Sức mạnh của ma nữ đang thay đổi.
Đột nhiên tôi rùng mình một cái, nghĩ đến một khả năng.
Có thể cô ta muốn biến thành linh hồn. Không còn là ma, mà là linh hồn.
Tôi cắn chặt răng, cố hết sức sử dụng năng lực của mình.
Tôi có thể cảm nhận được hai nguồn sức mạnh đang xung đột nhau.
Thế1nhưng ma nữ vẫn chẳng hay biết gì.
Cô ta đã khôi phục lại từ trạng thái quái lạ, lập tức xuất hiện trong một linh đường (nơi tổ chức tang lễ).
Hai cỗ quan tài đang được đặt cạnh nhau, cảnh tượng này khiến tôi cảm thấy quen thuộc đến lạ.
Ma nữ mỉm cười đầy vui vẻ.
Chớp mắt, lại là một8cuộc thảm sát.
“Á!” Tôi không chịu nổi hét lên một tiếng.
Cơn đau lan rộng trong đầu, linh hồn hình như dãn nở ra như sắp nổ tung.
Năng lực của tôi và sức mạnh đang được tăng cường của ma nữ hình như đang duy trì ở điểm cân bằng. Tôi không ngừng đảo ngược thời gian của ma nữ, nhưng2chỉ khiến cho thực lực của ma nữ duy trì ở mức độ trước đó.
Hết lần này đến lần khác…
Cảnh tượng khuôn viên nhà trường chớp mắt biến mất.
Nhà vệ sinh có tường màu tím biến thành một khối ánh sáng màu tím
Khuôn mặt của cô gái lúc rõ ràng, lúc mờ ảo.
Thứ duy nhất không thay đổi chính là4màu máu và tiếng gào thảm thiết không ngừng vang lên bên tai.
Tiếng xe cộ và tiếng ồn ào của học sinh ở đằng xa chỉ càng khiến cho cảnh tượng này thêm phần tĩnh mịch.
Tôi nhìn thấy sân thể dục nhà trường trong nắng chiều.
Hai người, không, là hai con ma.
Một trong đó là Lý Mai, còn lại…
Tôi trợn trừng mắt.
Người đó là…
Lý Mai và cô ta chưa nhận ra sự có mặt của tôi và ma nữ, nhìn vẻ mặt của họ thì hình như đã đạt được một thỏa thuận gì đó.
Thời gian của cảnh mộng đã sắp trôi đến thời điểm trong hiện thực.
Tôi cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng nếu không giải quyết được ma nữ này, e là cảnh mộng sẽ kết thúc mất!
Phải tìm cách khác!
Tôi nhìn chằm chằm cô ta, đột ngột lên tiếng: “Tuệ Lan! Chồng cô đã chết nhiều năm lắm rồi!”
Ma nữ luôn làm lơ tôi thình lình khựng lại.
“Ông ta đã bỏ cô, lấy người khác, bây giờ hẳn ông ta đã chết.” Tôi đánh liều nói.
Cô ta có thể nghe thấy tiếng nói của tôi!
Trước đây, cô ta chẳng qua chỉ là làm lơ tôi. Cũng có thể là lời nói của tôi đã điểm trúng vết thương lòng của cô ta.
Ma nữ chầm chầm quay đầu lại, nhìn chằm chằm tôi bằng đôi mắt u ám.
Tôi cảm thấy không chỉ có mỗi ánh mắt của cô ta nhắm về phía mình, mà còn hai ánh mắt khác cũng đang nhìn qua.
Thân thể ma nữ đã chắn tầm nhìn của tôi.
“Cô chưa từng nghĩ đến việc đi tìm ông ta à?” Tôi dồn sự tập trung lại, nhìn chăm chú ma nữ, hỏi tiếp.
Ma nữ chợt trợn to mắt lên.
“Ồ, cô không thể đi tìm ông ta. Ông ta không cần cô nữa. Cô đã tái giá với bao nhiêu người rồi?” Tôi lại hỏi.
Thân thể ma nữ bắt đầu run lên: “Không… không phải…”
“Cô đã lấy người khác rồi. Cô đã lấy bao nhiêu người rồi? Cô từng làm vợ, làm dâu cho bao nhiêu người? Đứa con trong bụng cô….” Ánh mắt tôi di chuyển xuống: “Rốt cuộc là của ai?”
Ma nữ đưa tay sờ lên bụng mình.
Tôi nhìn thấy thứ trong bụng cô ta đang ngọ nguậy, hình như đang muốn xuyên thủng lớp da, chui ra ngoài.
“Á! Á á á a…! Ma nữ đau khổ gào lên, thần thái trong đôi mắt đang dần biến mất.
Tôi cảm thấy hồn ma dưới tay mình đã ngừng phản kháng.
Lúc này năng lực của tôi cũng ào ạt trút ra.
Ma nữ trở tay nắm lấy cổ tay tôi.
Máu từ bụng cô ta chảy ra.
Cục thịt nhỏ đã chui ra, bám vào lớp da bụng, cánh tay nhỏ xíu gác lên cổ tay tôi.
Tôi cảm nhận được sự nhơm nhớp và hơi ấm của máu.
Thoáng chốc, ma nữ và cục thịt đã phát sinh biến đổi trước mắt tôi.
Cục thịt biến mất, ma nữ biến trở lại hình dạng lúc còn sống. Mặt cô ta vẫn còn đó nét hoảng sợ.
Một giây sau, cô gái ăn mặc đơn giản, thậm chí là quê mùa ấy đã biến mất.
