Cửa ra vào dị không gian đã bị tôi xóa sổ, nhưng chúng tôi vẫn chưa thể rời đảo Cụt Đầu.
Khoảng thời gian tiếp theo, chúng tôi đi theo đoàn quay phim, làm quần chúng hiếu kì.
Hai người lính kia đã hòa vào trong quân đoàn, khiến1tôi chẳng thể phân biệt được. Vóc dáng, trang phục của họ quá giống nhau, muốn phân biệt rất khó.
“Bị nhìn thấy cũng không sao à?” Tôi hỏi Ngô Linh.
Ngô Linh lắc đầu: “Vốn dĩ đã có khả năng là bị biết rồi.”
“Hả?”
“Dư luận quần chúng còn8khống chế được, chứ kiểu này….” Ngô Linh hất cằm, nhìn về phía những quân nhân đang xếp hàng chỉnh tề: “Không thể hoàn toàn không biết. Bên trên cũng phải làm công tác chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”
“À…” Tôi cảm thấy khó có thể2tả thành lời.
Nói thật lòng, tôi chưa từng nghĩ quân đội sẽ có bao nhiêu tác dụng trong sự kiện này. Nếu người sống không có năng lực, không học được những kĩ năng có liên quan thì không thể đối phó được với hồn ma. Đương4nhiên, nếu là người sống có ý chí đủ mạnh, tính cách kiên định, bám chắc chủ nghĩa duy vật và cũng đủ gan dạ, thì những hồn ma yếu e là cũng không thể hại được họ. Đó cũng chính là cục diện bế tắc chẳng thắng chẳng thua. Nhưng mà đâu phải hồn ma nào cũng yếu. Giống như con ma mặc trang phục cổ kia, có thể nói là hiếm có trong muôn vạn, những hồn ma như Thân Tiểu Dung, những ma nữ bị lột da mặt, cũng đâu phải ít. Người sống nếu chỉ dựa vào sức mạnh ý chí thì có thể chống lại nổi chúng hay không?
Tôi không khỏi mở rộng tưởng tượng, nghĩ đến phương diện huấn luyện.
Nếu là quân nhân, đồng loạt học một vài phép thuật, chắc cũng không phải là không thể nhỉ?
Tác giả tiểu thuyết, nhà biên kịch điện ảnh khi tưởng tượng, đều sẽ đưa vào nhóm người này. Nếu thực sự có chuyện, thì cũng chính nhóm người này xung phong ra tuyến đầu. Dù trong tiểu thuyết, phim điện ảnh họ không được đóng vai chính, nhưng vẫn sẽ trở thành phông nền quan trọng, thể hiện sức mạnh quốc gia. Đây cũng là lẽ tất nhiên. Bất kì quốc gia nào phát hiện một số hiện tượng quái dị, đều sẽ tìm cách để ứng phó.
Ngô Linh lên tiếng, cắt ngang tưởng tượng của tôi: “Nếu xảy ra chuyện, sau khi chết họ sẽ biến thành một đoàn quân hùng mạnh.”
Tôi rùng mình một cái, kinh ngạc nhìn sang Ngô Linh.
“Người bình thường đúng là không thể chiến thắng hồn ma.” Ngô Linh bình tĩnh nói: “Đây có thể xem là sự khác biệt về loài. Nhưng nếu tất cả đều biến thành ma, thì giới hạn này đã không còn. Ai mạnh hơn, vậy phải xem ý chí của ai kiên cường hơn. Mà ở phương diện này, quân đội chính là mẫu mực.”
Tôi nhìn sang những hàng quân đang xếp ngay ngắn, hiên ngang hùng dũng.
“Nếu thực sự xảy ra tình huống tệ hại nhất, họ sẽ trở thành phòng tuyến hàng đầu bảo vệ người bình thường.” Ngô Linh nói tiếp: “Cũng giống như hiện tại.”
Tôi khẽ mím môi.
