Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1679: Bà enna (6)




Đây là… tự sát?

Khoan, dấu hiệu sống của bà ta biến mất, người đã chết rồi, nhưng cảnh mộng của tôi vẫn chưa kết thúc.

Thế giới này đã phát sinh sự thay đổi có tính cốt lõi.

Địa Phủ mất rồi, nơi1diễn ra luân hồi đã không còn.

Ý nghĩ này của tôi vừa kết thúc, trước mắt tôi chợt hiện ra một cái bóng ảo.

Người chăm sóc đang hoảng hốt gọi, cấp cứu cho bà cụ, mà linh hồn bà cụ thì8chỉ đứng bên cạnh nhìn một cách dửng dưng.

Đột nhiên bà ta qua đầu qua, nhìn về phía tôi.

Bà Enna có thể nhìn thấy tôi, là chuyện không nằm ngoài dự liệu của tôi. Khi nhỏ bà ta vẫn chưa có2được khả năng này, nhưng sống đến tuổi này rồi, lại còn tiếp xúc chuyện quái dị từ nhỏ, không ngừng sử dụng năng lực của mình, muốn làm được điểm này là không hề khó.

Ánh mắt bà cụ nhìn tôi4tràn đầy sự dò xét, rồi ánh mắt khẽ di chuyển, rớt lên vai tôi.

Ánh mắt đã vượt qua vai tôi.

Tôi chợt hiểu ra, kiềm nén cơn kích động muốn quay đầu lại.

Bà cụ đột nhiên thở dài, rồi lại mỉm cười.

“Tuổi trẻ thật là tốt biết bao. Tinh thần hăng hái, mãi mãi không bỏ cuộc. Cố lên nhé.”

Thuận theo hướng bà ta đang đứng, tôi từ trong cảnh mộng mở mắt ra.

Tôi nhấc tay mình lên xem thử.

Nắm lại, thả ra.

Trong người chẳng có thay đổi gì.

Diệp Thanh đưa tôi đến cảnh mộng này, chỉ là để gặp bà cụ Enna thôi sao?

Câu nói cuối cùng của bà cụ Enna trái lại rất dễ hiểu.

Bà ta đã cao tuổi. Chuyện đã làm cả cuộc đời có lẽ là trở thành nhịp cầu nối liền giữa người sống và người chết. Sau khi không cần bà ta truyền tin nữa, mà hai bên vẫn có thể trao đổi với nhau, công việc của bà ta đã không còn ý nghĩa.

Đổi lại là người của Thanh Diệp, nếu có được năng lực của bà Enna, chắc là sẽ mang đến cho họ không ít tiện lợi…

Tôi ngồi phắt dậy trên giường.

Nhưng Diệp Thanh lại có “tiền án”. Anh ta lấy đi năng lực của người khác.

Lẽ nào là vì mục đích này nên Diệp Thanh mới đi vào cảnh mộng của bà Enna?

Câu nói ấy… bà Enna đã giao năng lực của mình cho Diệp Thanh?

Tôi cảm thấy phấn khích.

Nếu Diệp Thanh có được năng lực như vậy, phải chăng đã có thể nhanh chóng tìm ra hồn ma thích hợp, hoàn thành kế hoạch lớn ấy? Lâu nay, thứ chúng tôi thiếu chỉ là hồn ma thích hợp, thiếu một tọa độ.

Tôi thở hắt ra một hơi, đột nhiên cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Xuống giường vệ sinh, ăn sáng, trên đường đi làm tôi đã nhớ đến một vấn đề.

Tác dụng phụ từ năng lực của bà Enna là gì nhỉ?

Hình như trong cảnh mộng chưa được nhìn thấy.

Thuở nhỏ bà Enna sống trong hạnh phúc, vô lo vô nghĩ. Bà ta còn chẳng rõ năng lực của mình rốt cuộc là gì, có thể làm được gì. Những linh hồn người chết mà bà ta tiếp xúc được vốn dĩ cũng là người bà ta quen biết.

Đến lúc bà ta trưởng thành… tôi chẳng hề trải qua nội dung của giai đoạn ấy, mà lập tức nhìn thấy bà Enna khi đã về già.

Bà ta ngồi trên xe lăn, hình như đang ở viện dưỡng lão, cũng có thể là ở biệt thự riêng, thuê người chăm sóc riêng.

Chân bất tiện, là bệnh thường gặp ở người già, chẳng thể chứng minh được gì. Mà khi ấy bà Enna cũng chẳng cảm thấy ở chỗ nào đó bị đau nhức khó chịu. Những tiếng nói ồn ào, điên loạn của các hồn ma cũng không ảnh hưởng đến bà ta.

Bà ta giống như người đã trải qua vô số phong ba, dày dặn sương gió, nhưng cũng vì thế mà trở nên trầm tĩnh thong dong, không còn chuyện gì có thể khiến bà ta xao động.

Tôi ngẫm nghĩ, rồi gửi tin nhắn cho Ngô Linh.

Ngô Linh không trả lời tôi ngay.

Đến khi tới văn phòng, tôi lại hỏi Tí Còi.

Tí Còi hồi tưởng cả buổi trời, cũng không nhớ được bà Enna có trải nghiệm nào đó khác người.

