Sau khi mở file video, màn hình sáng lên, hình ảnh xuất hiện đầu tiên là một căn biệt thự độc lập. Biệt thự hai tầng, nhìn vào không có cảm giác được thiết kế,1mà giống tòa lầu nhỏ trong dinh thự ở nông thôn.
Ống kính đến gần cổng chính của biệt thự, nhấn chuông cửa.
Lát sau, máy bộ đàm trên cửa truyền ra âm thanh rè rè.
“Xin chào,8tôi là Ngô Linh, lúc sáng đã gọi điện cho bà.” Giọng Ngô Linh vang lên.
“À ừ, cô vào đi. Cửa mở rồi đấy.” Có giọng phụ nữ trung niên đáp lại.
Khóa cổng phát ra2một tiếng động nặng nề.
Có tay của một người đàn ông đưa vào khung hình, đẩy cổng ra. Ngô Linh đi ngang qua ống kính, vào trong.
Cổng chỉnh mở ra đóng lại, đều phát ra4âm thanh trầm đục.
Đi vào sân trong tường bao, liền nhìn thấy một vườn hoa nhỏ xanh mướt. Từng chậu cây nhỏ được đặt trên đất trống, có nhiều giống cây mọc rậm, cũng có nhiều cây nhỏ, hoa nhỏ thơm ngát và sum suê.
Cửa chính của tòa lầu được người ở bên trong mở ra, một người phụ nữ trung niên ăn mặc đơn sơ nhìn về ống kính, có một thoáng ngạc nhiên và ngại ngần, nhưng đã lập tức bình tĩnh trở lại, vẫy tay mời khách vào nhà.
Trang trí trong nhà có cảm giác được thiết kế nhiều hơn bề mặt bên ngoài. Xét về tổng thể, là sự trang trí theo phóng cách gọn gàng, rất có sức sống.
Người phụ nữ mời người của Thanh Diệp ngồi, rót hai cốc trà, còn mình thì kéo một chiếc ghế dựa, ngồi đối diện ghế sofa.
“Thật ngại quá. Chúng tôi có những người bạn khác không tiện ra ngoài, nên phải dùng cách này.” Ngô Linh giải thích.
“Không sao.” Người phụ nữ xua tay, có chút bối rối, nhưng cũng nhanh chóng lấy bình tĩnh, nói: “Tôi từng nghe A Minh kể… tôi biết mấy người. Thanh Diệp, đúng không?”
Người phụ nữ nhìn ống kính, ánh mắt khẽ di chuyển, chắc là đang nhìn qua Ngô Linh: “Cô Ngô của phòng nghiên cứu… A Minh nhắc đến cô nhiều lắm. Anh ấy rất mong… rất mong có được đứa con gái xuất sắc như cô. Ý tôi là, là…” Bà ta lại trở nên bối rối: “Chúng tôi kết hôn đã nhiều năm như thế, nhưng mãi vẫn chưa có con. Sức khỏe tôi không tốt… tôi… xin lỗi…” Bà ta cúi mặt: “Anh ấy muốn có đứa con, nối nghề, nhưng tôi… xin lỗi… tôi không thể để lại cho anh ấy một đứa con…”
Người phụ nữ hít sâu một hơi, đưa tay xoa khóe mắt.
“Bà không cần để tâm. Trước đây chúng tôi có gặp phải một số chuyện, không biết chuyện mà Khưu Minh gặp phải…” Ngô Linh mở lời.
Người phụ nữ cúi mặt: “Thực ra tôi cũng không rõ lắm. Tôi có biết anh ấy làm gì. Anh ấy đã cứu tôi. Trước đó tôi đã kết hôn một lần, chồng trước của tôi là một người đàn ông bạo lực, tôi muốn ly hôn với gã, gã đã đánh tôi nhập viện…”
Bà ta gượng cười nói: “Trước đó cha mẹ tôi cũng vì cãi nhau với gã, mà bị gã xô ngã, bị thương ở lưng, tôi tức giận lắm… Sau khi tôi bị đánh nhập viện liền muốn ly hôn với gã. Tôi nhờ rất nhiều người giúp… phong tục địa phương chỗ chúng tôi không tiến bộ, đàn bà dù có bị đánh chết cũng không được ly hôn. Đã là thời đại nào rồi cơ chứ… tôi… xin lỗi, khi kể cho mọi người nghe chuyện này.”
