Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1733: Gương (1)




Chiếc gương phản quang cực tốt, thoáng chốc đã chiếu sáng cả căn phòng.

Tôi nheo mắt, nhấc tay che luồng ánh sáng kia. Tinh thần cảnh giác dâng cao, khiến tôi như con hổ rình mồi, sẵn sàng sử dụng năng lực bất kì lúc nào.

Nhưng đến khi ánh sáng ấy lui dần, tôi vẫn chưa cảm thấy có nguy hiểm.

Tôi mở mắt trở lại, nhận thấy hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi.

Tôi không còn đứng trong phòng hồ sơ nữa, mà đang đứng trong một gian phòng khách rất bình1thường.

Đồ đạc trong phòng khá nhiều. Đồ gia dụng không nhiều, đồ vật linh tinh lại rất nhiều. Có đến mấy cái thùng chứa đồ, giỏ chứa đồ, xếp chất đống chẳng theo trật tự gì cả, giống như cố nhét đồ đạc vào một không gian có hạn hơn. Những món đồ được cất chứa đều rất bình thường, phần lớn là thực phẩm, hình như là đậu đỏ, đậu đen đã bóc vỏ và chưa bóc vỏ, nấm mèo, có cả những chai lọ gia vị, dưa muối. Bên cạnh8đó là những cốc, chai bằng nhựa… Tôi còn nhìn thấy bánh quy, sữa bò nguyên thùng, nhìn thấy trái cây chất đầy trong giỏ…

Ồ, có cả giấy báo…

“Đây là đâu?” Hứa Cửu hỏi.

Ba người họ cũng ở trong phòng khách, ai nấy đều kinh ngạc. Có điều vẻ ngơ ngác trên mặt ba người họ hơi khác nhau.

“Đồ ăn!” Hứa Cửu ngay lập đã mừng rỡ phát hiện ra.

Tôi tưởng anh ta đang nói bánh quy và trái cây. Dưa muối và đậu đỏ này nọ thì không thể ăn ngay,2chỉ có trái cây và bánh quy là có thể lót dạ. Nhưng tôi vừa quay đầu lại thì nhận ra anh ta đang nhìn về phía bàn ăn.

Trên bàn có đậy lồng bàn, bên trong có hai món ăn và một bát canh lớn.

Ánh mắt của Hứa Cửu di chuyển ra sau lưng tôi.

Tôi quay người lại liền nhìn thấy nhà bếp. Trên bệ rửa cạnh cửa nhà bếp có một cái nồi cơm điện.

“Ở đây là đâu thế?” Tần Sơ lặp lại câu hỏi tương tự, thấp thỏm nhìn về4phía Hoan Quang.

Hoan Quang đã thôi kinh ngạc, vẻ mặt đang thay đổi liên tục.

Khởi nguồn của mọi chuyện là từ bộ hồ sơ mà Hoan Quang mở ra.

Chính mắt tôi đã nhìn thấy sự biến đổi phát sinh từ bộ hồ sơ.

Mèo mun đã biến thành gương…

“Ăn được không?” Hứa Cửu vẫn đang quan tâm đến vấn đề này.

“Thôi đừng ăn.” Tần Sơ ngăn cản.

“Hoan Quang. Anh gặp phải chuyện gì? Tại sao lại biết Thanh Diệp?” Tôi chủ động hỏi.

Hoan Quang không đáp.

“Ở đây chắc là nơi có liên quan đến anh nhỉ? Cũng có liên quan đến chuyện mà anh đã gặp phải.” Tôi ngẫm nghĩ: “Lúc anh giới thiệu về bản thân đã nói mình chưa từng đến phòng nghiên cứu mà chỉ nghe người khác kể lại…. Nơi đây là nhà của người mà anh quen đúng không? Nơi bị ma ám cũng là chỗ này?”

Tuy hỏi như thế, nhưng tôi chẳng cảm thấy ở đây có âm khí.

