhà, một ngày nào đó đột nhiên nói với cha mẹ, là gã ta cưỡng hiếp cô ấy. Tâm trạng hình như đã đỡ hơn, cũng không biết là xảy ra chuyện gì.”

Tâm trạng của Cổ Mạch trở nên vui vẻ, thanh toán cho thám tử, rồi đến Thanh Diệp báo tin vui. Lưu Miểu rất nể mặt nói chuyện với anh ta một lúc, thể hiện sự vui mừng. Còn những người khác thì tỏ ra bình thường.