“Không sao. Nếu bà muốn thì có thể tiếp tục kể. Khưu Minh khi nhắc đến bà thì chỉ luôn mỉm cười, không nói gì nhiều. Có thể thấy được Khưu Minh cũng rất yêu bà.” Ngô Linh nói.
Người phụ nữ bật cười, mắt ngấn lệ: “Tôi cũng không ngờ lại gặp được anh ấy. Trước đó, tôi thấy mình sắp điên rồi. Tôi thực sự chịu không nổi nữa. Tôi đã muốn giết cả chồng trước của mình… nhưng tự gã đã chết trước. Uống rượu, bị tai nạn xe, rồi chết. Tài xế gây tai nạn còn bồi thưởng tiền… Tôi lập tức… tôi thực không biết nên tả thế nào. Tôi nghĩ rằng mình đã có được cuộc đời mới. Tôi dọn nhà đi chỗ khác, đến thành phố mà tôi từng học đại học, muốn làm lại từ đầu… Tìm được việc làm, thuê được nhà, nhưng hôm đó khi về nhà… tôi mở cửa, nhìn thấy giày của gã… tôi nghe thấy có âm thanh trong nhà… Gã ngồi trong nhà xem tivi, thấy tôi về liền ra lệnh tôi đi nấu cơm, chửi tôi về trễ quá…”
Đôi vai người phụ nữ khẽ run lên: “Cảm giác ấy… tôi thực sự sắp điên rồi, tôi chẳng thể đưa ra bất kỳ phản ứng nào. Tôi nghĩ là mình đã phát điên. Tôi đi gặp bác sĩ, dọn nhà, cũng đã nhờ người khác giúp đỡ. Nhưng chẳng ai giúp được tôi. Thậm chí… thậm chí họ còn nghĩ rằng tôi bị điên. Họ rất đồng cảm với tôi, họ nghĩ là do tôi bị bạo hành nhiều quá, nên bị điên. Có người còn chửi tôi thích bị ngược, có người còn nghi ngờ tôi đã giết chết chồng trước, cố ý hại chết gã, do áy náy mới nhìn thấy ảo giác… Tôi cũng không biết có phải mình đã điên rồi không, có thực sự là đúng như lời họ nói không… May mà, may mà tôi gặp được A Minh…”
Người phụ nữ ôm mặt: “Tôi bị tên ác độc đó đánh đập, chạy từ trong nhà ra. Hàng xóm đều không chịu giúp tôi. Tôi chạy lên đường lớn, đụng phải xe A Minh. Anh ấy chặn tên xấu xa đó, cứu tôi… Anh ấy đã tiêu diệt tên xấu xa đó…”
Ngô Linh và Lưu Miểu đều chẳng nói gì.
Người phụ nữ lau khóe mắt: “Chúng tôi về sống với nhau, anh ấy kể cho tôi nghe không ít chuyện trong giới. Khi cô liên lạc với anh ấy, là lần đầu tiên tôi nghe đến tên cô. Lúc anh ấy đi Dân Khánh, thực ra tôi cũng có đi cùng. Nơi đó… cái trường đó, tôi không đến, nhưng mỗi năm khi anh ấy đi Dân Khánh, tôi đều có đi cùng.”
“Ông ấy có nhắc đến chuyện trường học với bà không?” Ngô Linh hỏi.
Người phụ nữ gật đầu: “Có nhắc. Anh ấy là người rất hiền lành. Anh ấy bảo đáng tiếc cho cô gái ấy… Cô ta… Anh ấy từng nói chuyện, tán gẫu với cô gái ấy. Cô ta khá là… khác thường… chắc là do cô ta không còn cha mẹ, chẳng có họ hàng lớn tuổi. Trước giờ chẳng có ai dạy cô ta thế nào là đúng, thế nào là sai. Ngoài ra… cô ta chẳng có chút khái niệm nào đối với cái chết.”
