Trước khi Trình Hân Hinh tỉnh lại, cha mẹ cô ta đã nhờ bác sĩ tâm lý của bệnh viện tư vấn. Sau khi tỉnh lại thì cô ta chẳng nhìn thấy cô gái kia, được cha mẹ đưa đến bác sĩ khoa tâm thân để được chẩn đoán lần một.
“… Con không có… con thực sự đã nhìn thấy… con đã thấy… đã thấy…” Trình Hân Hinh ôm đầu,1không ngừng lặp lại những câu nói này, nước mắt rơi xuống đôi chân của cô ta.
Mẹ cô ta âu yếm ôm lấy cô ta, cũng không khỏi nghẹn ngào, nhìn bác sĩ bằng ánh mắt van nài.
Bác sĩ vừa lên tiếng, Trình Hân Hinh đã xô mẹ mình ra rồi hét toáng lên: “Con thực sự đã nhìn thấy! Thực sự có ma! Nữ sinh đó luôn nhìn con!8Con đã thấy! Đến mấy phút lận! Đến mấy phút đồng hồ! Con không bị điên! Khi ở trong nhà vệ sinh, cũng có rất nhiều người nhìn thấy! Cô ta là ma! Cô ta là ma!”
Cùng với tiếng la hét của Trình Hân Hinh, tôi đã nghe thấy tiếng cười của cô gái.
Cảnh tượng trong cảnh mộng đã biến thành phòng ngủ của Trình Hân Hinh.
Mẹ của Trình Hân2Hinh ôm lấy vai cô ta, đặt cô ta nằm xuống. Bà ta vuốt vuốt mái tóc của Trình Hân Hinh, ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Con ngủ sớm một chút. Ngủ một giấc là ổn thôi.”
“Mẹ ơi… con thực sự đã nhìn thấy…” Trình Hân Hinh khe khẽ nói.
“Mẹ biết, mẹ biết mà. Ngay mai mình xin phép thầy giáo, chúng ta đến4chùa thắp nhang, xin bùa bình an cho con. Được không?” Bà ta lại vuốt mái tóc của Trình Hân Hinh, giúp cô ta đắp chăn đàng hoàng.
Thấy Trình Hân Hinh đã nhắm mắt lại, bà ta bèn đi đến cạnh cửa sổ, định kéo rèm lại.
Trình Hân Hinh nghe thấy âm thanh, mở mắt ra, nhìn về phía cửa sổ.
Tôi và ma nữ đều đang bay bên ngoài cửa sổ.
Xoạt….
Rèm đã khép lại.
Tôi nghe thấy trong phòng vang ra tiếng gào khàn đặc của Trình Hân Hinh. Dây thanh đới của cô ta đã hỏng vì gào thét.
Tôi xoay đầu, nhìn thấy nụ cười của ma nữ.
Khung cảnh xung quanh bừng sáng.
Trình Hân Hinh và cha mẹ đang chen trong đám đông.
Người đi thắp nhang, người đi du ngoạn, đang chen chúc nhau.
Ma nữ không hề sợ nhang đèn và pho tượng Phật to lớn trong chùa, cũng chẳng sợ các sư thầy chốc chốc lại đi ngang qua.
Hình thức tồn tại của cô ta giống như loại linh hồn vô hại nhất, lạc lối giữa nhân gian, không thể đến Địa Phủ đầu thai. Suy nghĩ cứ như chưa từng hại người, chưa từng gây hại cho con người.
Điều này khiến tôi lại nhớ đến Thân Tiểu Dung.
Thân Tiểu Dung từng nói, ông ta có một nguyên tắc làm việc của riêng mình. Ban đầu tôi cứ ngỡ đó là quan niệm ông ta đã vun đắp nên trong quá trình sống bình thường. Sau khi biết được những gì ông ta đã thực sự trải qua, tôi đã hơi nghi ngờ rằng phải chăng ông ta đã biết được bí mật gì đó của Ông Trời. Dù gì ông ta cũng đã từng làm Quỷ Sai, có quan hệ hòa hợp với Quỷ Sai, có thể nhờ Quỷ Sai làm việc cho mình.
