Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1616: Trò đùa dai (1)




Cả người Hồ Quảng Thắng đều sững ra.

Cô gái phá lên cười ha ha. Cô ta đang ngồi trên bàn học, đong đưa đôi chân. Nhưng cô ta không có bàn chân, từ bắp chân trở xuống chẳng1có gì cả. Còn nhìn thấy một phần mép trên của tất dài. Đôi chân ấy tựa như bị một nhân viên đồ họa kém cỏi dùng photoshop xóa mất một phần.

Động tác cố ý của cô gái8khiến cho đôi chân ấy lộ rõ trong tầm mắt của tôi.

Tôi cảm thấy Hồ Quảng Thắng đã run lên bần bật.

“Ha ha ha… cậu có thể thấy tớ à.” Cô gái bật cười ngọt ngào, đôi mắt2chớp lia lịa nhìn nam sinh mà tôi đang nhập vào: “Vậy thì hay quá! Tớ muốn kiếm một người bạn chơi với mình lâu lắm rồi. Cậu đi cùng tớ nhé… ở lại đây, chơi với tớ4mãi mãi…”

Cô ta vừa nói ríu rít, vừa thò bàn tay trắng bệch đến.

Bàn tay ấy tỏa ra một làn hơi lạnh lẽo, tựa như được làm bằng băng.

Khi sự lãnh lẽo ấy đến gần da, da liền sinh ra cảm giác đau nhói.

“Á!” Hồ Quảng Thắng vừa la lớn, vừa hất đổ chiếc ghế sau lưng, chạy về phía cửa lớp.

Cậu ta hít thở khó nhọc, cố sức tháo chạy, tim phổi, cơ bắp đều chịu áp lực to lớn.

Chạy ra khỏi lớp, băng qua hành lang, tiếp đến là cầu thang.

“Ha ha ha ha…”

Tiếng cười của cô gái bám sát phía sau, như hình với bóng, không thể tách rời.

Cơn gió lạnh buốt ấy cũng bám sát phía sau vành tai của Hồ Quảng Thắng.

Là do cô gái bám sát cậu ta, phà hơi vào gáy của cậu ta.

Hồ Quảng Thắng sợ đến mức đầu óc trống rỗng, chỉ còn biết tháo chạy.

Cậu ta xuống đến lầu một, chỉ còn lại vài bậc tam cấp, bèn vọt thẳng qua, định nhảy xuống dưới.

Chân tiếp đất không được vững, theo quán tính, cả người cậu ta nhào về phía trước, vô thức đưa tay ra chống xuống đất.

Rắc một tiếc, xương tay gãy mất.

Tay và vai của Hồ Quảng Thắng lần lượt đập xuống nền xi măng cứng chắc, xương tay bị đâm xuyên qua cơ và da, thò ra khỏi tay áo sơ mi.

“Á…” Hồ Quảng Thắng gào thảm một tiếng, ôm chặt cánh tay.

Máu chảy đầy đất và nhuộm đỏ bàn tay của cậu ta.

Cậu ta cúi xuống nhìn vết thương của mình, hoảng sợ đến mức tim đập loạn xạ, sợ hãi càng dâng cao.

“Ô, cậu bị thương rồi à.” Tiếng cô gái từ trên đỉnh đầu vang xuống.

Hồ Quảng Thắng run rẩy quay đầu qua, liền nhìn thấy cô gái đang ngồi ở bên cạnh nâng tay mình lên, đôi chân không có bàn chân vẫn đang đong đưa tới lui.

“Cần tớ giúp không?” Cô gái hỏi, giọng nói hiền hòa, tựa như đang tốt bụng hỏi thăm.

Hồ Quảng Thắng từ mặt đất đứng lên, e dè lùi lại, trong lòng vẫn đang rất hoảng loạn, không biết phải làm sao.

Cô gái nhìn chằm chằm cậu ta một lát, đột nhiên biết mất ngay tại chỗ.

