Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1643: Mã số 031 – Người thứ ba (8)




“Ông vẫn ổn chứ?”

“Tôi biết… tôi biết mà… cái thứ đó sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến tôi. Sớm muộn gì… người phụ nữ đó cũng tìm đến tôi… người phụ nữ đó… người phụ nữ đó sẽ giết tôi như đã giết ông ta… Con ma đó bị điên, bị điên… Tôi sẽ bị giết… Tôi sẽ bị giết…”

“Tôn Đức Sinh? Tôn Đức Sinh!”

“Á! Đừng qua đây! Đừng1qua đây! Á á á a…!

Bịch bịch bịch…

“Cha! Cha! Tụi mày đã làm gì? Tụi mày đã làm gì cha tao!”

“Câu này anh nên hỏi chính ông ta.”

“Cái gì…”

“Này, mày…”

“Mày làm gì thế!”

“Tôn Đức Sinh.”

“Phù… phù… phù… hu hu hu… hức… Tôi không muốn… Tôi đâu có muốn. Tôi không biết, tôi hoàn toàn không biết… nó cũng không biết…”

“Đã xảy ra chuyện gì? Sư phụ ông bị ma giết8chết như thế nào?”

“Hức… Tôi không biết… hôm đó tôi quay về thì thấy máu… Trước đó tôi với ông ta đã cãi nhau một trận, đã đánh nhau. Tôi không hề làm ông ta bị thương! Ông ta khỏe hơn tôi nhiều! Tôi hoàn toàn không chạm vào ông ta… Tủ bị tông phải, có thứ gì đó rơi ra. Ông ta đã đấm tôi một đấm, chỉ vậy2thôi… Sau đó tôi chạy. Tôi chẳng có nơi nào để đi. Lúc đó đang ở nơi xa lạ, nên tôi đành phải quay về… Ông ta… ông ta đã chết rồi... Trong nhà có một người phụ nữ! Chính là người phụ nữ trong tấm ảnh… người phụ nữ đó… người phụ nữ đó đang nấu ăn trong bếp… Sư phụ tôi, sư phụ tôi thì nằm trong phòng4ngủ, toàn là máu… máu ở khắp nơi… Giống như người đó… bụng, bụng bị rạch… một lỗ lớn… là vậy đó… Tôi sợ quá định bỏ chạy, nhưng người phụ nữ đó đã đứng ở sau lưng tôi… cô ta đứng ở sau lưng tôi, bưng một chén canh… trong chén đỏ đỏ vàng vàng, không biết đã nấu thứ gì. Là vậy đó… bốc mùi thối… cô ta kêu tôi ăn cơm, tôi đứng yên. Đột nhiên cô ta nổi giận… kính cửa sổ trong phòng, trong cả nhà đều bị vỡ vụn, cái chén cũng vỡ. Cô ta là người chết… cô ta là người chết… Trong bụng, bụng cô ta rách ra, từ bên trong có mấy con ma nhỏ bò ra… tôi không biết đã xảy ra chuyện gì! Thực sự không biết gì cả! Rồi tôi ngất xỉu!”

“Sau đó thì sao?”

“Phù… phù… Ặc… tôi không biết… Lúc tôi tỉnh dậy, lúc tôi tỉnh dậy thì cô ta đã biến mất… Bụng… bụng tôi có thứ gì đó đang đè lên, là một chiếc vòng đeo tay, vòng vàng. Tôi đã từng thấy nó. Của sư phụ tôi, vốn dĩ được cất ở trong tủ… lúc đánh nhau, đã rơi ra, chắc là vậy… Tôi không biết… tôi đã vứt đi, nhưng ngày hôm sau lại xuất hiện. Tôi không thể vứt nó đi… cái thứ đó cứ bám theo tôi. Sau đó nữa… sau đó nữa là vậy đó… Ma nữ đó cũng không xuất hiện nữa. Tôi bèn làm lại nghề cũ. Nhưng do tôi thấy sợ chuyện của sư phụ mình… Nên tôi đã chạy về, làm ở quê. Con trai tôi cũng đã lớn. Sau đó liền vậy… Lúc thì tìm xác chết, lúc thì gạt người ta, mà cũng không cần dùng đến xác… Sau đó con trai tôi lấy vợ, cùng nhau… Vốn là thế… Chiếc vòng đó… chiếc vòng đó sau này không thấy đâu nữa…”

“Sau khi làm minh hôn cho Thái Soái, con trai của Thái Khai thì nó biến mất?”

“…”

“Lúc còn sống, sư phụ ông có kể về chuyện này không?”

“Có kể. Là của sư phụ ông ta để lại. Sư phụ ông ta chắc cũng là một tay lừa đảo, đào mộ. Ngày xưa trong mộ còn có đồ bồi táng. Sư phụ ông ta chắc là làm nghề ấy. Sau này không còn đồ bồi táng nữa thì đi trộm xác chết… Vậy đó… Chiếc vòng, chắc cũng là… nghe nói rất được tiền.”

“Sư phụ ông ta sao mà chết?”

“Hả? Bị cắn chết, bị sói cắn chết, vào núi tìm xác đó, cũng có thể là chạy lên núi đào mộ… Nghe nói…”

“Ông nhớ được gì à?”

“Bụng bị cắn rách…Nghe nói, bụng bị cắn rách, một lỗ lớn…”

“Đó không phải là giống ông sư phụ kia của ông…”

“Hức… hu hu…”

“Vòng đeo tay đã rơi vào tay của sư phụ ông?”

“…”

“Vợ của ông Thái đã chết rồi.”

“…”

“Gần đây ông có gặp phải chuyện gì không?”

“…”

“Cha…”

“Cha, đừng làm tụi con sợ mà.”

