Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1657: Tự xử phạt




Tay Thẩm Vọng Thư đột nhiên giật bắn, mắt trợn to, đôi môi run lên bần bật, gọi lớn lần nữa: “Mẹ…”

Trong gian phòng chỉ còn mỗi mình Thẩm Vọng Thư.

Tôi đã tận mắt nhìn thấy người phụ nữ ấy biến mất.

Khi Thẩm Vọng Thư vuốt ve tấm ảnh, người phụ nữ liền biến mất.

Ánh mắt tôi rơi xuống1cuốn album.

Đột nhiên Thẩm Vọng Thư cúi mặt, nhìn tay mình đang đè lên cuốn album.

Cô ta hét lên, ném cuốn album đi.

Cuốn album rớt xuống đất, cô ta giống như bị kim chích, nhào qua nhặt cuốn album lên. Cô ta quỳ trên đất liên tục lật các trang album.

Ảnh tiệc sinh nhật đã ít đi.

Hình ảnh và8ghi chép mà Thẩm Vọng Thư chụp lại cho mẹ mỗi ngày cũng không còn.

Thẩm Vọng Thư gào lên trong vô thức, nước mắt trào ra.

“A Thư à, con làm sao vậy?”

Sau lưng chợt vang lên giọng nói của đàn ông.

Thẩm Vọng Thư quay đầu lại, nhìn thấy cha của mình.

Ông ta từ phòng ngủ đi ra, vẻ mặt2đầy kinh ngạc và lo lắng. Nhìn thấy cuốn album trong tay Thẩm Vọng Thư, ông ta thở dài: “A Thư à, mẹ con cũng đã sống đến ngần ấy tuổi, âu cũng đủ rồi. Con đừng có buồn nữa…”

Thẩm Vọng Thư trợn to mắt, nước mắt rơi lên cuốn album: “Không, không… không phải! Không phải đâu.”

Mẹ đã4bị mình giết chết!

Tay Thẩm Vọng thư chợt run bắn lên, trong đầu hiện lên một đoạn kí ức.

Cô ta nhớ lại ngày họp mặt cả lớp, nhớ lại bữa tiệc chia tay khi tốt nghiệp. Họ đã cùng nhau chụp một tấm ảnh tập thể ở trước cửa nhà hàng. Sau khi cô ta lấy được ảnh, đã chà sát hình ảnh của Dư Tử Hào rất lâu.

Mãi cho đến khi Thẩm Vọng Thư cảm thấy chóng mặt.

Trước đó tôi đã có phỏng đoán, bây giờ phỏng đoán đã được chứng minh.

Thẩm Vọng Thư không phải đột ngột có được năng lực trong chương trình, mà đã có năng lực từ lâu, nhưng chẳng có nhiều cơ hội sử dụng, bản thân cô ta cũng chưa phát hiện ra.

Chỉ là, nếu như vậy, thì tác dụng phụ của năng lực là gì?

Khi tôi suy nghĩ thì Thẩm Vọng Thư đã cảm thấy tuyệt vọng.

Cha của cô ta bước tới, đỡ cô ta đứng dậy, vỗ về, khuyên nhủ, an cô ta một hồi lâu.

Thẩm Vọng Thư chợt giật bắn người lên, thình lình chạy thẳng vào phòng, tóm lấy chiếc di động đang nằm trên đầu giường.

Cô ta tìm kiếm trên danh bạ, tìm ra cái tên được ghi lại “Thanh Diệp”.

Tôi thấy không hiểu lắm.

Trong hồ sơ của Thanh Diệp không có ghi lại phần tiếp theo.

Đây là hồ sơ đơn giản nhất và cũng ngắn gọn nhất mà tôi đã xem tính đến thời điểm hiện tại. Qua hồ sơ thì hôm đó sau khi Thẩm Vong Thư ra về, chắc là đã không còn liên lạc với Thanh Diệp nữa. Qua lời kể của cô ta trong file ghi âm, có thể nhận ra cô ta đang khủng hoảng, phiền muộn, nhưng chiếm phần nhiều hơn là sự bình tĩnh. Cô ta và Thanh Diệp không phải người chung một hội. Không phải do xung đột về tính cách, tư tưởng, mà là do cô ta sẽ không chọn cách đi sâu vào giới quái dị. Cô ta không tò mò về phương diện này, năng lực vẫn trong phạm vi có thể không chế, có thể tự kiểm soát bản thân.

