Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1727: Xông vào




Tôi nghĩ lại thật kĩ sự khác biệt của hai cảnh mộng, càng thêm chắc chắn nhận định trong lòng mình.

Trò chơi chắc chắn đã bị thay đổi. Nếu vậy, người tên Steve này1chắc chắn cũng đã có thay đổi.

Phán đoán theo hướng này cũng chẳng giúp được bao nhiêu cho hoàn cảnh của tôi trong hiện tại.

Tôi chỉ hơi nhẹ nhõm một chút mà thôi.

Trong hoàn8cảnh của trò chơi lúc này, ít nhất cũng không phải lo mình sẽ bị vờn cho đến chết.

Tôi ra khỏi phòng hồ sơ, đi về phía gian phòng tiếp theo.

Ngay lúc này, tôi2nghe thấy tiếng mở cửa.

Tiếng mở cửa vang lại từ hướng cửa chính.

Có người vào phòng nghiên cứu.

Tôi lập tức trở nên căng thẳng, đẩy cửa, rón rén lủi vào trong thật nhanh rồi4đóng cửa lại.

Trong gian phòng này đang sáng đèn. Nguồn sáng là màn hình máy tính và CPU của máy tính, đèn nhỏ trên bàn phím.

Màn hình đang để hình nền, không mở trình duyệt gì. Trên desktop cũng chỉ có những biểu tượng hệ thống đơn giản, chẳng có manh mối. Ngay cả hình nền trên màn hình máy tính cũng là loại hình nền được hệ thống mặc định, mang logo của hãng sản xuất máy tính và logo của hệ điều hành.

Tôi chỉ quét mắt qua một lượt, xác định trong phòng không có người, cũng chẳng có ma, rồi chuyển sự chú ý ra ngoài cửa.

Có không ít người đi vào. Tôi không thể đoán ra số lượng cụ thể thông qua tiếng bước chân lộn xộn, chỉ biết là họ đi không nhanh.

Tôi không cảm nhận thấy có âm khí, chắc không phải ma.

Như thế lại khá là phiền phức.

Có vài tiếng nói chuyện, nhưng ở vị trí của tôi thì chẳng nghe được rốt cuộc họ đang nói gì.

Sự bình tĩnh ấy đã nhanh chóng bị phá vỡ.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, hơn nữa hình như đang chạy.

Cửa chính bị đóng lại ầm một cái, nhưng lại nhanh chóng vang lên tiếng động đập phá cửa. Tiếng tông cửa, có cả tiếng súng!

Tôi nghe thấy tiếng hét và tiếng gào khóc.

Tiếng hét to như vậy khiến tôi nghe rõ được nội dung nói chuyện của họ.

“… Đuổi đến rồi!”

“Là tên sát thủ 606 kia!”

“Fuck! Ai trong bọn mày dẫn gã ta đến đây vậy hả!”

“Còn đây là ai?”

“Không biết! Mẹ nó, chúng mày đã làm gì rồi! Mau nói rõ đi!”

“Bây giờ là lúc nói chuyện này sao?”

Tiếng bước chân đến gần, đã đi vào hành lang trong phòng nghiên cứu.

Tôi nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở ra, có người la lớn “đây là cái thứ quỷ quái gì vậy”, sau đó lại có tiếng hét thảm, có người la lên “gấu”…

Lòng bàn tay tôi ra đầy mồ hôi.

Những người này e rằng đều là người chơi bị bắt vào trong game. Nếu những người chơi này có thể vào đến phòng nghiên cứu, vậy chắc chắn trong hiện thực cũng tồn tại một mối quan hệ nào đó với Thanh Diệp.

Họ đã dẫn đến NPC trong game “Tìm Linh”…

Vậy thì thật là khó xử.

Tôi vẫn chưa cảm thấy có âm khí. NPC mà họ dẫn đến chắc đều không có thân phận là hồn ma.

Đối mặt với người sống, tôi chỉ có thể dùng năng lực để đối phó.

Nếu không có người ngoài, nhất định tôi sẽ thẳng tay dùng năng lực giải quyết sạch mớ phiền toái này. Nhưng có một nhóm người ngoài chưa biết thế nào đang ở đây, tôi không thể sử dụng năng lực một cách trắng trợn được.

“Mấy thứ này là gì vậy!”

“Cứu mạng! Tôi không muốn chết!”

Tiếng kêu gào đã đến gần.

Tôi lập tức khóa cửa phòng.

Tôi đang chột dạ.

Hành động này thực sự chẳng vẻ vang gì. Nhưng mà…

Lạch cạch!

Có người xoay nắm cửa, sau mấy lượt thì bỏ cuộc.

Có tiếng bước chân chạy ngang qua cửa.

Rầm!

Cửa chính của phòng nghiên cứu chắc là đã bị phá hỏng, đám NPC kia đã vào rồi.

Âm thanh tôi nghe thấy càng nhiều hơn, hỗn loạn hơn.

Trong những người chơi vừa mới vào chắc chắn cũng có người đã tìm chỗ nấp. Tiếng đóng cửa, tiếng khóa cửa vang lên… Và cũng vẫn có tiếng gào khóc, tiếng lục lọi tìm kiếm.

Như vậy không được…

Tim tôi đập vừa nhanh vừa mạnh, đầu óc lại trống rỗng.

Rầm!

Một tiếng động lớn từ sát vách vang lại khiến tôi giật bắn người.

