Giằng co, đối đầu đều không xảy ra như tôi dự liệu.
Diệp Thanh vung tay ra sau, người tôi bị đẩy trúng, văng ngược ra phía sau.
Tôi không cảm thấy mình bị thương. Cú đẩy đó của Diệp Thanh không gây đau đớn.
Linh hồn tôi bay lùi ra sau một đoạn, rơi vào trong thân thể mình.
Cảnh mộng1đã kết thúc.
Tôi mãi vẫn chưa định thần lại được, bên tai vẫn đọng lại tiếng nói của con ma đó.
“Cuối cùng đã hiện thân nhỉ, linh hồn bảo vệ…”
Linh hồn… bảo vệ?
Diệp Thanh chẳng phải ma sao?
Nửa trên thân thể tôi nằm trên giường, hai chân thòng xuống sàn, cơ vùng eo bị kéo căng.
Cảm giác đau8buốt khiến tôi tỉnh hẳn.
Bây giờ không phải lúc ngẫm nghĩ về cách gọi ấy.
Diệp Thanh và con ma ấy đã đối mặt với nhau rồi!
Tôi hốt hoảng bật dậy, vội vàng gọi điện thoại cho Ngô Linh.
Ngô Linh rất nhanh đã bắt máy. Họ đã về đến Dân Khánh, nghe tôi kể xong nội dung cảnh mộng,2liền chuẩn bị chạy đến nhà Khưu Minh.
“… Nếu từ bên này qua đó, chắc mất khoảng bốn tiếng.” Ngô Linh nói: “Tôi và Gã Khờ sẽ qua đó, Nam Cung và Ma Cô thì đến phòng nghiên cứu. Cậu cũng qua đó đi. Nếu có vấn đề gì…”
Ngô Linh không nói tiếp.
Nếu Diệp Thanh có chuyện, chỉ4có thể nhờ tôi cứu anh ta.
Nhưng tôi đã từng mơ thấy Diệp Thanh rồi…
Đột nhiên tôi thấy ớn lạnh khắp người.
Tôi đã mơ thấy thời thơ ấu của Diệp Thanh từ lâu, bây giờ người duy nhất có thể làm đối tượng cho cảnh mộng là Lưu Miểu. Lần trước ở khu Dương Sơn, là do thời gian của toàn bộ không gian ấy đều rối loạn, chứ không phải Lưu Miểu được cứu ra nhờ năng lực của tôi.
Nhưng nếu như thế, những gì Lưu Miểu đã trải qua trong khoảng thời gian ấy…
Chắc sẽ biến thành hai đoạn kí ức nhỉ?
Tôi không chắc lắm.
Rõ ràng nhóm của Ngô Linh chưa có chuẩn bị cho phương diện này, hoàn toàn là hành xử dựa theo tình huống cụ thể.
Tôi nói với cha mẹ một tiếng, rồi vội vàng rời khỏi nhà.
Đón xe đến thôn Sáu Công Nông, tôi vẫn chưa thấy Nam Cung Diệu và Cổ Mạch đâu.
Chạy thẳng một hơi đến tầng 6, mở cửa chính của phòng nghiên cứu, đột nhiên tôi nhận thấy, âm khí trong phòng nghiên cứu không hề thay đổi.
Âm khí của Diệp Thanh vẫn còn, lại cực kỳ ổn định.
Tôi cẩn thận đi vào bên trong.
Trong phòng rõ ràng rất tối, chỉ có ánh trăng chiếu vào những vết thủng trên tường, nhưng tôi vẫn ngay tức khắc nhìn thấy có bóng ai đó trong văn phòng.
Diệp Thanh đang ngồi sau bàn làm việc nằm sát cửa sổ, đầu tựa lên lưng ghế, hình như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mây đen đang che khuất ánh trăng, nhưng có thể chắc chắn, hiện tại Diệp Thanh vẫn còn ở đây.