“Điều chúng ta có thể làm cũng chỉ là cung cấp một vài ý kiến, cố gắng khiến cho ngày ấy đến muộn nhất có thể. Ngoài ra, chính là kế hoạch kia của Diệp Tử.” Ngô Linh thở dài: “Trong quá trình ấy, thương vong bao nhiêu chẳng quan trọng.”
Lý lẽ này tôi đã được nghe từ lâu và cũng đã chấp nhận.
Nhưng bây giờ nghe lại, lòng tôi vẫn cứ nặng trĩu.
Không biết gì mà chết đi và làm một người biết rõ sự tình mà chết đi, đó là hai vấn đề khác hẳn.
Những người trước mặt có lẽ tuổi tác cũng tương đương với tôi. Họ có biết mức độ ác hóa của thế giới này, biết đại họa mà chẳng bao lâu nữa mình sẽ gặp phải hay không?
Lưu Chí Quốc, Lưu Chí Quân và các nhân viên công tác của đài truyền hình chắc chắn là chẳng hay biết gì.
Hai người họ an táng tro cốt của bà cụ Tống Hiền trong một nghĩa trang công cộng trên đảo.
Đây là nghĩa trang và bia tưởng niệm được nhà nước xây dựng sau chiến tranh.
Lúc bà cụ Tống Hiền trốn khỏi đảo Cụt Đầu, mang theo di thể của cha mẹ mình, nhưng còn có rất nhiều di thể đã bị bỏ lại nơi đây, mãi đến khi chiến tranh kết thúc, mới có người đến nhận xác.
Bia tưởng niệm cũng là để tưởng niệm những người tử nạn.
Hai anh em họ quỳ trước bia tưởng niệm khóc thảm, các quân nhân đứng nghiêm chào, thần thái đầy trang trọng.
Ống kính và nhân viên công tác vây lại thành một vòng của đài truyền hình đã gây ra không ít phá hoại cho cảnh tượng bi thương này.
Cũng may, đối tượng trước ống kính không hề bị ảnh hưởng.
Tôi nhìn chiếc bia tưởng niệm đơn sơ kia, đột nhiên nghĩ, sau khi tất cả mọi chuyện bùng nổ, trên toàn cầu sẽ còn dựng lên bao nhiêu chiếc bia tưởng niệm như thế?
Chắc sẽ không có đâu…
Bảy năm sau, người ta đã trơ ra mà chấp nhận sự thật, phân chia thành khu vực mạnh ai nấy sống, không can thiệp đến nhau. Sống tiếp mới là điều quan trọng nhất, người chết sẽ không được ghi nhớ, vì người sống cũng đang vùng vẫy bên bờ vực của cái chết.
Đây lại là một chuyện khiến người ta thấy buồn.
Tôi siết chặt nắm đấm.
Tôi cảm thấy lo lắng, nếu thực sự tình huống đó xảy ra, chẳng biết tôi có kiềm chế được cảm xúc của mình, có thể giữ được thái độ lạnh lùng như trong thời gian qua hay không.
“Đừng lo, vẫn còn thời gian mà.” Ngô Linh nói.
Lưu Miểu vỗ vỗ lên vai tôi.
“Chỉ cần vẫn khống chế được dư luận quần chúng thì những phiền phức này vẫn nằm trong phạm vi nhỏ.” Ngô Linh nói.
Nếu mấy tỉ người trên toàn cầu không đồng loạt hoảng sợ, dẫu mấy con ma có thể tạo thành thiên tai nặng nề và thương vong thảm khốc, cũng sẽ không khiến cho hệ thống xã hội đang hiện hành sụp đổ.
Tôi gật đầu, thân thể dần thả lỏng ra.
Đảo Cụt Đầu không có mạng internet, hoàn toàn cắt mạng. Do lúc đến tôi chẳng có trang bị gì nên chỉ biết ngồi không trong phòng.
