Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1683: Đối thoại trong đêm




“Bà ta… ăn mặc theo kiểu… giống trong tranh sơn dầu… À, không phải, là kiểu tạo hình trên tranh minh họa trắng đen trong các quyển sách cổ, mặc váy dài, màu xám tro… Lúc từ trong gương chui ra, tôi mới nhìn thấy. Lúc mới xuất hiện thì chỉ có một con mắt.” Tí Còi miêu tả.

“Chắc là do cái gương quá nhỏ đó.” Ngô Linh nhặt cái gương lên.

“Đúng. Sau đó hình như bà ta đã lùi lại. Sau khi lùi lại tôi đã có thể nhìn thấy toàn bộ khuôn1mặt. Ừm… tả sao nhỉ… bà ta, mặt trang điểm rất đậm, rất lòe loẹt, không còn nhìn ra ngũ quan nữa.” Tí Còi tả: “Tròng mắt và môi đều màu đỏ tươi.” Tí Còi rùng mình một cái.

“Bà ta đặt điều kiện gì với anh vậy?” Trần Hiểu Khâu hỏi.

“Không có. Chỉ nhìn tôi chằm chằm, chẳng chớp mắt lấy một cái. Tôi dựa vào kế hoạch định sẵn, mở những phong ấn đó. Sau khi tôi mở phong ấn, bà ta liền cười. Những thứ ấy hình như bị dọa, chẳng dám8nhúc nhích. Tôi còn tưởng là hỏng rồi. Mở thêm cái nữa, mới phát hiện thực ra chúng đang bị bà phù thủy đó hấp thụ. Bà ta chui ra khỏi gương từng chút một. Đến khi mở hết cả mười hai cái phong ấn, bà ta đã phá vỡ hoàn toàn mặt gương mà chui ra.”

“Phá vỡ gương?” Trần Hiểu Khâu nhìn sang Ngô Linh.

Trong tay Ngô Linh đang cầm chiếc gương, mặt gương hoàn toàn lành lặn.

“Ừ, tôi đã nhìn thấy bà ta phá vỡ mặt gương, chắc chỉ là một ảo2giác.” Tí Còi chần chừ nói.

“Sau đó, hai bên đã hoàn thành giao dịch? Bà ta đồng ý với khẩn cầu của cậu?” Ngô Linh hỏi.

Tí Còi gật đầu: “Bà ta cười với tôi, còn gật đầu. Tôi cũng cảm nhận được một chút… à, đó là một cảm giác khó tả.”

Nam Cung Diệu đột nhiên nói: “Tôi nhìn thấy trên người cậu có khế ước đã được kí kết.”

“Hả?” Tí Còi bất giác cúi mặt, nhìn thân thể của mình.

Dĩ nhiên trên người cậu ta chẳng có gì cả. Thứ Nam Cung Diệu4nhìn thấy đâu phải thứ người bình thường có thể thấy được.

“Nếu vậy chắc là đã thành công rồi. Lúc chúng ta hành động, có thể bà ta sẽ xuất hiện.” Ngô Linh nói.

Nghi thức đến đây đã hoàn thành.

Gã Béo hỏi Tí Còi: “Lần này anh gan dạ thật, không hề có vấn đề gì xảy ra.”

“Tôi lúc nào thì để xảy ra vấn đề?” Tí Còi bĩu môi.

“Hình dạng của bà phù thủy ấy không đáng sợ lắm à?” Trần Hiểu Khâu hỏi.

“Không đáng sợ. Hơi giống nữ phù thủy trong ‘Hellraiser’.” Tí Còi đột nhiên nói.

Cổ Mạch lập tức tiếp lời: “Tạo hình đó à!”

“Đúng, chính là tạo hình đó! Quần áo trên người cũng rất giống!”

“Vậy à? Rất có lực uy hiếp đó, nhưng không quá đáng sợ. Âm thanh thì sao?”

“Có nói chuyện đâu…”

Thế là hai người cứ bàn tán sôi nổi, chủ đề dần lệch đi.

