Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1630: Khưu minh (6)




Tôi không vội đuổi theo, nhưng chân cũng đã nhanh lên không ít.

Ra khỏi phòng dạy nhạc, lần theo tiếng bước chân đi tới, vào một dãy hành lang khác, là phòng dạy mỹ thuật.

Trên dãy hành lang này đang treo không ít tranh vẽ của học sinh, tất cả vẫn bình thường. Nhưng tranh được treo trong lớp học thì đều lấy cô gái ấy làm chủ đề.

Sơn dầu, màu nước, phác họa, hoạt hình… tất cả đều là bộ dạng của cô gái đó, còn đều là tư thế cô ta đứng quay lưng lại, nghiêng đầu.

Cô1gái trong tranh hình như sẽ xoay người bất cứ lúc nào để hoàn toàn đối mặt với tôi.

Cô ta giống như đang sống, có thể tự do hoạt động.

Cô ta là ma.

Tôi chẳng vì thế mà thấy sợ.

Tôi giống như một người bàng quan, lặng yên quan sát.

Trong phòng không có âm khí, cô gái chẳng có ở đây.

Tôi trở lại hành lang thì nhìn thấy những bức tranh trên hành lang đều biến thành hình dạng của cô gái.

Cũng là tư thế quay lưng lại và nghiêng đầu, có điều trong những bức tranh này, mắt cô8gái giống như đang nhìn tôi.

Tôi men theo hành lang đi tới, có cảm giác những bức tranh này đều trở thành người giám sát.

Dù những ánh mắt ấy khiến tôi khó chịu, nhưng tôi vẫn chẳng thấy sợ.

Lầu một chỉ có phòng dạy nhạc và phòng mỹ thuật.

Đến tầng hai là phòng thí nghiệm.

Phòng thí nghiệm vật lý, sinh học, hóa học đều được tách ra, chia thành những lớp học khác nhau.

Khung xương bằng nhựa và mô hình người bằng nhựa trong phòng thí nhiệm sinh học đều không chuyển động; đường chạy, xe nhỏ, quả cầu2nhỏ trong phòng thí nghiệm vật lý cũng không tự động di chuyển, đến phòng thí nghiệm hóa học, chẳng có mùi vị dược phẩm hóa học kì lạ, cũng không có phản ứng phát sáng, tạo nhiệt.

Tầng này mọi thứ đều bình thường.

Cô gái đó không có ở đây.

Tôi đứng ở bên cửa sổ hành lang trông ra xa, chẳng thấy bóng người.

Cô ta biến mất rồi.

Ngay khi tôi đang nghĩ như thế, loa trong hành lang chợt phát tiếng chuông lên lớp.

Tiếng nhạc rất êm dịu, được mười giây thì kết thúc.

Tôi ngẩng lên, nhìn về phía4cầu thang.

Đang kì nghỉ học, loa phát thanh sẽ không phát một cách vô cớ.

Tôi lên lầu, đi ngang qua văn phòng giáo viên vắng tanh.

Đến tầng 6, chính là phòng máy, loa phát thanh của trường cũng ở đây.

Ở đây còn yên tĩnh hơn.

Trong dãy hành lang chỉ có tiếng bước chân của tôi, cả tiếng động cơ xe ô tô ở bên ngoài cũng không vang vào đây.

Không khí rất ngột ngạt, hệt như đã mở máy điều hòa, khiến người ta thấy nóng bức khó chịu.

Khi ngang qua phòng máy, qua cửa kính, tôi nhìn thấy từng dãy từng dãy máy vi tính nằm ngay ngắn ở bên trong.

Khi tôi sắp đi qua gian phòng này, màn hình của những chiếc máy tính ấy đồng loạt mở lên.

Một đoạn video được trình phát, có vẻ là camera quan sát, nhưng đột nhiên zoom gần, đặc tả người phụ nữ trên màn hình.

Người phụ nữ đó chẳng hay biết gì, đang ở trên ban công dõi mắt ngắm phong cảnh đằng xa.

Chỉ nhìn ở cự ly ấy, cũng đủ khiến người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

Người hay cái thứ đang quay, đang ở ngay vị trí có thể chạm vào người phụ nữ. Nói cách khác, người ấy cũng có thể đưa tay tới, xô người phụ nữ rớt khỏi ban công.

Có lẽ cũng không cần phải phiền phức như vậy.

Tim tôi như muốn lồng ra khỏi lồng ngực ngay lập tức.

Tôi bước đến mấy bước trong vô thức, áp sát người lên cửa kính lớp học.

Trên kính phản chiếu bóng của tôi, còn có bóng của một cô gái.

Cảnh tượng tương tự khi nãy.

“Người đó, không phải tôi đâu.” Cô gái kề tai tôi nói khẽ.

Tôi lập tức hiểu ra.

Còn một con ma nữa!

Tôi quay phắt người lại, tung ra lá bùa đang nắm sẵn trong tay.

Lá bùa bốc cháy, tôi nghe thấy tiếng gào thét của cô gái.

Cô ta tựa như đang đang gào lên vì đau đớn, lại tựa như đang phá lên cười điên dại.

Tôi không biết tôi đã tấn công trúng cô ta chưa.

