“Ý bà là, Vương Trung quật thi thể của Lý Mai lên, tổ chức minh hôn với con trai ông ta? Minh hôn chính quy sao?”
“Chính quy hay không, tôi không biết. Tôi cũng chỉ nghe kể lại. Nhưng chắc là đáng tin. Minh1hôn là thật. Người bị quật lên chắc cũng là Lý Mai… Tôi không tận mắt chứng kiến, cũng chỉ nghe người ta nói như thế.”
“Vậy, chuyện có liên quan đến trung học trực thuộc đại học Khoa học Kĩ thuật, bà có biết8được nhiều không ạ?”
“À, những chuyện mà trước đó mấy người nói… Trường đổi hiệu trưởng, đổi tên… Những chuyện này tôi đều chứng kiến. Hơn nửa cuộc đời tôi đã trải qua ở ngôi trường đó, sau khi về hưu, cũng tham gia2hoạt động của giáo viên về hưu do trường tổ chức… Gian nhà vệ sinh đó, đúng như các cô cậu đã hỏi thăm, đó là sự cố, bị nhầm sơn tường. Học sinh ở lứa tuổi ấy, luôn có sức tưởng tượng khá4phong phú. Lý Mai… Tôi chưa từng nghĩ đến sẽ là Lý Mai… Trong trường từng xảy ra chuyện, nhưng những sự cố ấy… bất kì trường nào cũng có. Giáo viên gặp tai nạn giao thông trước cổng trường, học sinh không chịu nổi áp lực, tình thần sa sút có vấn đề… cả chuyện tự sát trong trường… những chuyện này đều cực kỳ hiếm, nhưng xảy ra ở bất kì trường nào cùng không có gì lấy làm lạ.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Xin lỗi, không giúp được mọi người. Nếu thực sự là Lý Mai… Tôi dạy ở trường nhiều năm như thế, nhưng chưa từng thấy con bé…”
“Vâng.”
File ghi âm dừng lại, đã phát hết.
Thông tin Ngô Linh gửi kèm đằng sau, nói rõ họ đã đặt trọng điểm điều tra lên Vương Trung.
Nếu Lý Mai thực sự đã minh hôn với con trai Vương Trung, kết hôn dựa theo quy trình truyền thống, thì cuộc hôn nhân này có thể chính là nguyên nhân khiến Lý Mai không thể bị tiêu diệt.
Trong này liên quan đến vấn đề thuộc về phương diện chuyên môn quái dị. Một người ngoài nghề như tôi không thể hiểu được, tôi cũng không giúp được Thanh Diệp.
Tiện tay tôi lướt qua trang chủ của Bạch An trên mạng xã hội.
Anh ta vẫn đang đăng tranh.
Tôi nhìn thấy một người quen mắt trong bức tranh mới của anh ta.
Đó là một người phụ nữ đang mang thai, đứa bé trong bụng và cả người đàn ông đứng trong bóng tối…
Là người bị hại trong vụ “Quái thai Tết Nguyên Đán”, có cả hai cha con Tiêu Chính và Tiêu Thiên Tứ.
Bức tranh tiếp theo, xuất hiện hình dáng của khách sạn Tuấn Ly.
Quả nhiên anh ta đã nhìn thấy những vụ án mà ngày xưa Thanh Diệp từng xử lý, có lẽ cũng nhìn thấy những sự vật quái dị mà tôi đã giải quyết trong một năm nay.
Nhóm Ngô Linh hình như chưa từng đến gặp anh ta. Cũng có thể là anh ta đã từ chối…
Tôi gửi tin hỏi Ngô Linh, mấy phút sau mới nhận được hồi đáp của cô ấy.
Bạch An dẫu gì cũng là một họa sĩ nổi tiếng, còn đi tuyến đường “truyện tranh ăn khách”. Phương thức liên lạc cá nhân của anh ta gần đây đã đóng. Di động khóa nguồn, địa chỉ cũng đổi. Tin gửi qua tài khoản mạng xã hội có lẽ anh ta hoàn toàn không đọc được. Mà liên lạc qua con đường cơ quan chính thức của anh ta, thì đội ngũ quản lý và công ty đã kí hợp đồng với anh ta cũng chỉ cho trả lời chung chung.
Người này tạm thời không liên lạc được.
Tôi thở dài, lướt qua trang chủ.
Cả thế giới vẫn bình yên an lành như xưa, dù còn tội phạm, chiến tranh, tội ác và người gian ác trở thành đối tượng chửi rủa trên các trang đầu, nhưng so với thế giới quái dị, vẫn đáng được xem là hòa bình.
Sau khi xem một lát, điện thoại tôi rung lên một cái.
Người gửi tin là Ngô Linh.
Nội dung ghi âm mới xuất hiện trên điện thoại của tôi.
Sau khi nhấn mở, tôi nghe thấy giọng của Ngô Linh.
“Xin chào bạn học Thôi.”
“Vâng ạ, chào các anh chị… Dạ, tạp chí chuyện ma đúng không?”
“Đúng vậy, nội dung của tạp chí chúng tôi có liên quan đến ma quỷ, quái dị. Chúng tôi tình cờ đọc được thông tin cậu đăng trên diễn đàn. Gần đây cậu đã thấy ma trong trường trung học trực thuộc đại học Khoa học Kĩ thuật đúng không?”