“… Dù gì thì Ma Đinh cũng sợ lắm.”

“Ma Đinh nhìn buồn nôn thôi.”

“Óc đột nhiên nhảy ra, rất đáng sợ. Hiệu ứng âm thanh cũng đáng sợ mà.”

“Đó là hiệu ứng âm thanh, chứ tạo hình thì xoàng thôi, chẳng mới mẻ gì cả.”

“Khụ khụ!” Nam Cung Diệu hắng giọng.

Hai người kia đã dừng bàn tán.

Tí Còi lấy điện thoại ra, tìm kiếm một lát: “Này, chính là như vậy. Mặt rất giống, đều bôi trắng, môi đỏ, mắt đỏ. Ngũ quan thì không giống hoàn toàn.”

Bức ảnh trên điện thoại là một người phụ nữ mặc váy dài màu xám tro. Giống như Tí Còi nói, cả khuôn mặt đều là màu trắng, giống như mặt tường được lăn sơn trắng lên, ngũ quan bằng phẳng, mắt và môi đều bôi đỏ. Tóc bà ta màu nâu, được buộc lên. Phong cách vẽ cũng giống như Tí Còi đã nói, là phong cách tranh minh họa trong các sách cổ phương Tây mấy trăm năm trước, không hề giống người thật.

“Là như này hả?” Quách Ngọc Khiết hỏi.

Do màu vẽ rất đậm, nhân vật này nhìn vào lại mang đến mỹ cảm khác lạ. Nhưng, như Tí Còi đã nói, không hề đáng sợ.

“Gần giống như thế. Trắng hơn một chút nữa, màu cũng không đậm như vậy.” Tí Còi nói.

“Biết bà ta trông như thế nào, cũng có ý nghĩa gì đâu? Chúng ta không biết diện mạo thực sự của nữ phù thủy ấy, cũng chẳng có gì để tham chiếu.” Trần Hiểu Khâu nói.

“Là do mọi người hỏi còn gì nữa.” Tí Còi cất điện thoại.

Sự tò mò đã được thỏa mãn, thế là cơn buồn ngủ kéo đến.

Đã 1 giờ rồi.

Trước đó chúng tôi đã đặt một phòng ở sát vách, sau khi chào nhóm Thanh Diệp liền vào đó ngủ.

Ba thằng đàn ông chúng tôi ngủ một phòng, đây là kiểu một căn hộ có nhiều phòng.

Lúc xếp hàng đi rửa mặt, Gã Béo nói: “Nam Cung Diệu thấy được khế ước trên người Tí Còi, phải chăng cũng thấy được những thứ khác?”

“Cái gì?” Tí Còi đang đánh răng, ngậm bọt hỏi.

“Ý tôi là… thực ra anh ta có thể nhìn thấy không ít thứ đúng không? Ví dụ như người có năng lực. Trước đây đã từng nói, trên người người có năng lực có kí hiệu đặc thù. Anh ta có thể nhìn thấy.”

“Ừ, đúng vậy.” Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh của Nam Thiên.

Nam Thiên rất có khả năng là một người có năng lực, vấn đề là năng lực của anh ta là gì? Tại sao trước đây Nam Cung Diệu mãi chẳng nhìn thấy gì cả?

“Thế, Diệp Thanh sử dụng năng lực của anh Kỳ, vậy anh ta cũng có thể nhìn ra chứ?” Gã Béo nói: “Theo logic vận hành năng lực kia của anh ta, những thứ này đúng ra đều để lại dấu vết.”

Tôi ngây ra.

“Phụt!” Tí Còi nhổ bọt trong miệng ra: “Cậu nghi họ đang giấu chúng ta gì đó hả? Thì họ luôn giấu chúng ta mà. Cũng giống như kem đánh răng vậy, đụng chuyện mới khiến họ nói ra một chút, đụng chuyện mới nói ra một chút. Ục ục ục… phụt!” Tí Còi xúc miệng xong, lại nói: “Chẳng phải họ đã bảo, có những chuyện nếu biết sớm sẽ chẳng có lợi, trái lại còn bị thứ nguy hiểm nhắm đến sao? Cũng chẳng biết là thật hay giả.”

