Cảm giác đau đớn khi mất đi người ruột thịt, chắc chẳng ai có thể an ủi được.
Điều tôi có thể làm là đưa khăn giấy qua, rót cốc nước, im lặng ngồi nhìn họ khóc.
Nếu là trước đây, chắc tôi sẽ nói một vài lời an ủi, nhưng bây giờ tôi chẳng tài nào nói1được những lời như thế.
Tôi đã chai lì trước chết chóc, trong lòng biết lúc này nên buồn, nhưng lại không thể buồn được, chỉ biết lặng thinh.
Tí Còi và Gã Béo hình như cũng bị lây nhiễm cái bầu không khí này, chẳng nói gì cả.
Tí Còi còn lo lắng liếc nhìn tôi một cái.
Dẫu8gì thì hai anh em Lưu Chí Quốc và Lưu Chí Quân đã là đàn ông trung niên, không còn trẻ tuổi nữa, họ có nhà có cửa, có vợ con, trước đó cũng đã trải qua nỗi đau mất người thân. Cái chết của bà cụ Tống Hiền mang đến đau thương sâu sắc cho2họ, nhưng không khiến họ đánh mất lý trí.
Sau khi khóc một lúc, hai anh em đã bình tĩnh trở lại.
Khụt khịt mũi, lau nước mắt, hai người họ uống miếng nước, dần bình thường lại, tiếp tục kể.
Người lên tiếng là anh cả Lưu Chí Quốc.
Khi nói ông ta nhìn thẳng về phía tôi: “Hôm4đó tổ trưởng Lâm cũng đã thấy rồi. Mẹ tôi rất nặng lòng chuyện của ông bà ngoại. Hai chúng tôi ban đầu cứ ngỡ bà chỉ là cảm thấy ray rứt… chính bà cũng nói thế… vốn dĩ đã bàn với bà sẽ an táng hai cụ như thế nào, cuối cùng lại nuốt lời. Hai chúng tôi từ nhỏ, rồi sau khi trưởng thành, đều chẳng cảm thấy gì cả. Mẹ tôi giấu chuyện này rất kín. Trước đó chúng tôi không hề biết đến chuyện trong nhà có hũ tro cốt. Cái đêm ở trong nhà cũ, mẹ tôi chẳng nói lời nào với chúng tôi, mà chỉ nổi giận với chúng tôi. Đến công xưởng, lại cái bộ dạng như thế… Mà thực ra chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý cả rồi.”
Lưu Chí Quân bổ sung: “Hai năm trước, thực ra đã có chuẩn bị. Mẹ có nhiều bệnh mãn tính, đều là bệnh người già, sống cầm cự. Bản thân mẹ tôi cũng cảm nhận được. Khi làm đám tang cho cha, mộ phần đã chọn xong, hộp tro cốt cũng mua luôn một lượt.”
“Chúng tôi đã có chuẩn bị rồi… Hôm đó chúng tôi đưa mẹ về nhà, còn bàn bạc nữa. Có lẽ chỉ là chuyện của mấy năm sắp tới… nào ngờ ngay tối hôm đó đã không ổn rồi…” Lưu Chí Quốc lắc đầu: “Lúc đó không dám tin đó là thật. Tôi gọi Chí Quân, chúng tôi còn bảo phải nhờ ủy bản khu dân cư làm giấy báo tử, còn có di sản của mẹ, di sản trong nhà… Khi mẹ còn sống, chúng tôi còn có ý tranh giành, giờ người đã chết… thì cứ vậy đi… chúng tôi là những đứa trẻ mất cha mất mẹ, sau này hai anh em chúng tôi…”
Lưu Chí Quân thở dài.
Lưu Chí Quốc nói tiếp: “Những chuyện này đều có chuẩn bị rồi, tâm lý cũng có chuẩn bị, khai tử này nọ đều làm rất thuận lợi. Còn cái hộp đó, chúng tôi không ngờ bên trong có đựng đầu người… cũng chẳng biết là vị tổ tiên nào trong nhà. Vật như vậy… cảnh sát đã thu giữ, còn có viện bảo tàng, giáo sư lịch sử đến gặp chúng tôi. Tùy tiện đi, chẳng sao cả… trước đó chúng tôi thực sự chưa từng tiếp xúc những thứ này. Họ nói, cũng chẳng đáng tiền, kể ra cũng là đồ cổ, nhưng cũng chỉ vậy thôi, không phải dạng đồ cổ thời trước… cho nên, chỉ vậy thôi. Đã sắp chôn cất rồi… đã làm đâu đó cả rồi…”
Lưu Chí Quốc lại nấc nghẹn, giọng nói khàn đi.
Thấy anh mình như thế, Lưu Chí Quân thay ông ta kể tiếp: “Lúc chúng tôi đang đưa tang đã nhìn thấy mẹ. Đưa tang từ trong nhà ra, đưa thẳng lên xe. Chúng tôi thấy mẹ ngồi ở đó. Thình lình hiện ra… cửa xe vừa khép lại. Vậy đó. Tôi cứ ngỡ mình hoa mắt, quay qua nhìn Chí Quốc, anh ấy cũng đang nhìn tôi. Chúng tôi đều thấy. Đầu óc chúng tôi đều mơ màng. Đến nhà tang lễ, làm lễ truy điệu, đưa đi thiêu… từ ô cửa sổ nhỏ ấy, chúng tôi lại nhìn thấy. Khi sắp chôn… anh Chí Quốc bưng hộp tro cốt, tôi bưng di ảnh, lúc đến mộ, chúng tôi lại nhìn thấy…”
Lưu Chí Quốc nói: “Mẹ tôi gọi chúng tôi đứng lại… gọi chúng tôi đứng lại… mẹ nói, Chí Quốc, Chí Quân à, mẹ chỉ có một nguyện vọng, mẹ muốn về nhà… Mẹ bảo muốn về nhà…”
Hai anh em lại bật khóc.
