Chẳng có ai đến quấy rầy Tôm He cả.
Sau khi tập mấy lần, anh ta cảm thấy mình đã thuần thục, bèn chuẩn bị ra bên ngoài căn phòng xem sao.
Nếu nơi này thực sự là cảnh tượng trong game, vậy ngoài gian phòng này phải là phòng khách. Trong căn hộ hai mẹ con NPC đang ở có một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh và một bếp, mẹ và con ngủ chung với nhau. Thám tử do người chơi điều khiển đi vào phòng này, ngang1qua phòng khách, chỉ có thể nhìn thấy một góc của nhà bếp và phòng vệ sinh.
Tôm He áp tai vào cửa phòng nghe ngóng một lát, chẳng có âm thanh gì cả.
Anh ta vặn nắm cửa, đi ra ngoài.
Trong phòng khách cũng chẳng có người. Cửa sổ đang mở, không có gió. Ngoài cửa sổ chỉ có bầu trời u ám, không có mặt trời và mây trắng.
Trong phòng khách chỉ có đồ gia dụng đơn giản, đồ vật linh tinh khá nhiều.
Tôm He chưa vội lục tìm những manh8mối ở đây, mà đến nhà bếp và nhà vệ sinh xem thử.
Cửa nhà bếp và nhà vệ sinh đều đang mở, nhưng tựa như có một vách ngăn vô hình, ngăn bước chân của Tôm He lại. Không thể vào. Nơi đây đích xác là có không gian, không phải cảnh tượng mặt phẳng như trong game, nhưng lại không thể vào.
Đồ đạc trong nhà bếp và nhà vệ sinh nhìn vào đều rất bình thường, là vật dụng hằng ngày của hai mẹ con.
Tôm He trở lại phòng khách,2bắt đầu lục đông ngó tây.
Trong những chiếc thùng giấy chất thành đống là đồ cũ, đồ chơi, quần áo và sách vở của bé trai. Trong game có nói, đây là hàng sencond-hand mà người mẹ túng quẫn đã kiếm về từ những cách khác nhau, có món được tặng, cũng có cái nhặt từ thùng rác. Rất nhiều thứ đều dơ bẩn, vẫn chưa được rửa. Trong một đống thùng giấy khác nằm phía bên kia ghế sofa lại chất quần áo cũ, giày cũ của phụ nữ.
Sofa đã4cũ nát, lò xo bung ra ngoài.
Không có bàn trà, chỉ có một chiếc bàn ăn cơm được tận dụng làm bàn trà. Trên bàn có vải vụn và kim chỉ. Người mẹ đó làm việc thủ công để kiếm tiền, duy trì chi tiêu hằng ngày. Những thứ này đều là công việc thường ngày của cô ta.
Tôm He dựa vào hướng suy luận trong game, từng bước tìm kiếm.
Tôi cảm thấy có gì đó không đúng.
Có nơi nào đó rất không hợp lý… Phòng khách lộn xộn, còn nhà bếp, nhà vệ sinh và phòng ngủ đã xem qua trước đó thì… Đồ đạc hầu như đều được chất hết trong phòng khách, bừa bộn bẩn thỉu, nhưng những phòng khác lại ngăn nắp như thế.
Tôm He đi quanh tivi một vòng. Tivi được đặt trên sàn nhà, không có tủ tivi. Đang cắm điện nhưng lại không mở được.
Chỗ này hình như không có manh mối.
Tôm He đi về phía cửa phòng.
Tôi và anh ta cùng lúc nghe thấy âm thanh.
Tiếng nước nhỏ…
Tí tách, tí tách… Tí tách, tí tách…
Nhà bếp và nhà vệ sinh đều vang lại tiếng nước nhỏ, thay phiên nhau, hệt như đang tiến hành một cuộc đối thoại nào đó.
Cả người Tôm He cứng đờ, chầm chậm quay người lại, có chút phân vân là nên chạy ra ngoài, hay là trở lại phòng ngủ, trốn vào gầm giường như đã luyện tập khi nãy.