“Không tàn tật, cũng không nghe nói là có bệnh tật gì. Sức khỏe của bà ta hẳn là rất tốt, là người già nhưng tinh thần đầy phấn chấn. Nếu người trong nhà… sớm nhất là anh chị đã giúp đỡ bà ta, có thể xem là tài trợ. Người trong nhà tài trợ, mở một tiệm nhỏ. Người nhà của bà ta đều rất bình thường, rất bình thường… Thì là cũng kết hôn sinh con, đi làm sinh sống bình thường. Chẳng có chuyện gì đặc biệt cả.” Tí Còi nói: “Chỉ có những gì bà ta trải qua một mình là rất li kì. Nhưng cũng chỉ là thường gặp ma, ngoài ra hết rồi. Không giống như những phù thủy bốc phét. Rất nhiều phù thủy sẽ lôi ra một số thứ, bảo bà nội, bà cố nội mình, có năng lực, đây là di truyền. Còn có người bảo ông nội mình là sát thủ giết người hàng loạt, hồn ma người chết quấn lấy ông nội mình, ảnh hưởng đến mình.”

“Bịa chuyện à?” Quách Ngọc Khiết bực mình.

“Vốn dĩ là vậy mà. Cái này gọi là đóng khuôn. Đóng khuôn bản thân như thế, đám khách hàng của họ sẽ phấn khích la hét. Ôi chao lợi hại quá, sợ chết đi được…” Tí Còi ôm mặt lại, diễn tả quá lố.

Quách Ngọc Khiết không nhịn nổi, vung tay lên.

Tí Còi lập tức câm mồm, rúc ra sau lưng Gã Béo.

“Vậy tác dụng phụ từ năng lực của bà ta có lẽ chẳng rõ ràng cho lắm…” Tôi suy đoán.

“Có thể. Người trong giới quái dị chắc phải biết chứ đúng không? Thực ra bà ta rất thoải mái. Chẳng giấu chẳng giếm, tất cả đều công khai.” Tí Còi nói.

Sau khi trải qua cảnh mộng, tôi cũng nhận định như thế.

Bà Enna không phải mẫu người thích giả thần bí, cũng chẳng cảm thấy năng lực của mình không nên để lộ ra, cần phải giấu giếm. Bà ta rất mong được dùng năng lực của mình giúp đỡ người khác.

“Thế vụ rút thăm trúng thưởng ấy, có nhắm vào chuyện gì không?” Gã Béo hỏi.

“Đó là một hoạt động marketing. Người đến tìm bà ta xếp thành hàng dài, chuyện này chẳng còn cách nào.” Tí Còi nói: “Bà ta còn thích làm một chút gì đó gọi là an ủi tâm hồn.”

Điện thoại tôi rung lên một cái.

Tôi mở ra, là Ngô Linh gửi tin nhắn.

Quả nhiên, chuyện của bà Enna tính ra cũng chẳng bí mật gì ở trong giới quái dị.

Năng lực kết nối với người chết cũng không thể nói là rất thần kỳ. Phần lớn người trong giới đều không xem trọng năng lực này. Bà Enna cùng lắm chỉ giống một chiếc điện thoại, trong giới quái dị của họ cũng có người biết biện pháp làm được những chuyện tương tự.

Còn tác dụng phụ của năng lực ấy…

Tôi đọc xong hàng chữ thì hơi sửng sốt.

“Sao thế anh Kỳ?” Tí Còi hỏi.

Tôi lắp bắp đọc ra một đoạn: “Cùng với việc sử dụng năng lực, bà ta không thể nào gặp được những linh hồn mà mình muốn gặp. Linh hồn người thân bạn bè của bà ta trở thành… vốn tiêu hao…”

Bốn người chúng tôi đều nghệt mặt ra.

Tôi nhớ đến bà nội, cha của cô bạn thân, cô bạn thân mà bà Enna đã gặp khi còn nhỏ…

Đến khi bà ta trưởng thành có nhận ra những linh hồn ấy trở nên yếu ớt, cuối cùng sẽ biến mất không? Có nhận ra mình chẳng liên kết với họ được nữa, nhận ra họ đã bị mình hại không…

Đoạn cuối của cảnh mộng, nụ cười ấy của bà Enna…

Tôi rùng mình một cái.

“Bản thân bà ta có biết không?” Tôi hỏi Ngô Linh một câu ngốc nghếch.

Lúc gõ chữ, tay tôi còn run rẩy.

Ngô Linh đáp: “Đương nhiên. Có điều trên cách hiểu thì khá bất đồng. Đông – Tây có nhận định khác nhau về thế giới sau khi chết. Điều chúng ta tin là khái niệm luân hồi chuyển thế, khác với khái niệm thiên đường địa ngục mà họ tin. Bà Enna chỉ cảm thấy cô quạnh, nghĩ rằng người thân bạn bè chẳng bao lâu đã lên thiên đường, không thể liên kết với mình nữa. Bà ta không hề hay biết những linh hồn ấy đã bị xóa sổ hoàn toàn.”

Như thế nghĩa là bà Enna cũng không bị áp lực.

Chỉ là lên thiên đường sớm mà thôi. Không chừng đó còn là một tin tốt.

“Những năm gần đây, hai quan niệm này đã khá thống nhất. Khái niệm luân hồi đang chiếm ưu thế. Có điều, lúc ấy bà Enna đã già rồi.”

Bà ta chưa được tiếp xúc với quan điểm mới.

Cũng như sau khi nhận thấy thế giới này đã thay đổi, bà ta lập tức chọn cách buông bỏ mạng sống vậy.

Bà ta không hề muốn trải qua sự thay đổi.

Nhưng mà…

Linh hồn của bà Enna bây giờ chắc cũng giống như những hồn ma khác, đang ở nhân gian, chẳng có nơi nào để đi?

Hẳn bà ta đã nhìn thấy sự thật của thế giới này?

Nếu vậy…

“Tạm thời vẫn chưa nhận được thông tin bà ta giết người. Tình trạng linh hồn của bà ta, ở nước ngoài cũng có người đang theo dõi.” Ngô Linh gửi tin nhắn mới.