“Tôi, tôi đã nhìn thấy… tôi đã thấy rồi… hôm đó đã nhìn thấy ở trong nhà… Người phụ nữ đó ngồi trong nhà, trên tay đeo chiếc vòng ấy… người phụ nữ đó, đã ngồi ở trong nhà… Tôi không biết, không biết cô ta muốn làm gì. Cô ta bất chợt biến mất, chiếc vòng cũng không còn, chẳng thấy quay lại. Tôi đã tìm. Đã tìm ở trong nhà…”

“Nhà bên này cũng tìm rồi à?”

“…”

“Ông có không ít nhà đúng không? Ở nhiều nơi khác nhau…”

“…”

Đùng!

Binh binh… đùng! Koong!

Cộp cộp cộp…

Ầm!

Lạch cạch!

Tang!

“Phù… phù…”

Cộp cộp cộp…

“Chính là chiếc vòng này đúng không?”

“Hu hu… ớ… phù… ha a… tôi…”

“Cha!”

“Á…”

Ầm!

Ầm!

Vù!

Xào xạc…

“Á á á á…”

“Cha!”

Keng! Leng keng!

Bốp!

“Cha! Cha! Hu hu hu…”

“Liên lạc với Thái Khai đi.”

“Được.”





Tiêu hủy chiếc vòng vàng. Kèm: Ảnh của chiếc vòng.

Chiếc vòng đeo tay trong tấm hình có màu sắc u ám, hình dạng giống như bị ai đó giẫm phải, bị cong quẹo biến dạng.

Trên mặt không có âm khí.

Ngày 14 tháng 3 năm 2006, xác nhận Tôn Đức Sinh tử vong. Xác nhận Thái Khai tử vong, chết do ngoại thương vùng bụng.

Ngày 14 tháng 3 năm 2006, dừng điều tra.



“Tuệ Lan, người đàn ông của cô lấy vợ trong thành phố rồi đó!”

“Tuệ Lan cũng khổ thật, trong bụng còn đang có thai kìa.”

“Nghe nói cưới một cô tiểu thư cành vàng lá ngọc đúng không? Tiểu thư nhà người ta có ăn học mà. Nếu là tôi, chắc chắn cũng chọn tiểu thư nhà người ta.”

“Chứ sao nữa, là con gái của công nhân mà.”

“Kết thành vợ chồng à…”

“Gì chứ! Đó là hôn nhân dàn xếp! Đâu có kể gì đạo đức!”

“Tuệ Lan làm sao đây?”

“Thì ở dưới quê. Cha mẹ chồng của nó đều ở lại dưới quê mà.”

“Tuệ Lan…”

“Tuệ Lan…”

“Thích Tuệ Lan, chúng ta chưa làm giấy kết hôn, nên cũng không cần làm đơn ly hôn. Em về nhà đi. Nếu em muốn sinh đứa bé ra thì mỗi tháng tôi sẽ chu cấp tiền cho em, xem như tiền nuôi con. Nếu em không muốn, tôi sẽ chi tiền để em phá nó đi. Bệnh viện trong thành phố phá được. Sau này em…”

“Em về đâu? Nhà của em chẳng phải là nhà của anh sao? Em về đâu đây?”

“Về nhà mẹ của em, bằng không thì…”

“Nếu về họ sẽ đánh chết em. Họ sẽ đánh em chết đó! Em đã được gả cho anh rồi mà! Còn mang thai con của anh nữa!”

“Em không thể ở chỗ tôi được. Vợ tôi không thích…”

Tiếng nói lùi xa dần. Chẳng nghe thấy gì nữa.

Yên tĩnh.

Yên tĩnh như cái chết.

Đích xác là chết rồi.

Trong ý thức của tôi hiện lên một vài kí ức.

Có tiếng nước… là tiếng nhảy sông chết đuối.

Bụng nặng trĩu, trong bụng vẫn còn đứa bé…

Coong…

Tay chạm phải thứ gì đó.

Trên tay…

Tôi nhớ là trên tay có vòng đeo.

Chiếc vòng vàng đó…

Là sính lễ, là vòng tay gia truyền. Vốn dĩ nhà mẹ đẻ cô ta muốn giấu lại, nhưng bị nhà chồng đòi cho bằng được. Do chuyện này, vốn dĩ chỉ vì sính lễ, của hồi môn mà trở nên bất hòa, hai gia đình cạch mặt nhau.

Cổ tay đau quá.

Chiếc vòng siết chặt lên tay, trì kéo cổ tay.

Sau một trận đau đớn, tôi cảm thấy chiếc vòng bị người ta lột ra.

“Này! Vàng đó! Vàng thật đó!”

“Không ngờ, tay chủ thuyền đó đối với đứa con dâu nuôi từ bé cũng không tệ nhỉ?”

“Có nhầm không nhỉ? Người này có vẻ không giống cái đứa con dâu nuôi từ bé đó của nhà họ Vương đâu?”

“Anh quan tâm làm gì. Cứ nữ là được rồi.”

“Tôi cảm thấy không phải đâu, anh đi tìm lại đi.”

“Thôi đi, thôi đi…”

Thân thể bị nhấc lên, đặt vào quan tài.

Thân thể tôi bay lên, cảnh tượng xung quanh đã thay đổi.

Tôi nhìn thấy hỷ đường (nơi tổ chức đám cưới) có treo phướn trắng.

Trong hỷ đường đặt hai chiếc quan tài. Một trong số đó, có một người phụ nữ đứng bên cạnh.

Cô ta đang nắm cổ tay mình, cúi mặt, thò tay vuốt ve lên cái bụng hơi nhô ra, nhìn về phía trước.

Cái bụng dưới bàn tay chợt trở nên bằng phẳng.

Mặt của người phụ nữ hiện lên một nụ cười quái dị.