Không có thời gian để anh ta cân nhắc, vì cửa nhà đột nhiên vang lên tiếng chìa khóa. Chìa khóa tra vào ổ rồi.
Tôm He lập tức chạy vào phòng ngủ, chui xuống gầm giường.
Lách cách!
Cửa đã mở ra.
Sau cánh cửa là tiếng giày cao gót và một tiếng bước chân khác. Sàn nhà kêu lên cộp cộp. Tiếng nước nhỏ vẫn đang tiếp tục.
Không ai nói chuyện.
Hai người đó liên tục di chuyển trong phòng khách, luôn có những âm thanh vụn vặt vang lại.
Nếu là thường ngày, đúng ra tôi có thể bay ra ngoài xem thử, nhưng giờ chỉ có thể trốn dưới gầm giường cùng Tôm He.
Tôi nhớ đến bà Enna.
Lúc nhỏ bà ta đã gặp một con ma, trốn dưới gầm giường, nhưng vẫn bị bắt được.
Tôm He nín thở trong vô thức, trừng mắt nhìn ra nền nhà bên ngoài gầm giường, nhìn chằm chằm vị trí ngay cửa phòng.
Mãi vẫn chẳng có ai vào.
Âm thanh trong phòng khách đã dừng lại, kế đó chợt “kịch” một tiếng, tựa như có thứ gì đập vào sàn gỗ.
Kịch!
Lại một tiếng nữa.
Kẹt… kẹt kẹt… sột sột…
Âm thanh nhớp nháp, hơi giống…
Trong đầu Tôm He hiện ra cảnh tượng xẻ xác chết.
Kịch!
Đang chặt xương…
Két, két…
Rút dao ra khỏi xương…
Chỉ tưởng tượng, mà tim Tôm He đã đập rộn ràng, đổ mồ hôi lạnh.
Lúc chơi game, anh ta không hề sợ hãi như thế.
Trong game cũng không có cảnh này.
Một giây sau, lại có tiếng bước chân.
Tiếng giày cao gót đi đến nhà bếp, mở cửa tủ lạnh, sau đó, lại vang lên tiếng thái rau, âm thanh dầu sôi…
Mùi thơm bay vào.
Đích xác là mùi thịt.
Cơ mà thịt gì?
Tôm He nhắm mắt lại, trong đầu thầm nghĩ đây là game, đây là game. Là con NPC đó chặt người ta rồi đem đi nấu, cũng chỉ là một đoạn số liệu, hoàn toàn không phải người thật.
Mùi thơm tiếp tục lan tỏa. Người phụ nữ lên tiếng.
“Ăn cơm được rồi.”
“Dạ mẹ.”
“Con phải ăn nhiều một chút.”
“Vâng.”
Tiếng bước chân đến phòng khách, ghế sofa phát ra tiếng động. Kế đó là có tiếng nhai, nuốt.
Bữa cơm đã xong, lại có tiếng động phát ra.
Tivi được mở, chiếu phim hoạt hình đầy sôi động, chỉ có hiệu ứng âm thanh, không có đối thoại.
Người phụ nữ chắc đang rửa bát trong bếp.
Chẳng bao lâu sau, cô ta lại đi vào nhà vệ sinh, mở nước tắm rửa.
Sau đó đến đứa con trai.
Trong lòng Tôm He đang nôn nóng.
Anh ta chẳng có cơ hội chạy ra ngoài.
Đợi cả buổi trời, trong tầm mắt cuối cùng đã xuất hiện một đôi chân. Là chân phụ nữ mang giày cao gót.
Tôi cảm thấy ngờ vực.
Sao lâu như vậy rồi… mà cô ta vẫn mang giày cao gót?
Lẽ nào… đây cũng là lập trình của game?
Tôm He chẳng nghĩ nhiều như thế, mà chỉ cảm thấy lo lắng.