“Diệp Thanh?” Tôi gọi một tiếng, bước tới một bước.
Cái bóng trên ghế khẽ động đậy, hình như đang cúi đầu xuống nhìn tôi.
“Con… con ma đó… bị anh giết rồi hả?” Tôi cảm thấy thái độ của Diệp Thanh hơi khác thường, ngập ngừng hỏi.
“Chưa.” Diệp Thanh rất phối hợp trả lời câu hỏi của tôi.
“Hả? Chạy rồi sao? À, anh không sao là tốt rồi.” Tôi lắp bắp nói.
Trong lòng có chút tiếc nuối và lo lắng.
Con ma đó vừa nhìn đã biết rất lợi hại. Nếu nó chạy thoát, e là còn phiền phức hơn ma nữ chuyển phát nhanh chạy thoát.
Nhưng, hẳn sẽ có cách giải quyết thôi.
“Sắp xếp mọi việc xong, thì đến đảo Cụt Đầu ngay.” Diệp Thanh nói.
“Gì cơ? Phải đến đảo Cụt Đầu…” Tôi há hốc mồm.
Như vậy là sẽ đánh thẳng vào đại bản doanh, đến sào tận sào huyệt của con ma đó để tiêu diệt triệt để nó ư?
“Hắn sẽ không ngăn cản cậu đâu. Giải quyết cửa ra vào đó đi.” Diệp Thanh nói.
Vừa dứt lời, bóng của Diệp Thanh liền biến mất.
Tôi sững sỡ nhìn chiếc ghế trống hoắc.
“Sẽ không ngăn cản?”
Câu này… nếu Diệp Thanh không phải nói bừa, thì câu này thực sự quá khó hiểu.
“Này, Diệp Tử đâu?”
Sau lưng chợt vang lên tiếng nói.
Tôi quay lại, trông thấy Nam Cung Diệu và Cổ Mạch.
Cổ Mạch thở hổn hển, vẫn đang nhìn dáo dác khắp nơi.
Nam Cung Diệu đẩy gọng kính: “Diệp Tử không có ở đây?”
“Anh ta, vừa mới đi…” Tôi nói.
Hai người kia ngơ ra.
Tôi thuật lại cho họ nghe những lời Diệp Thanh khi nãy đã nói với tôi.
“Sẽ không ngăn cản?” Nam Cung Diệu cũng giống tôi, nhận thấy câu nói này thật kì lạ.
“Nghĩa là sao? Diệp Tử và nó đã hoàn thành giao dịch gì đó à?” Cổ Mạch hỏi ngay, còn lớn giọng gọi Diệp Thanh mấy lượt, nhưng chẳng nhận được hồi đáp của Diệp Thanh. “Hừ” Cổ Mạch nổi cáu hừ một tiếng: “Được rồi, không sao thì đi thôi.”
Anh ta liền quay lưng, bước ra khỏi cửa chính của phòng nghiên cứu, vừa đi vừa lục điện thoại, tôi nghe thấy anh ta đã gọi tên Ngô Linh (sử dụng tìm kiếm bằng giọng nói).
Tôi nhìn sang Nam Cung Diệu.
Anh ta mỉm cười: “Diệp Thanh đã nói vậy, chắc là không sao đâu. Có điều thủ tục đến đảo Cụt Đầu khá phiền toái, không biết khi nào mới làm xong.”
Tôi “ừ” một tiếng, quay lại nhìn một cái.
Trong phòng rất yên tĩnh, hiện tại cả thôn Sáu Công Nông chẳng có ai, điều này khiến cho phòng nghiên cứu càng trở nên yên tĩnh hơn.
Tôi đóng cửa, giống như đang cắt đứt mọi liên hệ giữa phòng nghiên cứu Thanh Diệp và thế giới bên ngoài.
Nam Cung Diệu đang đứng ở cầu thang đợi tôi, tôi lập tức chạy đến.