“Cậu đang nghi ngờ chuyện gì?” Tôi nghi ngờ hỏi Gã Béo.

Chúng tôi đã thảo luận cái vấn đề này rất lâu rồi.

“Tôi cũng không diễn tả ra được.” Gã Béo gãi đầu: “Chỉ cảm thấy, họ làm như vậy, hình như đang đánh một ván cờ rất lớn. Có thể đúng như A Thụy nói, là do năng lực chúng ta chưa đủ, họ không thể cho chúng ta biết vì muốn tốt cho chúng ta. Nhưng mà… cũng có thể đó là thói quen của họ. Họ không cần chúng ta biết toàn bộ kế hoạch, biết hết mọi chi tiết. Tôi cứ cảm thấy, làm như vậy thì không thỏa đáng lắm.”

“Do không yên tâm với tố chất tâm lý của chúng ta? Nói thật, nếu ngay ban đầu họ đã nói thật cho chúng ta biết, vậy tôi sẽ cho rằng mình gặp phải lũ điên ngay. Ma ám? Có thể lý giải được. Họ bị ma giết nên muốn sống lại? Cũng hiểu được luôn. Thay đổi cả thế giới, một phát tiêu diệt hết mọi hồn ma? Đây đâu phải truyện tranh thiếu niên.” Tí Còi vặn vòi nước, bắt đầu rửa mặt.

Gã Béo ấp a ấp úng nói: “Không phải. Ý tôi là… ực… nói sao mới đúng nhỉ… Ý là, tôi thấy, nếu giấu như thế là có mục đích khác. Không hoàn toàn vì bảo vệ chúng ta đâu. Đó cũng là một cách kết nối, thuyết phục chúng ta. Họ còn giấu kế hoạch quan trọng gì đó… Là vậy đấy, tôi cứ thấy không chân thực.”

“Tôi cũng vậy. Nhưng chúng ta chẳng có cách nào hay hơn.” Tôi vỗ vỗ vai Gã Béo: “Tố chất tâm lý, thực lực và năng lực đều là vấn đề. Là do chúng ta quá yếu thôi. Hơn nữa, chúng ta cũng không phải dân chuyên nghiệp. Đừng nói bảo tôi cứu cả thế giới, bây giờ cậu bảo tôi đổi nghề, làm một kế toán, một lập trình viên thì trong lòng tôi cũng sẽ không thể nắm chắc sẽ làm được đâu.”

Không phải ai ai cũng có được can đảm như thế, rời bỏ hoàn cảnh sống quen thuộc ban đầu, phấn đấu lại từ đầu.

Đối với những điều chưa biết, con người có tò mò có khát vọng, cũng có lo sợ.

Tò mò và khát vọng sẽ trở thành động lực đưa văn minh nhân loại đi lên. Còn lo sợ, có lẽ là thành phần số người đông nhất và cũng tầm thường nhất. Mặt dày một chút có thể bảo đó là nền tảng của văn minh nhân loại, tạo ra cống hiến nhỏ bé nhưng không thể thiếu cho cả nền văn minh.

“Dẫu họ có đánh một ván cờ lớn thì cùng lắm là đem chúng ta làm bia đỡ đạn thôi. Bây giờ thế giới đã như vậy rồi, chết kiểu nào, cũng đâu có khác biệt gì.” Tôi than thở nói.

Cả thế giới đều đang ác hóa, đây là điều tôi tận mắt nhìn thấy, không thể nào là hiện tượng giả do người của Thanh Diệp dựng lên. Nếu họ có khả năng ấy thì đã gây dựng nên cơ nghiệp lớn rồi, đâu cần phải tốn nhiều tâm tư vào tôi như thế.

Xét từ tình hình chung là không thể kháng cự, con đường Diệp Thanh bày ra trước mặt tôi, là con đường duy nhất tôi có thể chọn được.