Mí mắt Tiêu Doanh giật giật mấy cái: “Trúng tà là sao?”
Tuy bề ngoài ông ta vẫn cố giữ bình tĩnh, nhưng tim đã bắt đầu rung lên.
Triệu chứng của ông ta quả thật rất giống trúng tà, cứ hay nhìn thấy ảo giác.
Người đàn ông kia ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Thì nhìn thấy ấy đó. Còn nghe thấy tiếng khóc, tiếng la hét. Lúc cánh rừng bốc cháy liền nghe thấy những âm thanh ấy, ai nấy cũng sợ phát khiếp. Sau đó hình như lại nhìn thấy... nhìn thấy trong rừng có người. Ăn không ngon, ngủ không yên. Cụ tổ của tôi cũng vì chuyện đó mà đánh người anh kia. Vì cứ ngỡ gặp phải ma, mới nhào đến đánh, cụ lúc đó sợ đến mức hóa rồ luôn mà. Nhà tôi đã kể như thế đấy. Vốn dĩ đâu có cố ý đánh người đâu.”
Nghe giọng điệu của người đàn ông liền nhận thấy anh ta khá là oán hận nhà họ Thân.
Nếu như những anh ta nói là sự thật, vậy thì người tổ tiên ấy của anh ta đã đánh Thân Minh Tu bị thương, rồi phải trốn khỏi Dân Khánh, cũng xuất phát từ nguyên nhân giúp nhà họ Thân đốt cháy cánh rừng.
Điều khiến tôi bất ngờ chính là người đưa ra ý định lại là Thân Minh Nghĩa.
Nếu những câu chuyện truyền tai nhau mà con cháu đời sau của nhà họ Thân nghe được đều là thật, thì Thân Minh Nghĩa có người chị song sinh bị ném chết tươi khi vừa chào đời, Thân Minh Nghĩa thì sức khỏe lại yếu kém, rất có thể đã bị chính đứa bé gái sơ sinh ấy bám theo. Và chuyện sai người đốt rừng sau này, cũng chỉ có mỗi lý do ấy.
Thân Minh Tu vì bị đánh trọng thương mà không thể sinh con, để rồi nhà họ Thân chỉ còn mỗi nhánh bên phía Thân Minh Nghĩa…
Đến đời của Thân An Khang, dẫu ông ta đã nhận Tiêu Doanh làm con thừa tự và đích xác là trong người Tiêu Doanh cũng có dòng máu của nhà họ Thân, nhưng xét kĩ ra thì ông ta không có dòng máu truyền thừa chính tông của nhà họ Thân.
Dẫu có nới lỏng điều kiện thì sau này Tiêu Doanh đã nhận tổ quy tông, bản thân không tự nhận mình là người nhà họ Thân, thì làm sao nối dõi dòng giống cho nhà họ Thân được?
Như vậy dòng dõi nhà họ Thân đã bị đoạn tuyệt.
Thân Tiểu Dung không thể đầu thai vào nhà họ Thân được nữa.
Có lẽ ông ta vĩnh viễn không thể đầu thai được, chỉ còn cách ở lại mãi mãi dưới Địa Phủ.
Nghĩ đến đây thì khung cảnh của cảnh mộng đã thay đổi.
Tiêu Doanh nghe được những lời đồn đại từ người đàn ông kia, biết được chuyện về cánh rừng, nhưng vẫn không thể giải quyết được vấn đề nan giải mà ông ta đang đối mặt.
Bản thân Tiêu Doanh không thể hiểu nổi, tại sao mình lại bị những hồn ma ấy nhắm đến.
Là vì ông ta không thể giúp cho huyết mạch của nhà họ Thân được tiếp nối ư?
Tiêu Doanh suy ngẫm thật kĩ, rồi nhanh chóng kết hôn với một lưu học sinh trong nước, sinh được một đứa con trai.
Nhưng trong khoảng thời gian hai ba năm ấy, ảo giác mà ông ta nhìn thấy vẫn còn tồn tại và mỗi lúc một rõ ràng hơn.
Đứa con trai được đặt tên là Thân Tráng Tráng kia, chẳng hề cải thiện được tình trạng của ông ta.
Thân Tráng Tráng còn rất ghét Tiêu Doanh, mỗi lần nhìn thấy ông ta là khóc ré lên.
Bản thân Tiêu Doanh cũng chẳng có cảm tình và không quan tâm đến đứa con này.
Ông ta đang ôm đầu và bắt đầu thấy khó thở.
Ông ta đã đi sâu vào trong cánh rừng, những thi thể treo trên cây đều đang nhìn ông ta. Những thi thể ông ta đi ngang qua đều tự động quay lại, mặt hướng về phía ông ta. Họ luôn luôn hướng mắt về phía Tiêu Doanh, vẻ mặt u ám đáng sợ, ánh mắt tràn đầy thù hận nhìn chằm chằm ông ta.