“Đúng. Chuyện này là thật đó!”
“Có thể kể chi tiết được không?”
“Dạ được. Chuyện này… ở ngay lầu giảng đường. Lầu giảng đường trường em, tầng bốn, khối 12 học ở đó. Nhà vệ sinh nữ ở tầng bốn không giống với nhà vệ sinh ở những tầng khác, nó có màu tím. Trước đây đã có tin đồn, một chị khóa trước tự sát ở đó. Để siêu độ cho chị ấy, cũng có thể là phong ấn chị ấy, nhà trường đã cho vẽ gì đó lên vách nhà vệ sinh, dùng màu sơn khác sơn che lại. Còn từng xảy ra chết người nữa. Giáo viên dạy các lớp ở tầng ấy, lớp đã học ở tầng ấy, có người gặp tai nạn, có người bị điên, tự sát. Có rất nhiều những lời đồn kiểu này. Em thì không tin.”
“Ừ.”
“Thật đó, trước đây em chẳng tin những chuyện ấy chút nào.”
“Cậu đã gặp phải chuyện gì, khiến cho bản phải thay đổi cách nhìn vậy?”
“À, em đã nhìn thấy, không phải cố ý đi xem đâu. Lớp học của em nằm ở tầng ba, em học lớp 11. Hết tiết thể dục, về lớp muộn, lúc em chạy vội lên thì đã vào tiết rồi, nhất thời không để ý, đã chạy quá một tầng.”
“Ừ.”
“Trước mặt em còn có một người nữa, hình như là giáo viên… nhưng em chưa từng gặp, không phải học sinh, là một người lớn, phụ nữ. Em chạy ngang qua cô ấy, nhận thấy chạy quá mất rồi… Khi em quay đầu lại, thì thấy cô ấy… cô ấy… tóc toàn là nước… trước đó không để ý… cả người cô ấy đều là nước, mặt… trắng bệch, thực sự là màu trắng, đôi mắt cũng vô hồn… đáng sợ lắm. Bên ngoài không mưa. Không biết tại sao cô ấy… lúc em xuống lầu suýt nữa là bị té, quay lại nhìn cô ấy lần nữa… cô ấy đến tầng bốn, đi mãi tới cuối đường, đến nhà vệ sinh ấy… nền nhà còn có nước… có dấu chân. Em nhớ là cô ấy có mang giày mà, nhưng dấu chân trên sàn, lại là… dấu chân trần…”
“Cậu không biết người đó à? Người đó ăn mặc thế nào?”
“Em không quen. Cô ấy… mặc áo thun ngắn tay, sơ mi thì phải… em quên rồi. Xin lỗi, em chỉ lo nhìn… Thực sự rất đáng sợ. Em có nghe thấy âm thanh trong lớp đang học, tiếng lên xuống lầu… Tiếng đọc bài rất vang, có cả tiếng giáo viên lớn giọng giảng bài… Cảm giác ấy, giống như một giấc mơ, gặp phải người như thế… giống như ảo giác vậy…”
“Cậu có đi xác định lại không? Tôi nhớ là trong bài viết cậu có nhắc đến là cậu từng đi xác định lại?”
“Khi nghỉ trưa em có đi xem. Đến nhà vệ sinh đó xem… À… đó là nhà vệ sinh nữ… em chỉ đi ngang qua cửa. Bên trong các chị lớp 12 đang rửa tay… em không thấy ai khác, không thấy người đó.”
“Ừ.”
“Còn nữa, có một chuyện em không viết trong bài đăng.”
“Còn xảy ra chuyện gì nữa à?”
“Vâng… chắc là, em thấy, chắc là cô gái đó đến báo thù… em đã nhìn thấy lúc tan học. Tan học đi qua cổng sau, ngang qua sân thể thao. Em nhìn thấy hai người con gái đang tản bộ trên đường chạy bộ. Một người mặc đồng phục học sinh… không phải đồng phục khóa tụi em, hơi giống đồng phục cũ. Áo khoác thể thao. Hai người đều là nữ. Người còn lại mặc đồ của bản thân thì phải. Lúc đó hơi xa… em nhìn thấy sau khi đi được một đoạn, hình như họ đã xảy ra tranh cãi. Cô gái mặc đồng phục đã bóp cổ cô gái còn lại… em cứ ngỡ đang đánh nhau. Vốn định chạy qua… thì họ thình lình biến mất. Thực sự là thình lình biến mất, chớp mắt là chẳng thấy đâu nữa. Em không có bị hoa mắt đâu. Hai người ấy vốn đang ở đó, đột nhiên chẳng thấy đâu nữa.”
“Người mặc áo khoác thể thao mà cậu nói, có phải mặc đồ như vậy không?”
“Ôi chao! Đúng, chính là đồng phục của khóa này. Cũng tương tự như mấy khóa sau…”
“Ừ, vậy được rồi. Tôi hiểu rồi.”
File ghi âm chạy đến giây cuối cùng.
Tôi nhìn tệp tin, chau mày.
Hai người?
Còn một người nữa, trên người đầy nước?
Nếu mà ma, thì chắc là ma chết đuối? Ma da? Nhưng mấy lần Lý Mai hại chết người thì đều không dùng thủ đoạn ấy mà.