Ma nữ này hiển nhiên không có trải nghiệm phong phú đến thế, nhưng có thể cô ta vì tính cách của mình, đánh bừa mà trúng, biến thành sự tồn tại đặc biệt như thế.
Có lẽ, những con ma không có âm khí trước đây tôi nhìn thấy đều như vậy cả.
“Hân Hân, con có muốn đi vệ sinh không?” Mẹ Trình Hân Hinh hỏi: “Khi về phải ngồi xe hơn một giờ lận.”
Trình Hân Hinh gật đầu.
Hai mẹ con giao túi xách cho người chồng, rồi đi về phía nhà vệ sinh công cộng.
Nhà vệ sinh công cộng ở những điểm du lịch như vậy đều khổ vì đông người.
Hai mẹ con đang xếp hàng, mẹ cô ta hỏi về chuyện bài vở của cô ta, nhắc đến họ hàng trong nhà, không hề đề cập đến chuyện lễ Phật khi nãy.
Tâm trạng của Trình Hân Hinh hình như đã ổn trở lại, chẳng còn run rẩy nữa, cũng chẳng dáo dác nhìn quanh nữa.
Hàng người chậm chạp tiến tới.
Trong nhà vệ sinh rất bẩn, khăn giấy, dấu giày, còn có cả giấy bọc thức ăn vặt.
Người mẹ chau mày, bịt mũi lại.
Bà ta rút khăn giấy đưa cho Trình Hân Hinh, dặn cô ta đừng giẫm vào đồ dơ.
Trình Hân Hình cũng rất ghét những nơi như vậy: “Hay là khỏi đi đi.”
“Lỡ xếp hàng lâu như vậy rồi. Nhanh thôi mà.” Người mẹ nói.
Đã đến lượt họ.
Người mẹ đẩy Trình Hân Hinh một cái.
Người ở trong buồng vệ sinh ấy đã đi ra, cửa buồng mở ra, âm thanh dội nước vẫn chưa dứt.
Trình Hân Hình bước lên bục, thoáng nhìn buồng vệ sinh, dùng hai ngón tay khép cửa, chốt lại.
Âm thanh khóa chốt khá vang.
Tôi nhìn thấy ma nữ theo âm thanh ấy vang lên, bay lên phía trên buồng vệ sinh.
Khe hở bên trên buồng rất giới hạn.
Bồn cầu là dạng ngồi xổm, thùng nước thì nằm sát ở vách tường đằng sau, là loại dùng tay nhấn.
Trình Hân Hinh sắp cởi quần, ma nữ làm động tác phà hơi, tóc Trình Hân Hinh bay lên.
Cô ta ngẩng đầu, gần như áp sát vào mặt của ma nữ.
Trình Hân Hinh há miệng định hét lên, nhưng bị ma nữ bịt miệng lại. Cả người cô ta cứng đờ, khe khẽ run rẩy, nhưng đã quên ý định bỏ chạy, có lẽ cũng vì hoàn toàn không thể chạy.
Tóc ma nữ rũ xuống, hệt như một con rắn, quấn lấy cổ Trình Hân Hinh.
Mắt Trình Hân Hinh trợn to, thân thể cứng đờ hình như đã hồi phục lại cảm giác, hai tay nắm lấy tóc của ma nữ.
Hai bàn tay gần như chẳng dùng sức, chỉ là nắm khe khẽ vào mấy lọn tóc của ma nữ.
Tay càng lúc càng siết chặt.
Ma nữ đột nhiên bật cười.
Thân thể đang treo ngược bay lên, tóc và tay đều thả ra.
Ma nữ bám sát vào trần nhà, mắt vẫn đang nhìn chằm chằm Trình Hân Hinh.
Trình Hân Hinh rũ người quỳ trên sàn.
Trong túi áo cô ta có thứ gì đó rơi ra, nhìn túi vải màu đỏ và chỉ thêu màu vàng thì biết, là loại bùa hộ thân được bán ở trong chùa.