Dưới chân Tiêu Doanh là mặt đất đẫm máu, ướt nhẹp và nhớp nháp.
Mỗi bước chân giẫm lên, máu sẽ thấm vào đế giày, dần xuyên qua đế giày, thấm đến lòng bàn chân ông ta, rồi đến mắt cá chân…
Tiêu Doanh cảm thấy cổ của mình cũng đã bị dây thừng siết chặt.
Ông ta sắp chết rồi.
“Oa oa oa oa…” Thân Tráng Tráng khóc to, đôi mắt giàn giụa nước mắt nhìn chằm chằm Tiêu Doanh, ẩn trong ấy là nỗi sợ hãi tột độ.
Đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy có một bóng người đang đứng sau lưng Tiêu Doanh.
Sau lưng ông ta là vách tường, trên tường có một khung cửa sổ hình tròn, ánh nắng đang chiếu vào từ chỗ ấy.
Trên cửa sổ hình như có bụi và có một chiếc bóng có hình dáng con người.
Tôi cúi xuống nhìn nền nhà.
Đúng là có một bóng người trong ánh nắng, ngoài bóng của Tiêu Doanh thì còn một cái bóng khác, nhưng đại bộ phận của cái bóng này chồng lên trên bóng của Tiêu Doanh.
Tôi xuyên thẳng qua bức tường, bay ra ngoài, trông thấy chủ nhân cái bóng ấy.
Tôi giật mình.
Người đó có mái tóc đen, đôi mắt đen, bộ đồ vest mặc trên người cũng đen, cà vạt và áo sơ mi bên trong đều là màu đen. Đôi giày da không có chút độ bóng nào, mà chỉ thuần một màu đen.
Điều khiến tôi kinh ngạc nhất chính là nước da người này cũng đen nốt. Đây là một người da đen.
Thấy anh ta mặc nguyên bộ đồ đen, đầu tiên tôi liền cho đó là Quỷ Sai, nhưng sau khi phát hiện ra màu da của anh ta thì tôi lại thấy phân vân.
Ngẫm lại, tôi đã nhìn thấy trên đường đang có những người ngoại quốc mắt xanh tóc vàng đi đi lại lại.
Vậy ra, là do ở đây là ngoại quốc sao?
Tôi hơi nghi ngờ.
Rõ ràng đối phương là Quỷ Sai, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy tôi.
Anh ta rất cao lớn, lại đứng lơ lửng giữa không trung, nhìn về phía Tiêu Doanh xuyên qua khung cửa sổ được lắp trên mái nhà.
Tiêu Doanh cuối cùng cũng đã nhận ra gì đó, chầm chậm quay đầu lại.
Trong tầm mắt của Tiêu Doanh, tôi chẳng trông thấy bất cứ thứ gì đáng ngờ hết. Tuy Tiêu Doanh đã nhìn thấy ảo giác, nhưng không hề vì thế mà thức tỉnh được năng lực gì cả.
Quỷ Sai ấy rời khỏi cửa sổ mái nhà, xuất hiện ngay bên cạnh hòm thư.
Tôi nhìn thấy anh ta lấy ra một tờ giấy, nhét vào hòm thư.
Tôi đang định đến xem thử nhưng lại bị vị trí của Tiêu Doanh hạn chế mất phạm vi hoạt động.
Tôi chưa kịp bực mình thì ánh sáng xung quanh đã thay đổi.
Tiêu Doanh đã thay đồ, xuất hiện bên cạnh hòm thư, tôi cũng đang đứng bên cạnh ông ta.
Tiêu Doanh mở hòm thư, lấy bưu kiện và tờ giấy ấy ra.
Ông ta cứ ngỡ là quảng cáo không quan trọng, nên chỉ nghía mắt nhìn lướt qua.
Nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến cả người ông ta cứng đờ và bắt đầu run lên.
Đó chính là phiếu gửi tiền mà tôi đã thấy trong video của Thanh Diệp.
Tiêu Doanh nhận ra thứ này và cũng đã thấy rõ số tiền đề trên ấy.
Ông ta không hề nhìn thấy ảo giác, nhưng cảm giác sợ hãi lại lớn hơn.
Ông ta nhìn quanh, nhưng chẳng thấy có bóng người nào khả nghi cả.
Thời gian cảnh mộng lại nhảy cóc.
Tiêu Doanh mang theo một trái tim đầy thấp thỏm và sợ hãi đến ngân hàng, hỏi thăm về chuyện tờ phiếu gửi tiền.
“Thưa ông, đây đích xác là phiếu gửi tiền của ngân hàng, tài khoản không kí tên, chỉ cần cầm tấm phiếu gửi tiền này là có thể làm thủ tục rút tiền ở chỗ chúng tôi.”
“Phiếu gửi tiền này có từ khi nào vậy? Ý là tiền được chuyển vào từ bao giờ?” Tiêu Doanh căng thẳng hỏi.