Người phụ nữ chay mày lại, cân nhắc nói: “A Minh nói, bản thân cô ấy chẳng có khái niệm về cái chết, không sợ chết, cho nên cũng chẳng có khái niệm gì đối với cái chết của người khác. Cô ta không cảm thấy hại chết người là một vấn đề lớn. Một người đã chết… thì cũng chết rồi… đại khái là vậy. Anh ấy cũng không cách nào tiêu diệt được cô ta, nên muốn nói chuyện đang hoàng. Mấy năm đầu thì khá khó khăn. Cô gái ấy không chịu nói thật với anh ấy, đến năm thứ ba thì tình hình đã có chuyển biến tốt. Nhưng… chẳng bao lâu sau, đến năm thứ chín, khi anh ấy đi thăm cô ta, tình hình lại có thay đổi. Cô gái ấy... trở nên không giống cô ta như lúc trước nữa. Cô ta… giống như bị khống chế.”
Người phụ nữ nhìn Ngô Linh chăm chú, nghiêm túc nói: “A Minh bảo hình như cô ta đã bị thứ gì đó tẩy não và khống chế, không thể trao đổi, biến thành loại hồn ma bình thường nhất. Lúc đó phong ấn vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng đến năm thứ mười lăm, phong ấn trở nên không vững chắc, cô ta đã có dấu hiệu sắp trốn thoát. A Minh đã tốn rất nhiều công sức mới khống chế được cô ấy. Nhưng có thể cũng vì vậy… Chẳng lâu sau, A Minh cảm thấy phong ấn đã sụp đổ hoàn toàn. Anh ấy vội chạy qua… và cũng không bao giờ quay lại…”
Người phụ nữ khẽ nhếch mép, đôi mắt ngấn lệ: “Tôi còn nhớ anh ấy đã đột ngột thức giấc lúc nửa đêm. Anh ấy hôn lên trán tôi, bảo khi về sẽ đưa tôi đến một tiệm bánh ngải lớn nổi tiếng trên mạng ở bên Dân Khánh. Anh ấy không trở về… tôi không có cách nào liên lạc được với anh ấy… tôi từng đến ngôi trường đó tìm, nhưng chẳng có ai từng gặp anh ấy… Trong trường chẳng xảy ra chuyện gì, anh ấy chỉ bỗng dưng biến mất. Tôi không biết anh ấy gặp nạn ở trong trường, hay gặp phải gì đó trên đường đi… Đã nhiều năm như thế, tôi mãi vẫn chưa biết được… sự thật…”
Nước mắt của người phụ nữ đã trào ra.
Hình ảnh trên video trở nên cực kỳ thương tâm.
Giọng nói trầm tĩnh của Ngô Linh đã phá vỡ bầu không khí ấy.
“Vậy có phải gần đây bà đã biết được sự thật không?” Ngô Linh hỏi.
Trên môi người phụ nữ vẫn treo nụ cười: “Chà, quả nhiên. Cô đúng như anh ấy đã nói. Nếu chúng tôi có thể có được một đứa con gái giống như cô thì tốt biết mấy.”
Ngô Linh không tiếp lời.
Người phụ nữ đứng dậy: “Đi theo tôi.”
Bà ta đi về phía cầu thang.
Ống kính theo bà ta lên lầu.
Tiếng bước chân của ba người họ từ trong video vang ra.
Đến tầng hai, đi vào nơi sâu nhất của dãy hành lang, mở cửa căn phòng trong cùng.
Trong ánh nắng rực rỡ, một người đàn ông trung niên tóc hoa râm đang ngồi trên chiếc ghế đong đưa.
Khuôn mặt ông ta chẳng chút biểu cảm, thần thái đờ đẫn, ánh mắt vô hồn. Ánh nắng tựa như đã xuyên qua thân thể ông ta, khiến ông ta tựa như một khối trong suốt.
“A Minh, cô Ngô đến thăm anh này.” Người phụ nữ nói.