Hồ Quảng Thắng sững người, đầu óc càng trống rỗng hơn.

“Đau lắm à? Hay là để tớ giúp cậu đè nó vào…” Giọng cô gái đang ở sát bên.

Hồ Quảng Thắng cúi xuống, nhìn thấy đầu của cô gái đang thò đến vết thương của mình.

Cô ta thò tay ra, đè lên chiếc xương đã lòi ra ngoài.

Một cơn đau buốt óc từ vết thương lan ra.

Hồ Quảng Thắng gào to một tiếng, theo bản năng hất cô ta ra, lùi lại thêm mấy bước.

Cô gái hình như đã bị đánh trúng mặt, ngã nhào xuống đất.

Hồ Quảng Thắng đau đến nỗi nín thở, nhìn qua cô gái, đột nhiên cảm nhận thấy bầu không khí trở nên nặng nề.

Cô gái ngồi trên đất quay lưng về phía cậu ta, chân xõa ra hai bên người, nhìn vào tựa như một cô gái yếu đuối đang bị tổn thương.

Mái tóc đen láy xõa bên vai của cô ta phát sáng, do thân thể run rẩy, nên cũng khẽ rung lên.

Hồ Quảng Thắng nín thở.

“Quá đáng… tớ chỉ muốn giúp cậu… tớ muốn giúp cậu mà…” Cô gái vừa nói khe khẽ, vừa chầm chậm quay đầu qua.

Mái tóc đong đưa, lộ ra nửa bên mặt của cô ta.

Nửa bên này cũng giống như nãy, vẫn thanh tú xinh đẹp như thế. Thế nhưng, khi cô ta quay hết cả khuôn mặt qua, liền thấy nửa bên kia tựa như đã bị rạch đứt một vệt, máu chảy như nước, còn làm lộ ra xương trắng và hai hàm răng gớm ghiếc.

“Á á a….” Hồ Quảng Thắng sợ hãi gào lên, quay đầu bỏ chạy.

Tôi quay lại nhìn một cái.

Thương tích đáng sợ trên mặt cô gái đã biến mất, cô ta nhìn theo bóng của Hồ Quảng Thẳng, bật cười ngặt nghẽo.

Hồ Quảng Thắng chạy thục mạng, khi sắp ra khỏi hàng hiên thì có một cái bóng đi ra khỏi cổng chính ở trước mặt.

Lần này, thân thể đã rất hoàn chỉnh, có hai chân.

Nhưng cô gái đang vẹo đầu qua, đưa xương, răng đã lộ ra hoàn toàn nhào về phía Hồ Quảng Thắng. Đôi mắt to tinh ranh ấy cũng lệch qua một bên, cách nhìn người hết sức quái đản.

“Đừng chạy mà. Đừng chạy… để tớ giúp cậu… để tớ giúp cậu…”

Giọng cô ta khàn đục, mang theo tiếng vọng, tựa như từ bốn phương tám hướng của hành lang vang lại.

Hồ Quảng Thắng một lần nữa hoảng hồn khiếp vía, vội vàng quay người, những mặt đã áp sát mặt của cô gái.

“Để tớ giúp cậu…” Đôi môi cô gái mấp máy, hai hàm răng lộ ra ngoài cũng đang di chuyển lên xuống.

“Á a…” Hồ Quảng Thắng xông về phía căn phòng bên cạnh, tông cửa chạy vào, dùng cánh tay lành lặn đẩy cánh cửa, rồi nhọc nhằn khóa trái cửa lại.

Cậu ta lùi ra sau đến mấy bước, khóe mi đã trào nước mắt.

Cộc cộc!

Cộc cộc!

Đùng đùng đùng!

Đùng đùng đùng đùng đùng!

“Mở cửa đi! Để tớ vào giúp cậu nhé! Để tớ vào giúp cậu nhé…” Ma nữ đang gõ cửa.