Khi xuống lầu, tôi nhìn bóng lưng của Nam Cung Diệu, buột miệng hỏi: “Anh có biết linh hồn bảo vệ là gì không?”
Nam Cung Diệu quay đầu lại nhìn một cái.
“Khụ, ý tôi là… vẫn luôn nghe thấy từ này, thường nghe thấy, nhưng… nó khác gì với ma nhỉ?” Tôi hỏi.
Tôi còn nhớ Diệp Thanh từng xem tôi là linh hồn bảo vệ. Trạng thái của tôi không giống ma, chẳng có âm khí.
Sau khi trải qua nhiều chuyện, tôi cảm thấy khó phân biệt ranh giới giữa hồn ma và linh hồn.
Gần đây, cả thế giới đều nảy sinh biến đổi, Địa Phủ biến mất hoàn toàn, khiến độ khó của sự phân biệt này nâng cao thêm một bậc nữa.
Con ma đó chắc chắn lợi hại hơn tôi. Nó ngộ nhận Diệp Thanh là linh hồn bảo vệ của tôi…
“Linh hồn bảo vệ, cũng có thể xem là ma đi. Di nguyện, hoặc chấp niệm của linh hồn bảo vệ khi còn sống chính là bảo vệ tốt một người khác. Phần lớn linh hồn bảo vệ là trưởng bối, hoặc người yêu. À, thực ra người yêu thì khá ít. Nếu người yêu biến thành ma, vẫn không chịu đi đầu thai, kết quả thường không được tốt lắm. Do ham muốn cá nhân quá nặng. Cho nên chủ yếu là các trưởng bối.” Nam Cung Diệu vừa suy nghĩ vừa đáp: “Tôi cũng từng nghe Ngô Linh nói như thế. Tình huống là trưởng bối chiếm đa số, việc họ làm thường là bảo vệ con cháu của mình trong thời khắc then chốt.”
Nam Cung Diệu quay đầu lại nhìn tôi một cái: “Giác quan thứ sáu, cậu biết chứ?”
Tôi gật đầu.
Chúng tôi đã xuống tới tầng năm, đang ở cầu thang dẫn xuống tầng bốn.
Tiếng bước chân vang vọng trong tầng lầu, có cả tiếng nói chuyện điện thoại của Cổ Mạch.
Trong hoàn cảnh này tiếng nói của Nam Cung Diệu trở nên khá đặc biệt, giống như tiếng thuyết minh (trong phim) từ bốn phương tám hướng vang lại.
“Có một vài giác quan thứ sáu không phải giác quan thứ sáu thật. Là do linh hồn bảo vệ nhận thấy có nguy hiểm, ở bên cạnh cảnh báo. Tình huống như vậy không chỉ là trực giác, có khả năng xuất hiện hiện tượng cốc vỡ, đứt dây giày… đều là do linh hồn bảo vệ đang cảnh báo.” Nam Cung Diệu nói: “Nếu linh hồn bảo vệ đủ mạnh, còn có thể trực tiếp ra tay. Ví dụ như đẩy người ta ra ngay thời khắc sinh tử của một vụ tai nạn; dịch chuyển vật rơi từ trên cao xuống khi sắp đập vào đầu người ta…”
Tôi gật đầu.
“Mạnh nhất, chắc chính là kiểu có thể trực tiếp hiện thân.” Nam Cung Diệu đã xuống đến tầng bốn: “Linh từng kể, rất nhiều năm trước, tổ tiên nhà họ Ngô đã có một người biến thành linh hồn bảo vệ. Linh hồn bảo vệ giống hệt ác ma.”
Tôi rùng mình một cái, thoáng dừng bước trên cầu thang.
Nam Cung Diệu nhìn sang tôi, mỉm cười: “Ngoài ra, một đặc tính khác của linh hồn bảo vệ là, khi người họ muốn bảo vệ không cần họ nữa, thì họ sẽ tan biến.”
Đầu óc tôi lập tức rơi vào trống rỗng.