Bóng của cô ta đã biến mất.

Tôi chẳng màng gì cả, co giò lên chạy ngay, lao về phía cầu thang.

Tôi chạy một hơi xuống lầu, phóng hộc tốc một hơi theo đường thẳng.

Nhảy qua tường trường.

Chạy nhanh như thế thì khá mệt đối với tôi.

Tôi đã không còn là chàng trai trẻ đôi mươi nữa.

Dù vì công việc, cũng vì thói quen, đã duy trì tập luyện, nhưng cố hết sức chạy thục mạng như vậy, vẫn khiến tim phổi tôi đau quặn.

Nguồn cơn của đau đớn là sợ hãi.

Có ma ở bên cạnh cô ấy.

Cô ấy đang gặp nguy hiểm lớn!

Cô ấy đang gặp nguy hiểm!

Thứ tôi để lại cho cô ấy có tác dụng gì không?

Bùa hộ thân do tôi chế tạo, trận pháp tôi bố trí giết được con ma đó không?

Không, chỉ cần bảo vệ được cô…

Cô ấy ở ngay trong khu dân cư sát vách nhà trường.

Mỗi lần đến đây, tôi đều thuê nhà ngắn hạn ở gần bên.

Tôi sẽ cùng cô ấy đi dạo và mua sắm ở Dân Khánh.

Quá bất cẩn rồi!

Đúng ra nên nhờ người của Thanh Diệp!

Không nên đưa cô ấy đến đây!

Trong đầu tôi lóe lên đủ thứ ý nghĩ hỗn loạn, nhớ lại từng kỉ niệm những ngày sống bên cô ấy.

“A Minh…”

Giọng nói kinh ngạc của phụ nữ khiến tôi dừng bước.

Tôi quay lại, thấy người phụ nữ xách trên tay túi ni lông có rau củ bên trong đang tiến về phía tôi.

“Sao anh lại… Bên trường xử lý xong rồi à? Xảy ra chuyện gì sao?” Cô ấy đang từng bước đến gần tôi.

Trên vỉa hè còn có người đi bộ. Những người này đang tò mò nhìn tôi. Do tôi phóng chạy thục mạng nên khiến rất nhiều người chú ý.

Tôi vừa thở dốc, vừa bình tĩnh trở lại, quan sát xung quanh trước.

Không có ánh mắt kì quái.

“A Minh, anh sao thế? Xảy ra chuyện à?” Người phụ nữ đã đến trước mặt tôi.

“Sao em không ở nhà?” Tôi hỏi.

Người phụ nữ nhấc túi ni lông lên: “Em đi chợ. Tối nay ăn cải thảo nhé? Em định mua cải xanh…”

Cô ấy liến thoắng một tràng.

Cô ấy chưa bao giờ hỏi tôi về công việc, lần nào cũng là do tôi chủ động nói.

Không phải cô ấy sợ, cũng không phải chẳng quan tâm, chỉ là sợ sẽ tạo ra áp lực quá lớn cho tôi.

Cô ấy không phải người trong giới chúng tôi, cô ấy vẫn mong muốn được sống cuộc đời của người bình thường, chứ không muốn dính dáng đến ma quỷ.

Tôi dần bình tĩnh trở lại.

Lần sau, không nên đưa cô ấy đến đây.

Vốn dĩ cô ấy không thích những chuyện này…

Dẫu là vợ chồng, cũng không cần thiết phải chịu liên lụy như thế.

Tình huống của chúng tôi không giống với cha mẹ tôi.

Không cần thiết phải…

“A Minh?”

Tôi ngẩng lên.

“Anh làm việc xong rồi? Thế mình về nhà nhé.” Cô ấy mỉm cười nói.

Tôi nhớ đến hình ảnh đã nhìn thấy trong phòng máy, gật đầu.

Tôi dẫn lối, bước vào nhà trước, để cô ấy đợi bên ngoài một lát.

Trong phòng chẳng có gì khác thường.

Kì lạ thật.

Cô ấy bước vào, đi thẳng vào bếp, cũng không hỏi tôi trong trường xảy ra chuyện gì.

Tôi nhìn cô ấy từ sau lưng.

Cô ấy đang ngâm nga, sắp xếp ngăn nắp rau vừa mua về, rồi lấy thịt từ tủ lạnh ra.

Cô ấy lấy ra một con dao thái rau, vừa cắt thịt, vừa gọi tôi.

“Anh không bận gì chứ. Rửa rau giúp em nhé.”

Tôi bước đến, xắn tay áo lên, rửa tay, bắt đầu rửa sạch cải thảo.

Cộc cộc…

Dao và thớt chạm nhau.

Cảnh tượng này khiến tôi thấy quen thuộc.

Lòng tôi dần dần lắng dịu.

Cộc cộc…

Tôi ngửi thấy mùi máu.

Thịt đông cũng có mùi này sao?

Tôi giật mình, quay đầu qua, nhìn thấy toàn máu là máu.

Cô ấy đang ở ngay bên cạnh tôi, từng dao từng dao cắt xuống tay mình. Cả bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy đều đã bị xắt vụn.

Máu bắn lên mặt cô ấy, cô ấy còn quay qua mỉm cười với tôi.