Tiếng hét chói tai vang lên rồi tắt lịm trong tích tắc. Đầu tôi liền hiện ra những hình ảnh rùng rợn dã man.

Tay chợt run bắn, tôi nín thở, đè tay lên khóa cửa.

Ngay khoảnh khắc này, tôi muốn xông ra ngoài.

Đây là một sự kích động. Kích động, nóng vội, vô trách nhiệm…

Cái đầu vốn đang đơ ra của tôi lập tức cảnh cáo tôi.

Tôi không biết bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không biết “sát thủ 606” ấy là một NPC thế nào. Chắc chắn gã có súng! Năng lực của tôi chưa chắc đã phát động kịp.

Bình tĩnh… phải bình tĩnh…

Tôi dùng tay còn lại đè lên nắm cửa.

Rầm!

Cửa trước mặt đột nhiên bị tông một phát.

Có người muốn xông vào!

Rầm! Rầm! Rầm!

Pằng!

Đạn đã xuyên qua cánh cửa!

Viên đạn ấy không sượt qua mặt tôi như trong phim ảnh và cũng cách tôi rất xa. Sau khi xuyên qua cửa thì đã đập vào bàn máy tính ở sau lưng.

Qua lỗ thủng, tôi nhìn thấy một đôi mắt. Môi đôi mắt ba góc và ánh mắt rất hung ác.

Rầm rầm!

Lại bắt đầu tông cửa rồi.

Tôi nhìn thấy đôi mắt trong lỗ thủng kia đã dời đi, có tóc và áo lướt ngang qua.

Pằng!

Một tiếng súng nữa.

Lần này bắn vào tay nắm cửa.

Tôi nhận thấy nguy hiểm, nhưng nhất thời không nghĩ ra được cách đối phó nào hay.

Đối phương có súng…

Đây thực sự là một chuyện gay go.

Đùng! Pằng! Đùng đùng đùng!

Tiếng súng và tiếng tông cửa vang lên không dứt.

Tôi áp người lên bức tường bên cạnh cánh cửa, dựa vào tường, không ngừng hít thở sâu. Tôi còn nắm lấy chiếc ghế xoay ở trước mặt mình.

Phải giành lấy một cơ hội!

Giành lấy một cơ hội, chạm vào họ, khởi động năng lực, thế là xong!

Nói thì đơn giản, nhưng tôi không hề nắm chắc. Cả chuyện cụ thể nên làm như thế nào tôi cũng chẳng biết.

Rầm rầm rầm!

Cửa bị tông bật ra rồi.

Tôi hoảng hồn, định giương cái ghế lên thì nghe thấy một tiếng gào rống ở bên ngoài.

Sau tiếng gào ấy, liền có người bị tông văng vào.

Súng lục rớt xuống đất.

Tôi lanh tay lẹ mắt, thấy gã vừa ngã vào trong định nhặt cây súng lên, liền lập tức giơ chân đá văng cây súng đi.

Tôi ngẩng lên nhìn cái gã vừa xông vào.

Người đàn ông rất khỏe mạnh kia lập tức đè lên người gã đàn ông đã ngã nhào ra đất.

Ai là NPC? Ai là người chơi?

Điểm này có thể nhận ra từ nét khác biệt của hai người này.

NPC đều có phong cách vẽ của Bạch An. Không phải phong cách u ám, thì cũng là phong cách bình thường. Phong cách bình thường khá khó để nhận ra, nhưng tôi nghĩ, trong cuộc sống hiện thực chắc chẳng có ai lại mặc đồ gió màu đen kín thân mà chơi game.

Tôi la lên một tiếng “tránh ra”, rồi nhấc chiếc ghế xoay trong tay lên.

Đối phương rất nhanh nhạy, lập tức lăn qua một bên, để tôi đập chiếc ghế lên người gã đàn ông kia.

Chiếc ghế xoay khá nặng, tôi đẩy nó xuống.

Người đàn ông khỏe mạnh kia sau khi lăn người qua, đã xách chiếc ghế lên.

Lần này mới đúng là đập.

“Rầm” một tiếng, tôi nhìn thấy gã đàn ông mặc đồ gió nằm bất động trên đất.

Máu từ bên dưới trào ra.

Một cuộc đấu bên ngoài khác cũng đến hồi kết.

Một người đàn ông vạm vỡ lưng hùm vai gấu, mặc áo may ô, mình đầy xăm trổ bị hai người đè trên đất. Khi họ đứng dậy, tôi thấy trên người gã vạm vỡ kia vẫn đang chảy máu và cán dao cắm trên ngực gã.

Mấy người chúng tôi đều thở hổn hển, đưa mắt nhìn nhau.

Hai người ngoài cửa nhìn tôi bằng ánh mắt không thân thiện lắm, người đàn ông đập chết người mặc áo gió thì lại rất bình tĩnh, chỉ xoay xoay cổ tay một lát, rồi thả lỏng hoàn toàn.

“OK, chết rồi. Trước khi có NPC mới qua đây, trao đổi với nhau chút đi. Mấy người đã trêu chọc thứ gì đến đây vậy hả?” Người đàn ông khỏe mạnh huýt sáo một cái, cười hỏi.

Tôi nhận ra giọng nói này, chính là người đàn ông vừa rồi ở bên ngoài đã nói ra thân phận của “sát thủ 606”.