Hoan Quang dù hơi bất mãn, nhưng vẫn trả lời: “Điều tra ra một chút. Bảo chỗ đó ma ám. Còn cụ thể thì phải đến chỗ đó mới biết được. Nhưng chúng tôi không thể vào. Người nhà bên ấy sau khi cụ ông và cụ bà chết liền sửa soạn bán nhà. Trong lúc1đấy không tiện ra tay.”
Hoan Quang ngừng lại một chút: “Họ nói trước mặt ông bà nội tôi như thế, hai ông bà đều thấy sợ. Sau đó còn mua bùa hộ thân gì đó nữa… ha…”
Tôi liếc nhìn Hoan Quang.
“Họ không phải lừa đảo. Trên đời này thực sự có ma.” Hứa Cửu lên tiếng8trước, đứng về phía Thanh Diệp.
Tần Sơ ngập ngừng rồi lại thôi, nhưng có vẻ cũng muốn khuyên Hoan Quang.
Hoan Quang lắc đầu, bĩu môi.
“Tôi nói thật đấy. Thực sự có ma. Họ cũng có thể đối phó với ma. Không mạnh lắm, nhưng có khả năng thật. Nhưng cực mạnh thì đã không đến lượt2chúng ta rồi. Cao nhân thực sự chỉ phục vụ cho người giàu thôi.” Hứa Cửu nói rồi hơi lệch chủ đề.
Tần Sơ hắng giọng, nhắc nhở Hứa Cửu.
Hứa Cửu hoang mang nhìn Tần Sơ.
Tần Sơ đành nói: “Thì chuyện chúng ta hiện tại đang gặp phải cũng đã chứng minh được một vài vấn đề.4Hoan Quang, chuyện ấy…”
Hoan Quang thở dài: “Tôi biết, tôi biết có ma. Nhưng họ…” Giọng của Hoan Quang thoáng kích động, nhưng lại bị chính anh ta kìm nén lại: “Sau khi họ bán bùa hộ thân thì chẳng có biện pháp gì nữa. Họ bảo sẽ tự tìm cách đến căn hộ ấy xem thử, nhưng hai ba ngày sau vẫn chưa thấy có tin tức gì. Sau đó nữa… nhà tôi xảy ra chuyện.”
Hoan Quang gục đầu, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Cùng với câu nói của anh ta, tôi cảm thấy trên ban công đã xuất hiện âm khí.
Con ma ấy đã di chuyển qua đây!
Tôi giật mình, vội đưa tay lấy bùa hộ thân trong túi, một tay khác thì định mở cửa ban công.
Tôi không quá sợ ma. So với con người, thì ma với tôi là mối phiền phức khá dễ giải quyết. Đặc biệt là con ma đang ở trên ban công, tôi có thể cảm nhận được âm khí của nó không hề mạnh.
Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng kêu.
Tôi lập tức trở nên căng thẳng, vừa quay đầu lại liền thấy Tần Sơ đang nhìn chằm chằm về phía sofa.
Trên sofa chẳng biết tự bao giờ đã xuất hiện bóng của một ông cụ. Mặc áo may ô mà người già hay mặc ở nhà, ngồi trên sofa đọc báo. Bàn trà phía trước sofa đã xuất hiện cốc trà, là loại cốc inox đã hơi ố đen, có thể nhận ra đã dùng nhiều năm rồi.
Thức ăn trên bàn ăn lại xuất hiện, bên cạnh đặt một chiếc quạt điện, đang xoay, thổi gió. Giấy báo phát ra âm thanh soạt soạt, lát sau khi quạt điện xoay qua chỗ khác thì yên tĩnh trở lại.
Ngoài ban công hình như là tiếng ve ầm ĩ.
Trong nhà cũng vang lại tiếng bước đi.
“Ông nội…” Hoan Quang khe khẽ kêu lên.
Ông cụ trên ghế sofa chẳng phản ứng gì, đẩy gọng kính lão, lật qua trang báo khác, bưng ly trà inox lên, uống một ngụm trà.
Vù vù…
Soạt soạt…
Quạt điện lại xoay đến.
Lạch tạch!
Tôi nghe thấy một tiếng động nhỏ.
Cửa ban công bên cạnh đã mở ra, chỉ để lộ một khe hở.
Ông cụ không nghe thấy tiếng động này.
Tôi càng cảm nhận rõ hơn luồng âm khí đó.
Âm khí ùa ra. Hơn nữa là ùa ra từ trong vô số chiếc gương trên ban công.
Tôi muốn đến mở cửa ban công, quan sát rõ hơn tình hình bên ngoài, nhưng lúc này lại cảm thấy âm khí trên ban công đã biến mất.
Keng…
Tiếng động vang ra từ phòng ngủ.
Lúc này ông cụ ngẩng lên nhìn về phía phòng ngủ.
Trong phòng ngủ lại vang lên tiếng của bà cụ: “Chuông đứng mất rồi. Ông để dây cót ở chỗ nào vậy?”