Hoan Quang thở dài: “Chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”

Anh ta lập tức lẩn tránh câu hỏi.

“Đi ngay? Vậy không được đâu. Chắc chắn là có manh mối ở chỗ này. Có lẽ là mỗi chúng ta đều tương ứng một cái phó bản, nội dung phó bản chính là chuyện có liên quan đến chúng ta và Thanh Diệp.” Phát ngôn của Hứa Cửu trong lúc này cực kỳ có tầm nhìn.

Tôi cũng nghĩ như thế.

Tần Sơ gật đầu, tỏ ý tán đồng.

Ba chọi một.

Bản thân Hoan Quang hẳn cũng hiểu rõ tình hình hiện tại.

“Ngồi xuống đi, từ từ nói chuyện. Tôi thấy chỗ này chẳng nguy hiểm gì cả… chúng ta có thời gian để nói chuyện đàng hoàng. Nếu có ăn được chút gì ở chỗ này thì càng tốt. Bên kia là nhà bếp và nhà vệ sinh nhỉ?” Hứa Cửu vừa nói, vừa đến quan sát nhà bếp và nhà vệ sinh, rồi di chuyển qua hai phòng ngủ, sau khi dò xét tình hình xong bèn quay lại phòng khách, nhìn lên tấm rèm cửa sổ: “Bên đó là ban công à?” Anh ta vừa hỏi, vừa đi về phía rèm cửa sổ.

“Đừng chạm vào cái đó.” Hoan Quang lập tức ngăn Hứa Cửu.

Hứa Cửu sửng sốt khựng lại.

Tôi nhìn về phía rèm cửa sổ.

Có thể nhận ra, bên ngoài nắng rất đẹp. Những gian phòng khác đều sáng sủa, còn phòng khách do đang kéo rèm nên khá tối.

Trước đây tôi không chú ý lắm. Hành động khác thường của Hoan Quang khiến tôi quan sát nhiều hơn một chút.

Tôi vẫn chẳng phát hiện ra âm khí, chỉ là, thoạt nhìn như thế, tôi để ý thấy rèm cửa sổ sát đất kia không được dày, không phải loại rèm che nắng hiệu quả. Đó là một loại rèm cửa sổ rất bình dân. Nhìn hoa văn trên rèm cũng vẫn là loại hoa văn loại cũ.

Trang trí trong các căn phòng và đồ gia dụng mà tôi nhìn thấy đều như thế. Nhìn kiểu cách, kiểu gì cũng là phong cách trang trí của hai ba mươi năm về trước. Còn những món đồ linh tinh chất thành đống kia, không giống do túng thiếu quá nên chủ nhà thu nhặt về, mà giống như kết quả từ thói quen của người già hơn.

Không nỡ vứt đi những chai lọ kia, nên đành chất đống như thế.

Thời gian ở càng lâu, đồ đạc trong nhà cũng càng nhiều.

Tình huống như vậy, nhà tôi không quá nghiêm trọng, cha mẹ tôi vẫn chưa đến mức ấy, nhưng ở thôn Sáu Công Nông, tôi thực sự đã từng nhìn thấy rất nhiều gia đình giống như thế. Lúc họ dọn nhà đều rất rối rắm hoang mang. Một số ông bà già còn phát sinh tranh cãi với con cái, xót những món đồ bị con cái ép phải vứt đi.

Trong đầu tôi đang xoay vần rất nhiều ý nghĩ, phỏng đoán chủ nhân căn nhà này e là thế hệ trước của Hoan Quang, hơn nữa chính là thế hệ ông bà nội của anh ta.

Nhưng người như thế lại không giống những người sẽ tìm đến Thanh Diệp.

Người ủy thác có thể không phải là đương sự gặp vấn đề, mà là…

“Đây là nhà của ông nội tôi.” Hoan Quang đanh mặt lại, cuối cùng cũng đã lên tiếng.