Người phụ nữ nằm ngay lên giường.
Trong phòng khách vẫn còn âm thanh của phim hoạt hình.
Sàn giường trên đầu vang lên tiếng thở đều đặn của người phụ nữ. Hình như cô ta đã ngủ.
Ra được chưa…
Tôm He bắt đầu đắn đo.
Anh ta suy nghĩ rất lâu.
Tiếng tivi trong phòng khách chợt im bặt.
Tiếng bước chân đang lại gần, chân của bé trai xuất hiện trong tầm mắt. Nó vòng qua bên kia giường, nằm lên, chẳng mấy chốc đã phát ra tiếng thở đều đặn.
Ánh sáng trong phòng đang thay đổi, tựa như thoáng chốc trời đã tối.
Tôm He cắn răng, cẩn thận chui ra khỏi gầm giường.
Anh ta quay đầu nhìn lại.
Hai mẹ con đang ngủ trên giường chính là hai nhân vật trong game, phong cách vẽ y hệt trong game, tựa như người đã được chỉnh sửa bằng hiệu ứng gì đó.
Tôm He rón rén mở cửa phòng.
Trong phòng khách đang có ánh sáng, có thể thấy rõ xung quanh.
Anh ta mò đến cửa nhà, định mở cửa.
Tí tách… tí tách…
Lại có tiếng nước.
Gần như ngay khi tiếng nước vừa vang lên, trong phòng ngủ liền vang ra tiếng động, nghe như… có người ngồi dậy, định xuống giường.
Tim Tôm He đập điên loạn, chụp lấy nắm cửa vặn mạnh.
Anh ta đã vặn nắm cửa, nhưng nắm cửa lại không chút nhúc nhích.
Không thể đi khỏi đây!
Tôm He hoảng muốn phát điên, trong bụng chửi bậy một tiếng, quay đầu lại, bắt gặp một số thùng giấy.
Anh ta chạy ra sau những thùng giấy ấy, cố gắng co rút người lại.
Nhà bếp và nhà vệ sinh đều ở phía bên kia phòng khách.
Chỉ cần người không đi qua đây thì nấp như thế, nói không chừng cũng có thể được.
Tôm He lại nín thở lần nữa.
Tiếng giày cao gót từ phòng ngủ di chuyển đến nhà bếp, rồi nhà vệ sinh. Tiếng nước đã biến mất, nhưng không có âm thanh người đó rời đi.
Tôm He bịt miệng mình lại.
Rột!
Trong thùng giấy trước mặt chợt vang lên tiếng động.
Tôm He sững sờ.
Rột! Thùng! Thịch thịch…
Trong thùng giấy có vật sống gì đó!
Thoáng chốc, Tôm He nổi gai ốc, đổ mồ hôi lạnh trên sống lưng.
Tim tôi cũng tựa như muốn lồng lên.
Là thứ gì thế? Trong thùng giấy…
Lạch cạch…
Sột soạt…
Tựa như có móng tay cào lên thùng giấy, giống như có người đang cựa quậy trong thùng.
Rầm rầm! Thịch thịch thịch!
Tiếng động trong thùng đột nhiên lớn lên, cả cái thùng bắt đầu rung lắc mạnh mẽ.
Chiếc thùng nằm trên cùng bị hất rơi xuống đất, đồ đạc văng đầy nhà.
Cái thùng có tiếng động kia chợt mở ra.
Đã không còn thứ gì che chắn nữa, nhưng Tôm He chẳng quan tâm đến.
Sột soạt sột soạt…
Thứ trong thùng đang bò ra.
Sột soạt sột soạt…
Một thứ gì đó đen tuyền bám vào mép thùng giấy.
Từ từ… từ từ… một đôi tai lông lá ló ra, một khuôn mặt gấu đồ chơi xuất hiện. Ánh nhìn từ đôi mắt gấu làm bằng nút áo đã chạm với ánh mắt của Tôm He.