Cuộc gọi được thực hiện, thông qua Thẩm Vọng Thư tôi nghe thấy âm báo máy bận.

Thẩm Vọng Thư ngắt máy, gọi lại, lòng đầy nôn nóng, bất giác cắn lấy môi mình, siết chặt nắm tay.

Cha cô ta gọi cô ta đến mấy tiếng, nhưng cô ta mặc kệ.

Tổng cộng đã gọi đến bốn lần, lần thứ bốn này đổ chuông một hồi lâu mới được nhận.

Tôi nghe thấy giọng của Ngô Linh.

“Chào cô Thẩm.”

“Làm ơn! Cầu xin mọi người đấy! Giúp tôi với, mẹ tôi… Đã do tôi, do tôi mà….” Thẩm Vọng Thư nức nở, hối hận và đau lòng đã chiếm toàn bộ tâm tư cô ta.

Bên kia đầu dây, Ngô Linh vẫn im lặng.

Đến khi tiếng khóc của Thẩm Vọng Thư nhỏ lại, Ngô Linh mới lên tiếng: “Xin lỗi cô Thẩm, hiện tại chúng tôi đã gặp phải một chút rắc rối, không thể nào tiếp nhận ủy thác của cô được. Nếu cô gặp phải khó khăn, chúng tôi có thể giới thiệu cho đồng nghiệp khác đến giúp cô. Nhưng, nếu do năng lực của cô đã làm tổn hại đến ai đó… thì người chết không thể sống lại được. Theo chúng tôi được biết, vẫn chưa có người có được năng lực như thế.”

Toàn thân Thẩm Vọng Thư run lên lẩy bẩy.

“Vậy nhé, chúng tôi còn có việc cần phải xử lý…”

Tút!

Thẩm Vọng Thư ném mạnh di động xuống sàn, ôm đầu hét lên một tiếng, rồi lại khóc nức nở.

Tôi cúi mặt nhìn Thẩm Vọng Thư.

Cha cô ta đi xuyên qua người tôi, đến ôm lấy vai cô ta, hoang mang chẳng biết làm sao. Ông ta không hiểu con mình đang gặp phải chuyện gì.

Tôi thấy buồn.

Nhưng chẳng cách nào giúp được cô ta.

Nếu nhập vào mẹ của cô ta, có thể tôi đã ngăn được bi kịch này. Những cũng có thể, tôi chẳng làm được gì cả.

Năng lực của Thẩm Vọng Thư có một phần trùng lặp với năng lực của tôi. Chúng tôi đều có thể thay đổi sự thật đã xảy ra. Đây là điểm phiền phức nhất.

Người bị Thẩm Vọng Thư giết, là đã chết trong quá khứ.

Mà thứ tôi thay đổi cũng là quá khứ, chứ không phải hiện tại hay tương lai.

Nếu sửa đổi tiếp, vậy khó khăn chồng chất khó khăn.

Tôi thấy tim mình chợt nhói đau.

Nếu lần đó ở phim trường, tôi không lần nữa có được cơ hội thay đổi quá khứ, có lẽ em gái tôi đã vĩnh viễn chết đi, mãi mãi không thể hồi sinh…

Tôi nhắm mắt lại.

Khung cảnh trong cảnh mộng đột nhiên thay đôi. Cách da mắt nhưng tôi vẫn có thể nhận thấy sự thay đổi của ánh sáng.

Mở mắt ra, tôi phát hiện Thẩm Vọng Thư đang ngồi trong phòng tối. Cô ta đang ở trước một chiếc laptop. Ánh sáng chói mắt đang chiếu lên mặt cô ta.

Chiếc máy in bên cạnh laptop phát ra tiếng kêu nhịp nhàng, đã in ra không ít thứ.