Lưu Miểu ở chung phòng với tôi. Phần lớn thời gian anh ta cũng chỉ ngồi thừ người ra. Tôi và anh ta chẳng mấy khi nói chuyện. Nguyên nhân chính là khi ngồi thừ người vẻ mặt của Lưu Miểu cực kỳ nghiêm túc, hình như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
Chúng tôi ở lại đảo Cụt Đầu một đêm, chủ nhật lên đường trở về.
Trong quân đội có người ra tiễn, đưa chúng tôi đến bến đỗ.
Đường về cũng đầy nhọc nhằn. Sóng biển hình như còn lớn hơn lúc đi.
Tôi cứ đờ đờ đẫn đẫn, bước chân lên bờ rồi mà vẫn chưa thể bình thường lại.
“Không sao chứ?” Lưu Miểu lo lắng hỏi.
Tôi lắc đầu: “Vẫn ổn… để tôi nghỉ…” Tôi bụm miệng lại.
Lưu Miểu chỉ tay: “Bên kia là nhà vệ sinh.”
Tôi lập tức phóng đi, nhưng vẫn chưa thể chạy thẳng đường.
Vào nhà vệ sinh, tôi nôn khan mấy lần mới dần hồi phục lại.
Chuyến đi này giải quyết cửa ra vào dị không gian khá nhẹ nhàng, trái lại ngồi thuyền đi và về đã làm tôi bị hành đến tàn tạ.
Tôi rửa mặt, trở lại phòng chờ của bến đỗ.
Người của đài truyền hình đã đi hết, hình như Lưu Chí Quốc và Lưu Chí Quân cũng vậy.
Ngô Linh và Lưu Miểu đang cúi đầu xem chung một chiếc điện thoại.
Ngô Linh nhìn thấy tôi trước, đưa điện thoại cho tôi xem.
Trên điện thoại là phong cách vẽ tranh quen thuộc với tôi.
Tranh của Bạch An.
Tác phẩm mới của Bạch An là một bức tranh kì dị. Tuy trước đây tranh của anh ta vẽ đều rất kì dị, nhưng ít nhất tôi cũng hiểu được đó là cảnh tượng gì. Còn bức này khiến tôi mê man.
Trên bức tranh là nền trời xanh, màu sắc rất trong trẻo, không hề u ám.
Trong tranh có một con quái vật, bay từ trong người một người ra như bướm bay khỏi kén. Con quái vật này thì tôi biết, chính là con Behemoth mà Diệp Thanh đang nhốt.
Behemoth to lớn, lông mọc dài, nhìn vào vừa hung tợn vừa oai phong.
Còn cái người kia thì chỉ nhìn thấy dáng vẻ. Nhìn tư thế chân tay buông thõng một cách tự nhiên, hình như đã ngất hoặc chỉ là một cái xác.
“Đây là gì? Nhập vào? Loài yêu quái biết nhập thân?” Tôi buột miệng hỏi, đột nhiên nhớ đến, những con yêu quái mà tôi thấy trong cảnh mộng đều xuất hiện đột ngột.
Cũng không phải là xuất hiện đột ngột, đám người trong tương lai kia chắc là có theo dõi được chúng, nhưng cự ly rất giới hạn. Có lẽ là đến gần thành phố rồi mới phát hiện ra chúng, hoặc dứt khoát chúng từ trên trời rơi xuống, giẫm lên những tòa nhà, loài người mới hoảng sợ tháo chạy.
Nếu không phải chúng biết tàng hình, thế thì chúng phải có cách tránh khỏi sự giám sát của loài người và hồn ma…
Đúng rồi!
Lúc mơ thấy người dẫn đường thì tôi đã thấy rồi! Con quái vật khổng lồ giống như sói, như chó ấy, vốn dĩ là một con người hành động cứng đờ cơ mà!
Tôi nhìn lại bức tranh ấy lần nữa, rồi nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình.
Ngô Linh và Lưu Miểu im lặng lắng nghe.
Tôi nhìn sang họ.
“Bạch An chết rồi.” Ngô Linh nói.