“Ở đây có số hiệu. Chắc là chuyển tiền vào năm 72 ạ.”
“Năm 1972?” Từ căng thẳng, Tiêu Doanh đã chuyển qua ngơ ngác.
“Vâng ạ.” Cô nhân viên tiếp tân của ngân hàng nhoẻn miệng cười.
Tôi cũng đang thấy thật kỳ lạ.
Tôi quay qua nhìn bảng lịch điện trên tường của ngân hàng. Bây giờ là năm 1973.
Nếu đúng là do Thân Tiểu Dung ấy gửi tiền, thì ít nhất đây cũng là giao dịch được làm cách đây chín chục, một trăm năm về trước chứ?
Mà kể ra thì nếu là giao dịch được tiến hành cách đây cả trăm năm, đến tận bây giờ vẫn chưa có người ra mặt xử lý, thì khoản tiền này vẫn sẽ còn nằm yên đó được sao?
Hay là nhà họ Thân luôn có người xử lý số tiền này?
Như vậy mới có thể giải thích được sự giàu có của nhà họ Thân. Đúng là Thân An Khang có để lại di sản và hiện di sản đã lọt vào tay mấy người vợ của ông ta. Phí sinh hoạt hằng ngày của Tiêu Doanh đều dựa vào tiền trong nước gửi qua. Bởi bọn họ đều nghĩ rằng, trong tay Tiêu Doanh đang nắm giữ món đồ cổ không dễ bán đi và Tiêu Doanh xuất ngoại cũng vì muốn kiếm người mua thích hợp.
Vốn Tiêu Doanh đã lừa được những người tham lam đến điên cuồng của nhà họ Thân nhưng bây giờ ông ta lại thấy nghi ngờ, phải chăng mình đã bị người nhà họ Thân lừa rồi.
Tiêu Doanh biến sắc mặt đến mấy lần, cuối cùng dưới sự tư vấn của nhân viên ngân hàng, đã cắn răng quyết định rút ra khoản tiền ba triệu này.
“Có thể biết được ai là người gửi tiền không?”
Nhân viên ngân hàng lắc đầu: “Chúng tôi có trách nghiệm phải giữ bí mật.”
Tiêu Doanh đành bỏ cuộc. Ông ta mở một tài khoản khác, nhận được số tiền khổng lồ này.
Sau khi lấy được tiền, ông ta chuyển sự chú ý về trong nước.
Tôi đã nhìn thấy Tiêu Doanh bắt đầu viết thiệp mừng năm mới.
Loại mực mà ông ta dùng để viết chữ khá là đặc biệt, được mua ở chỗ các phù thủy tại địa phương với giá rất cao.
“Có cái này ông có thể biết được hành động của họ. Nếu họ nảy sinh ác ý đối với ông, thì ông sẽ cảm nhận được ngay.”
Tuy đang viết những lời chúc bình dị quen thuộc, nhưng vẻ mặt của Tiêu Doanh lại cực kỳ hung tợn.
Trong đầu ông ta, những thi thể trong khu rừng khe khẽ lắc lư. Chỉ có các thi thể dao động, còn cây cối và cỏ xanh đều đứng im. Những người đã chết ấy giống như đang vùng vẫy, vùng vẫy thoát ra khỏi trạng thái tử vong, muốn sống lại, muốn giết chết Tiêu Doanh.
Tiêu Doanh gửi đi hết tất cả các tấm thiệp.
Cùng lúc đó, tôi và Tiêu Doanh đều nghe thấy tiếng khóc, tiếng cười trong ảo giác ấy.
Ảo giác trước đây chưa từng có, bây giờ đã xuất hiện.
Giống như người đàn ông kia mô tả, có tiếng khóc, tiếng cười của rất nhiều người, có cả tiếng cây cối bốc cháy hừng hực và mùi khét bốc ra từ đám cháy.
Tiêu Doanh cảm thấy một cơn sợ hãi ập đến, ý thức đột ngột rơi vào trống rỗng.
Tôi vẫn giữ được bình tĩnh và nhìn thấy Quỷ Sai da đen kia đột ngột xuất hiện sau lưng Tiêu Doanh. Anh ta làm một động tác, cứ một lần vẫy tay, lập tức có một hồn ma hiện ra bên cạnh anh ta, cứ thế hết con ma này đến con ma khác.
Điều nằm ngoài dự liệu chính là những hồn ma này giống như đúc những hồn ma mà Tiêu Doanh đã thấy trong ảo giác.
Động tác của chúng từ cứng đờ chuyển qua linh hoạt, vẻ mặt tràn đầy thù hận từ đầu cho đến cuối. Chúng lao về phía Tiêu Doanh, đâm sầm vào trong thân thể của ông ta, như muốn xé nát thân thể của ông ta ra.
Tiêu Doanh lập tức đổ nhào xuống, lăn lộn quằn quại trên sàn nhà, phát ra những tiếng gào thét đau đớn.