Tôi để ý thấy thời gian ở góc dưới bên phải màn hình laptop.

Ngày 3 tháng 1 năm 2013…

Mí mắt tôi giật một cái.

Thời điểm này… là khoảng thời gian Cổ Mạch mất tích mà? Người của Thanh Diệp hẳn là đã dốc sức tìm kiếm Cổ Mạch.

Hèn gì trong điện thoại Ngô Linh đã…

Cạch cạch cạch…

Tiếng máy in thoáng ngưng lại, rồi tiếp tục vang lên.

Tôi di chuyển ánh mắt đến giữa màn hình laptop.

Đó là một mẩu tin, có mấy bị cáo chặn đường cướp giật bị phạt tù có thời hạn. Ảnh đính kèm là ảnh chụp tội phạm của tòa án.

Cạch cạch cạch…

Máy in in trang web ấy ra.

Thẩm Vọng Thư luôn nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn chằm chằm mấy phạm nhân trên ảnh.

Cô ta đưa tay đến, chạm vào màn hình.

“Thứ đáng chết… thứ đáng chết…” Thẩm Vọng Thư lầm bầm.

Mẹ cô ta không đáng phải chết.

Năng lực của cô ta đúng ra không nên tác động lên người mẹ vô tội.

“Đi chết đi…”

Tiếng máy in đang tiếp tục vang lên.

Thẩm Vọng Thư khẽ quay đầu, nhìn sang tờ giấy vừa được in ra.

Tiêu đề mẩu tin đã thay đổi, biến thành nghi phạm trong lúc lấy lời khai đột ngột phát bệnh, đưa đến bệnh viện nhưng vẫn chết.

Nội dung trang web trong laptop cũng đã thay đổi.

Thẩm Vọng Thư quay đầu lại, tiếp tục tìm kiếm tin tức.

Cô ta không dùng từ khóa để tìm kiếm. Chỉ lướt đọc từng mẩu tin một. Không có hình thì cô ta tìm hình, có hình, cô ta liền lập tức ấn tay vào.

Tội phạm giết người, thủ phạm gây tai nạn giao thông, bạo hành gia đình, bất hiếu, hiếp dâm, hành hung… đủ thứ tin tức xã hội, được cô ta lướt xem từng tin một. Bất kể về phương diện pháp luật, những người này bị xử phạt như thế nào, cô ta đều đưa tay đến.

Mẩu tin được in ra, xem như một ghi chép.

Nếu không tìm được hình đương sự, cô ta cũng sẽ ghi chép lại.

Tôi nhìn Thẩm Vọng Thư trong bóng tối mà phải rùng mình.

Người phụ nữ này đã mất kiểm soát, đang tùy tiện sử dụng sức mạnh của mình.

Nên ngăn cản không?

Khi đọc những tin tức xã hội này, tôi cũng vô cùng tức giận, hận một nỗi không thể loại trừ những thứ cặn bã này ra khỏi xã hội. Pháp luật chưa làm được chuyện này và cũng không thể làm được. Thế nhưng, để cho một người đi làm chuyện này sẽ lại tạo ra tai họa ngầm rất lớn.

Thẩm Vọng Thư thậm chí chẳng phân định kĩ càng độ chân thực của những mẩu tin ấy. Cô ta chỉ cần nhìn thấy tin, là ấn tay lên màn hình ngay, chỉ vậy mà thôi.

Cạch cạch…

Tiếng máy in đã dừng lại.

Vẫn là gian phòng tối tăm, Thẩm Vọng Thư ngồi giữa đống giấy.

Cảnh tượng này tôi đã trông thấy khi cảnh mộng bắt đầu.

Nếu trong mẩu tin không có hình, Thẩm Vọng Thư sẽ thuê người đi chụp.

Cứ như thế cô ta lần lượt nhấn vào đầu những người ấy…

Tôi quay đầu lại, nhìn về phía cửa nhà.

Có tiếng động gì đó….

Kẽo kẹt…

Cửa phòng ngủ bị ai đó mở ra.