Đến giờ tôi mới biết, hai người họ khi sắp chôn cất đã đổi ý. Khỏi nghĩ cũng biết bạn bè thân quyến tham gia lễ truy điệu lúc đó đã phản ứng như thế nào. Vợ con họ đã bàng hoàng đến mức nào.
“Mẹ chỉ có một tâm nguyện thôi. Mẹ muốn về nhà. Hai chúng tôi làm con mà không thay mẹ hoàn thành thì có còn là con người không? Đó chẳng phải là súc sinh sao! Bà nuôi dưỡng chúng tôi bao nhiêu năm, vất vả nuôi chúng tôi khôn lớn… Bà chỉ có một tâm nguyện như thế… đến chết bà vẫn chẳng được thanh thản! Chúng tôi làm sao có thể, làm sao có thể…”
Cảm xúc của hai anh em lại bắt đầu trở nên kích động.
Tôi có thể tưởng tượng được cảnh tượng xảy ra khi ấy. Đang ôm tro cốt và di ảnh của mẹ, đứng trước bia mộ, nghe lời van nài của linh hồn mẹ, phận làm con, hoàn toàn không thể từ chối.
“Đảo Cụt Đầu ấy, hiện tại không thể lên đúng không? Đã lâu không có dân cư sinh sống rồi, chỉ còn lại bộ đội đóng quân…” Tôi cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Các ông muốn lên, dẫu có thuê được thuyền đánh cá thì cũng sẽ bị chặn lại.”
“Thế thì chúng tôi tìm đến đài truyền hình, truyền thông, viết thư cho lãnh đạo thành phố. Chẳng phải bây giờ vẫn còn hải táng sao? Không được lên đảo, thì đưa mẹ đến vùng biển đó là được rồi.” Lưu Chí Quốc nói chắc như đinh đóng cột.
Khi bà cụ Tống Hiền muốn đưa tro cốt của cha mẹ về, ông ta là người phản đối kịch liệt nhất.
Vẻ mặt của Lưu Chí Quân cũng đầy sự kiên quyết.
Hai người họ đã thay đổi ấn tượng trong tôi khi mới gặp họ, đã không còn sự kích động hung tợn do tranh giành tài sản, mà thay vào đó là một sự kích động khác.
Hai người họ rõ ràng đã quyết lòng, không thể thay đổi được.
“Vậy hai ông hãy bàn bạc ổn thỏa với gia đình. Chuyện này tiến hành ra sao thì suy cho cùng cũng phải có trình tự. Không phải hai ông vung tiền ra là có thể làm được.” Tôi khuyên nói: “Nếu hai ông cần, bên chúng tôi cũng có thể giúp hai ông liên lạc thử, xem xem ở phương diện này cơ quan nào quản lý. Nếu hải táng, thì xin phép như thế nào.”
Những kiểu táng khá đặc biệt như vậy đều có các thủ tục khá rắc rối. Không giống như hỏa táng bình thường, sau khi mua huyệt mộ, thiêu còn tro cốt, đem tro cốt cho vào hộp là có thể chôn ngay.
Hai anh em xúc động cảm ơn, tâm trạng cuối cùng đã ổn hơn một chút.
Tôi gọi điện cho Trần Hiểu Khâu, xác nhận tình hình bên phía họ.
Tiễn hai anh em đến cổng khu dân cư, tôi trông thấy nhóm của Trần Hiểu Khâu. Vẻ mặt hai cô con dâu nhà họ Lưu đang đầy căng thẳng. Tí Còi nói thì thầm gì đó với Lưu Chí Quốc và Lưu Chí Quân, sau đó hai người đàn ông trung niên đi qua với vẻ mặt ngượng ngập, xin lỗi vợ của mình. Cảm xúc của đôi bên đã lắng dịu xuống. Năm người chúng tôi cũng thở phào.
Tiễn họ xong, còn phải thực hiện chuyện đã hứa với họ. Tôi cũng hơi lo là hồn ma của bà cụ Tống Hiền sẽ có những hành động quá khích. Ngoài ra, đảo Cụt Đầu và con ma đến từ tương lai giả dạng thần tiên kia đều khiến người ta không thể yên tâm.
Nếu trên đảo Cụt Đầu có một cửa ra vào dị không gian, vậy thì cũng cần phải xử lý.
Tôi gọi điện cho Sếp Già. Chuyện chôn cất bà cụ Tống Hiền vẫn phải nhờ đến ông ấy. Sếp Già nghe kể chuyện của bà cụ Tống Hiền – đương nhiên nội dung đã được gọt bỏ những phần quái dị - liền đồng ý giúp đỡ. Với mạng lưới quan hệ của ông ấy, nhờ người hỏi thăm làm thế nào để lên được đảo Cụt Đầu, làm thế nào để hải táng bà cụ Tống Hiền, thì vẫn khá là thuận tiện.
Chuyện này cũng phải báo cho nhóm Ngô Linh một tiếng. Vấn đề thuộc phương diện quái dị phải để cho họ giải quyết.
Nhưng tôi không gọi được cho Ngô Linh.
Tan làm về nhà, cả Sếp Già lẫn Ngô Linh đều chưa có hồi âm.
Ăn xong cơm tối, lúc tôi chuẩn bị ngủ sớm một chút thì nhận được tệp tin do Ngô Linh gửi qua.
Đây là một file video, chuỗi chữ số dùng để đặt tên file khiến tôi thấy vô cùng quen thuộc.
Tôi liền mở file video ra.