“Ồ… anh không sống ở đây à?” Hứa Cửu hỏi.

Hoan Quang lắc đầu: “Tôi không sống chung với họ. Họ có bốn người con cả trai lẫn gái, cha tôi là con trai thứ ba, dưới còn có một người em gái, cô của tôi. Cô của tôi… vẫn chưa lấy chồng… Lúc xảy ra chuyện, vẫn chưa lấy chồng, còn ở đây. Căn phòng ấy là của cô tôi, căn phòng này là của ông bà nội.”

Hoan Quang giơ tay, lần lượt chỉ về phía hai căn phòng.

“Người đến phòng nghiên cứu là cô của tôi. Cô ấy hết cách rồi… ông bà nội tôi mê tín nên đã gây ra chút chuyện… cô muốn tìm người dỗ dành họ, và…” Hoan Quang nhìn về phía rèm cửa sổ: “Nguồn gốc sự tình không phải ở nhà chúng tôi, mà là nhà đối diện.”

Ba chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy rèm cửa sổ.

“Ở phía đối diện bên này, có một căn hộ cùng một khu dân cư, cùng một tầng lầu, ban công đối diện với ban công nhà chúng tôi. Họ treo một chiếc gương trên ban công nhà mình.” Sắc mặt Hoan Quang bắt đầu trở nên khó coi.

Cùng với lời kể của anh ta, phòng khách lại phát sinh biến đổi.

Chiếc bàn bày thức ăn mà Hứa Cửu rất quan tâm đã biến mất, rèm cửa cũng chẳng biết từ khi nào đã chuyển qua trạng thái mở ra, ánh nắng từ bên ngoài rọi thẳng vào.

Tôi nhận thấy những đồ đạc linh tinh trong phòng cũng đã ít đi, trái lại nhìn qua khung cửa sổ, trên ban công đang có những chồng giấy báo và không ít chai, bình rỗng, có cả một ít hoa và cỏ.

Căn phòng bất chợt trở nên thoáng đãng và sáng sủa.

Một luồng ánh sáng xuất hiện trên ghế sofa. Đường đi của ánh sáng rất rõ, nó chiếu qua từ ban công phía đối diện.

Tôi cũng đã nhìn thấy cái gương mà Hoan Quang vừa nói.

Đó là một chiếc gương to bằng bàn tay, treo trên cửa ban công, đối diện với gian phòng khách này.

Hoan Quang thoáng sững sờ, rồi lập tức nói: “Đại khái là như vậy đấy… tôi cũng không biết diễn biến của chuyện này. Chỉ nghe kể, ông bà nội tôi đã phát hiện ra cái này. Từng có người nói treo gương lên cửa có thể ngăn tai họa. Nhưng nếu gương chiếu vào nhà người khác thì tai họa cũng sẽ ập đến nhà người ta. Ông bà nội tôi đã tìm đến tận cửa để tranh cãi, nhưng vô ích. Hình như ủy ban khu dân cư cũng đến… Cha mẹ tôi, có cả các bác và cô tôi cũng đến gặp nhà đối diện, nhưng chẳng làm được gì. Sau đó thì…”

Trong lúc Hoan Quang kể, trên ban công đã xuất hiện một chiếc gương.

Bên này có thêm một chiếc gương, ban công bên kia cũng xuất hiện sự thay đổi.

Gương trở nên to hơn và nhiều hơn, hai bên cứ thế cạnh tranh nhau.

Thoáng chốc, cửa sổ và cửa ban công đều được thay thế bằng gương. Khung gương dán lên mặt kính, chỉ để lại một vài khe hở để ánh nắng có thể soi vào. Đồ đạc linh tinh trên ban công được dọn vào trong nhà, gian phòng trở bên tối tăm chật chội, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Soạt!

Rèm cửa sổ đã kéo lại.

Mọi thứ đã trở lại diện mạo lúc chúng tôi mới vừa đi vào không gian này.