Hồ Quảng Thắng phát ra những tiếng nấc nghẹn, không ngừng lùi lại, đến bên cạnh cửa sổ.

Lưng cậu ta đang tựa vào cửa sổ.

Đùng!

Cửa sổ ở sau lưng phát ra tiếng động lớn.

Cả người ma nữ áp sát vào cửa sổ, hai mắt trợn trừng nhìn Hồ Quảng Thắng.

Hồ Quảng Thắng sợ hãi ngồi phịch xuống sàn, dưới thân chảy ra thứ chân lỏng có mùi khai.

“Đừng qua đây… đừng… hu hu hu… đừng qua đây… cứu mạng… cứu với!” Hồ Quảng Thắng hoảng loạn gào lên.

Cậu ta gần như nằm trên nền nhà, thân thể đã mất kiểm soát.

Nước mắt và máu đều rơi xuống nền nhà.

Lạch cạch!

Khóa cửa đã bị mở.

Kẽo kẹt…

Sau cánh cửa đang chầm chậm mở ra, là một đôi giày vải đời cũ.

Trên nữa, là tất dài màu trắng, váy xõa màu lam…

Ma nữ hả hê đứng ngay cửa vào, cúi đầu nhìn Hồ Quảng Thắng.

“Thấy chưa, vẫn phải cần tớ giúp cậu mà.” Ma nữ nói, vui vẻ hớn hở đi về phía Hồ Quảng Thắng.

Vết thương gớm ghiếc trên mặt cô ta đã lành lặn, nhìn vào vẫn là một cô nữ sinh có diện mạo ưa nhìn.

Cô ta vừa cười, vừa khụy người xuống trước mặt Hồ Quảng Thắng, đưa tay nâng đầu Hồ Quảng Thắng lên.

Hồ Quảng Thắng tựa như một con vật đáng thương, đang run bần bật trước dã thú.

“Tớ đến giúp cậu. Sẽ hết đau ngay thôi… Chỉ cần chết, thì không còn đau nữa!” Ma nữ vừa nói, vừa để lộ ra hai hàm răng trắng hếu của mình, há miệng để Hồ Quảng Thắng nhìn thấy cái thứ rớt từ trong miệng của cô ta ra.

Chạch!

Lưỡi của cô ta rớt lên mặt Hồ Quảng Thắng, rồi rơi xuống nền gạch.

“Á!” Hồ Quảng Thắng hét một tiếng ngắn, hai mắt trợn ngược, ngất xỉu.

Tôi không hề vì thế mà ngất đi.

Ma nữ nhìn chằm chằm Hồ Quảng Thắng một lát, mới hất tay, khiến đầu của cậu ta đập mạnh xuống nền.

Khúc lưỡi trên nền nhà đã biến mất.

Ma nữ đứng dậy, vừa hát nghêu ngao vừa khoan thai đi ra ngoài.

Tôi bám theo vài bước, chỉ thấy bóng lưng cô ta biến mất trong dãy hành lang ngập nắng chiều.

Linh hồn tôi bị kéo một cái, cảnh vật xung quanh cũng méo mó biến dạng.

Ánh nắng chiều hiền hòa đã biến mất, xung quanh là một mảng tối đen.

Tiếng thở rất nặng nề, rất mệt mỏi.

Tôi cảm thấy thân thể của mình đang kẹt trong một không gian chật hẹp, hoàn toàn không thể cử động.

Thân thể đã cục cựa, hai tay và hai chân đều đang gồng lên.

“Phù….”

Là âm thanh của con gái. Cô ta thở hắt ra một hơi, rồi lập tức nín thở, tứ chi tiếp tục gồng lên.

“Á…”

Chút sức lực ấy cuối cùng cũng đã cạn.

Tôi nghe thấy tiếng nức nở của con gái.

Ý thức bị xâm lấn, khiến tôi nhìn thấy một số phân đoạn.