Bùa hộ thân này chẳng có chút tác dụng nào.
Trong khóe mắt của Trình Hân Hinh có nước mắt trào ra.
Cô ta ngẩng lên nhìn ma nữ trên trần nhà, rồi lại cúi mắt xuống mà khóc.
Đôi môi cô ta khép mở vài lần, giống như muốn nói, nhưng chẳng thể phát ra âm thanh.
Bên ngoài có người gõ cửa, tiếng phụ nữ bực bội trách móc Trình Hân Hinh mãi vẫn chưa ra.
Tôi chưa nghe thấy tiếng của mẹ Trình Hân Hinh.
Trình Hân Hinh từ dưới đất đứng lên, đôi mắt vô hồn, tháo thắt lưng trên quần của mình ra.
Cô ta vẫn đang run rẩy, nhưng lại quấn dây thắt lưng lên cổ mình, rồi lóng ngóng vắt thắt lưng lên khuyên móc áo trên vách của buồng vệ sinh.
Cô ta ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn ma nữ.
Mái tóc dài của ma nữ đang rũ xuống, không che hết mặt. Trên mặt ma nữ đang lộ một nụ cười.
Trình Hân Hinh nhắm mắt lại, nghiến răng, đột ngột ngồi xuống đất.
Thắt lưng siết chặt.
Móc mắc quần áo bị trì xuống, hơi biến dạng.
Ma nữ hạ xuống, thò tay ấn chặt móc mắc áo ấy.
Trình Hân Hinh vùng vẫy theo bản năng.
Điều tôi rất lấy làm lạ là, chứng kiến cảnh tượng này, lòng tôi chẳng có chút gợn sóng.
Tôi nhớ lại cô gái ở trong buồng vệ sinh ấy, bị yêu tinh do đá Bích Tỷ biến thành giết chết… Lúc Võ Thần Hy bị giết, cảm xúc của tôi cuộn trào mãnh liệt, tôi muốn cứu cô ta, nhưng chẳng thể cứu được, chỉ đành đứng nhìn cô ta bị giết chết một cách tàn nhẫn.
Cảnh tượng trước mặt tuy không đẫm máu đến thế, nhưng cũng rất tàn nhẫn.
Sự vùng vẫy của Trình Hân Hinh đang yếu dần, cô ta sắp chết rồi.
Tôi chỉ cần tiêu diệt con ma nữ này ngay tại đây, thì Trình Hân Hinh rất có thể sẽ được cứu.
Nhưng tiêu diệt ma nữ rồi…
Bây giờ chắc là thời điểm trước khi Thanh Diệp gặp ma nữ…
Mất đi một con ma nữ, tiến triển của lịch sử trong hai, ba mươi năm sau có xảy ra biến đổi trời long đất lở không? Sẽ có nhiều người hơn vì chuyện này mà chết, hay là…
Linh hồn của tôi giống như bị thứ gì đó chạm vào một cái.
Những suy nghĩ và cân nhắc đầy bình tĩnh kia đã dừng lại.
Thân thể Trình Hân Hinh co giật mấy cái và cũng dừng lại mọi dấu hiệu của sự sống.
Ma nữ thả tay ra.
Chiếc móc kém chất lượng kia bị trọng lượng của cơ thể Trình Hân Hinh trì kéo, rớt xuống đất phát ra tiếng động lớn.
Lại có người gõ cửa, kế đó là giọng nói đầy lo lắng của mẹ Trình Hân Hinh.
Ma nữ ngẩng đầu lên, tôi cũng ngẩng lên theo.
Bên trên gian buồng vệ sinh, trong khu vực nhỏ bé ấy, có một con ma khác đang bay ở đó.
Đó là một người đàn ông trẻ, mặc áo bào dài tay, giống như thần tiên trong phim cổ trang.
Trên thân người đó không có âm khí, nhưng rõ ràng không phải con người.
Người đó nhìn ma nữ nở một nụ cười thưởng thức, ánh mắt liếc qua rồi nhắm thẳng vào tôi.