Ông cụ đặt cốc trà và báo xuống, đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
“Chẳng phải ở trong ngăn bàn sao? Hôm qua tôi mới lên mà. Cái đồng hồ này hỏng rồi cũng nên. Mấy chục năm còn gì.”
“Thế bảo con gái nó mua cho một cái mới, mua loại dùng pin ấy, tiện hơn một chút, lại dùng được rất nhiều năm.”
“Loại dùng pin không chính xác.”
“Gì mà không chính xác chứ?”
Khi hai cụ già đang nói chuyện thì cụ ông đã xuyên qua người của Hoan Quang, đi về phía phòng ngủ.
“Á…” Hứa Cửu không nhịn được, lập tức hét lên.
Ông cụ ấy hình như chỉ là ảo ảnh, lúc xuyên qua Hoan Quang, bóng của ông ta trở nên trong suốt, sau đó thì trở lại bình thường.
“Chúng ta… đang ở trong ảo cảnh hả? Giống kiểu hình ảnh không gian ba chiều? Hay là…” Tần Sơ suy đoán.
Hoan Quang đã quay người theo ông nội mình chạy vào phòng ngủ.
Chúng tôi cũng vào theo.
Hai cụ già đang lục lọi trong tủ, cuối cùng đã tìm được dây cót.
Chiếc đồng hồ cơ đang nằm trên tủ đã ngừng hoạt động. Ông cụ mở cửa kính của đồng hồ, cắm dây cót vào cái lỗ trên mặt đồng hồ, bắt đầu xoay. Âm thanh bánh răng từ trong đồng hồ vang ra.
Cọt kẹt cọt kẹt…
Tôi chầm chậm quay đầu lại, nhìn về phía phòng ngủ còn lại.
Âm khí từ trong phòng ấy tỏa ra.
Tôi dè dặt đi về phía gian phòng ngủ ấy.
Sau lưng có tiếng bước chân, cả tiếng nói chuyện.
“Xong rồi xong rồi, bà đi nấu cơm đi.”
“Đang nấu đây. Còn món nữa, khi nào ăn xào lại một chút là xong.”
“Ừ.”
Tôi đi vào phòng ngủ ở sát vách. Nhìn cách trang trí thì đây là phòng của phụ nữ. Có một chiếc bàn trang điểm, một chiếc gương trang điểm cao ngang lưng. Ngoài ra còn có một chiếc bàn làm việc, trên ấy đặt một chiếc máy tính bàn. Hai món đồ lớn khác ở trong phòng là chiếc giường đơn và tủ quần áo.
Âm khí tỏa ra từ trong chiếc gương trên bàn trang điểm.
Tôi đi đến trước gương, chẳng thấy gì khác thường.
Âm khí lại biến mất.
“Này, cậu đang làm gì thế?” Hứa Cửu đứng ngay cửa hỏi tôi.
Tôi lắc lắc đầu.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng động, có thứ gì đó rơi xuống đất.
Hai chúng tôi vội vàng chạy ra xem.
Tôi lại bắt gặp âm khí thoáng xuất hiện rồi biến mất ngay.
Ông cụ đang đứng bên cạnh bàn trà, cạnh chân là lá trà, nước trà, cốc inox rơi trên sàn nhà.
Cửa ban công đang chầm chậm mở ra. Trục cửa gỉ sét phát ra âm thanh ê răng.
Ánh sáng phản quang của gương chiếu vào.
Ngay khoảnh khắc này, sự yên tĩnh trong căn phòng đã tan biến.
Ông cụ sợ hãi run cầm cập. Bà cụ đang đi về phía nhà bếp cũng hãi hùng la lên.
“Ông mở cửa hả? Mở làm gì thế? Đóng lại đi!”
“Tôi đâu có mở! Không phải tôi mà.” Ông cụ quát lên.
“Bùa hộ thân, cái bùa hộ thân đó.” Bà cụ lấy ra một sợi dây màu đỏ từ trong cổ áo, bên dưới sợi dây đính bùa hộ thân của Thanh Diệp: “Ông nó, ông có đeo đó không?”
“Đang đeo, đang đeo…” Ông cụ mò mò lên ngực.
Cửa mở rộng đến hết cỡ, rồi từ từ khép lại.
“Là do gió thổi nhỉ.” Ông cụ lắp bắp nói.
Bà cụ không tiếp lời.
Lúc sau, Hoan Quang không nhịn được bèn bước đến định đóng cửa lại.
Tay anh ta chưa chạm vào cửa. Người biến thành trong suốt là Hoan Quang.
Hoan Quang hoang mang.
Ông cụ cuối cùng đã bước đến, đóng cửa ban công lại, còn chốt then cửa nữa.
Vù vù… loạt xoạt…
Tí tách tí tách…
Trong gian phòng chỉ còn lại những âm thanh bình thường, ngoài cửa sổ vẫn là tiếng ve kêu như cũ, chẳng có gì đổi khác.
Tất cả tựa như đã trở lại bình thường.
Cả âm khí cũng đã biến mất.
Âm khí trở lại gian nhà đối diện.