Ngay khoảnh khắc ấy, hình như tôi đã nhìn thấy vẻ mặt dửng dưng của Lý Mai và người phụ nữ kia.
Thân thể tôi đã tựa lên ghế.
Trên tay còn đọng lại xúc cảm ấy.
Tôi cúi mặt, tựa như vẫn còn thấy dấu tay của ma nữ và vết máu do cục thịt đó để lại.
Nhưng thực ra lại chẳng có gì cả.
Tôi cảm thấy buồn bực, không hề có cảm giác nhẹ nhõm khi giải quyết con ma kỳ quái ấy.
Không nói đến sự đồng cảm với oán phụ kia.
Đối với tính cách của tôi thì tôi không xem cô ta ra gì cả.
Chắc là có tồn tại nhân tố thời đại, cô ta không thể không dựa vào đàn ông mà sống, không chỉ nương tựa về vật chất, mà cả tinh thần cũng vậy.
Một mặt là không chấp nhận sự thật bị ruồng bỏ, một mặt lại không thể không ngừng tìm kiếm điểm tựa mới để duy trì sự tồn tại của mình, đồng thời cô ta lại giữ chặt một số quan niệm phong kiến, nhốt mình trong cái vòng luẩn quẩn mất tự chủ.
Cô ta khác với Lý Mai.
Lý Mai chỉ còn lại cái tôi, còn cô ta đã hoàn toàn đánh mất cái tôi ấy.
Tôi thở hắt ra một hơi, vừa nhớ đến Lý Mai, liền cầm điện thoại lên, gọi cho Ngô Linh.
“… Hả? Danh sách học sinh trường trung học trực thuộc đại học Khoa học Kĩ thuật?” Ngô Linh rất kinh ngạc khi nghe thấy yêu cầu của tôi.
“Cũng có thể là không có… nhưng tôi thấy chắc là có liên quan. Có lẽ cô ta đã tốt nghiệp ở trung học trực thuộc đại học Khoa học Kĩ thuật, biết chuyện của Lý Mai.” Tôi nói.
Có lẽ Ngô Linh đang trao đổi với Nam Cung Diệu, tôi nghe thấy tiếng nói loáng thoáng từ đầu dây bên kia.
“… Vâng, trung học trực thuộc đại học Khoa học Kĩ thuật… Ồ…” Đột nhiên cô ấy nói với tôi: “Nam Cung đang tra. Trước đây khi tra là phần mềm tự tìm kiếm, cũng không chú ý đến điểm này… Có rồi! Cậu đã đúng rồi!”
Tôi giật mình.
“Biện Tư Quân, là học sinh tốt nghiệp trung học trực thuộc đại học Khoa học Kĩ thuật.” Ngô Linh nói: “Hồn ma mà cậu thấy và cả hồn ma mà cậu học sinh chúng tôi đến gặp đã nhìn thấy, e là những ma nữ này đang đi kiếm đồng bọn.”
Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh khi nãy trong cảnh mộng.
Bọn họ lạnh lùng đứng bên ngoài quan sát, làm lơ để cho tôi và ma nữ tàn sát lẫn nhau.
Cái sự dửng dưng ấy…
Không phải là người cùng hội. Nói cho chính xác, không phải là ma cùng hội.
Thật là…
Tôi thở dài.
E là chúng còn phiền phức hơn cả oán phụ suýt biến thành linh hồn kia.
“Họ muốn làm gì? Thành lập quốc gia mới à?” Tôi vừa hỏi, mắt vừa nhìn lên đèn huỳnh quang.
“Không biết.” Ngô Linh rất nhanh đã cho tôi một câu trả lời: “Nhưng không phải là chuyện tốt lành gì đâu.”
Người của Thanh Diệp hiển nhiên không cho rằng người và ma có thể chung sống hòa bình.
Tôi nhớ lại cái thế giới tương lai ấy.
Đích xác là không thể chung sống hòa bình được.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Tôi ngắt máy, mở cửa, nhìn thấy em gái thò đầu vào.
“Làm gì thế?”
“Hì hì, anh à, uống trà sữa không? Em muốn uống trà sữa.” Em gái huơ huơ chiếc di động trên tay: “Mình cùng gọi ship nhé!”
“Ừ…”
“Anh muốn uống gì?” Em gái đưa điện thoại cho tôi.
Nó đã chọn xong món mà mình muốn uống.
Tôi không chú ý mà cứ lướt qua tên đồ uống này đến đồ uống khác.
“Anh bảo này, em đã có bạn trai chưa?” Tôi hỏi.
Nhỏ em “ơ” một tiếng.
“Nếu có bạn trai thì nhất định phải nói cho anh biết đấy. Anh giúp em kiểm định.”
Kiểm định nhân phẩm… và quái dị.
“Còn nữa, nếu gặp phải dạng con trai tồi phải lập tức đá ngay, biết chưa? Em đừng có mà dính vào dạng con trai tồi tệ. Có chuyện gì nhất định phải báo cho anh biết.” Tôi ấn tay lên đầu em gái.
“Anh nghĩ em bị bại não à. Này này, em mới gội đầu.” Em gái ngoe nguẩy hất tay tôi ra: “Anh hai à, không ngờ anh lại nghĩ em như thế đó!”
“Không phải thì tốt.” Tôi mỉm cười, chọn bừa một cốc trà sữa.
“Loại này không được, còn chưa đủ phí ship nữa. Anh chọn loại gì đắt một chút đi. Cái đắt nhất ấy…” Nó la lên.
“Em đặt mua thêm một ly cho đủ đi. Dẫu sao em cũng đã béo như vậy rồi, ăn nhiều một chút…”
“Anh mới béo đó!”