Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1570: Lấy đồ (3)




Tiếng chuông báo thức khiến tôi tỉnh giấc.

Giấc mộng đã kết thúc, tuy rất ngắn ngủi, nhưng đã khiến tôi nhìn thấy không ít thứ.

Tôi tắt chuông báo thức, cầm điện thoại trên tay mà ngẩn ngơ.

Đạo diễn không phân biệt được người sống và ma, tôi thì có thể nhìn thấy, cảm thấy âm khí.

Đúng là tôi nhận ra âm khí trên người của Takahashi và Ono.

Nhưng sau đó, tôi lại chẳng cảm nhận thấy có chút âm khí nào trên người nhóm Furukawa.

Nếu chỉ có một hai trường hợp như vậy, thì còn chấp nhận được.

Trước đây không phải tôi chưa từng tiếp xúc với nhưng hồn ma đặc biệt không có âm khí.

Nhưng thình lình xuất hiện hẳn một bầy ma cùng không có âm khí như thế, vậy tôi không thể nào xem thường được.

Tôi thay đồ, vệ sinh rồi ăn sáng xong xuôi, nhưng mãi vẫn chưa tìm ra câu trả lời hợp lý.

Nhóm Ngô Linh có lẽ vẫn chưa biết chuyện này, tôi gửi tin nhắn, nhắc nhở họ cẩn thận.

Trên đường đi làm, tôi vẫn trong tình trạng cảnh giác như trước kia, chẳng còn cảm giác hoang mang như hôm qua nữa.

Nếu Furukawa, Sakai… sau khi chết trở thành những hồn ma không có âm khí, thì những người khác cũng có thể sẽ xuất hiện tình trạng tương tự.

Vì thế, những người đang đi làm xung quanh tôi, chưa chắc đã là người sống.

Tinh thần tôi không ngừng căng thẳng, nên khó tránh cảm thấy mệt mỏi.

Điện thoại rung, vang lên thông báo.

Tôi tưởng là Ngô Linh trả lời, lấy điện thoại ra xem thì nhận ra có một trang giải trí trên mạng xã hội vừa đăng tin.

Trước đây tôi có đăng kí theo dõi mấy trang giải trí.

Phải công nhận là họ cần mẫn đăng tin thật.

Mở ra xem, không thấy có tin tức liên quan đến Nam Thiên và đoàn làm phim, nên tôi chặn những tin này lại.

Xe buýt đến trạm, vào đơn vị, chờ cho đến khi nhóm Tí Còi đến đủ, chúng tôi cũng nhau qua thôn Sáu Công Nông.

Hôm nay là một ngày an nhàn, không người có quyền tài sản nào đến kí hợp đồng.

Chủ nhiệm Mao ở bên cạnh uống trà, dạo các tài khoản của bạn bè trên mạng, còn quay qua hỏi Quách Ngọc Khiết xin các icon biểu cảm và hỏi thêm làm sao tải xuống phần mềm mà bạn bè bà ấy giới thiệu.

Tí Còi cũng lấy điện thoại ra, kết nối mạng của ủy ban khu dân cư, lên xem livestream.

Chủ nhiệm Mao thấy vậy, còn nhiệt tình nhắc: “Cậu đừng dùng tai nghe, đeo vào đau lắm, với lại cũng không tốt cho tai.

Cứ mở loa luôn đi, không sao đâu.”

Chúng tôi cũng chẳng ngại gì, Tí Còi liền gỡ tai nghe ra.

Giọng nói vang ra là của đàn ông.

Tôi chẳng mấy khi xem livestream.

Lần duy nhất xem trọn vẹn livestream là vụ nhóm Chuyên gia tự tìm đường chết đến nông trường bỏ hoang.

Streamer thình lình chửi lên mấy câu, kích động đập bàn phím, sau đó quát to một tiếng, cùng với đó là tiếng gầm của nhân vật trong game, sau cùng mọi âm thanh đều im bặt.

“Chết rồi hả?”

Gã Béo hỏi.

Tí Còi bật cười ha hả: “Ờ, chết rồi.

Bị lừa chết rồi.”

“Thời điểm này mà livestream, có phải là người nổi tiếng nào đó trên mạng không?”

Quách Ngọc Khiết nhìn lên đồng hồ trong văn phòng rồi hỏi.

“Không phải, xem đại thôi.”

Tí Còi vừa dứt lời, thì trong điện thoại chợt vang ra tiếng hát.

Giọng hát khiến người ta phải dở khóc dở cười.

“Ôi, các anh em chẳng biết thưởng thức gì hết.

Giọng của tôi hay như thế mà chê là sao?”

Streamer nói: “Được rồi, không hát thì không hát vậy.

À, để tôi xem xem, phần mềm này bắt mắt đấy, hiệu ứng… để xem xem thế nào nhé…”

Cùng với hiệu ứng âm thanh kiểu “buling buling”

, streamer vỗ đùi cười ha hả.

Tôi ngó đầu qua dòm thử, thấy trên màn hình điện thoại của Tí Còi hiện lên các hiệu ứng hoa tươi, khói lửa… Một giây sau, đầu của streamer xuất hiện hiệu ứng tóc giả, đôi mắt cũng bị phóng to lên mấy lần.

Hình như anh ta đã nghiện thứ này rồi, nên thử đến mấy hiệu ứng liền.

“Livestream gì thế?”

Gã Béo hỏi.

“Mới ra, gọi là cái gì Nai đó.

Tải xuống có lì xì.”

Tí Còi thoát ra khỏi kênh livestream, đưa biểu tượng của phần mềm cho chúng tôi xem.

Nai Sừng Lớn.

Cái tên này đích xác là chưa từng nghe qua.

Biểu tượng chỉ là một cái đầu nai, được đính trên khối hình nền vuông có màu xanh lục, nhìn vào khá giống tiêu bản của mấy con thú bị săn.

“Nghe nói sắp tổ chức sự kiện lớn, có rải tiền, chiến tranh… và nhiều hình thức quảng bá khác.”

Tí Còi lại mở phần mềm lên: “Phần mềm của họ làm rất tốt, hiệu ứng cực kỳ thú vị.”

Bấy giờ đã có người đến ủy ban khu dân cư.

Tôi ngẩng lên nhận ra đó là Lưu Chí Quốc, con trai cả của Tống Hiền.

Vừa nhìn thấy chúng tôi, Lưu Chí Quốc liền đến chào hỏi: “… Hôm qua mẹ tôi đã làm phiền các cậu.

Tôi đến để lấy đồ của ông bà ngoại.”

Tôi nhìn sau lưng ông ta.

Quả nhiên ông ta đến một mình.

“Em trai ông không cùng đến sao?”

Quách Ngọc Khiết nhanh nhảu nói.

Cô ấy rất xinh đẹp, đôi mắt to chớp chớp, đầu nghiêng qua một bên, tất cả đều khiến cho một người đàn ông trung niên như Lưu Chí Quốc bị cứng lưỡi, chẳng đáp được lời nào.

Vấn đề này đâu có nên hỏi thẳng như thế.

“Không, nó đi làm rồi.”

Lưu Chí Quốc đáp.

Nhóm Tí Còi đã biết Tống Hiền lấy cái gì ở trong nhà.

Bây giờ Tí Còi lên tiếng hỏi cứ như đang tán gẫu: “Nghĩa trang mà bà ấy nói đã tìm được rồi à? Có phải muốn an táng tro cốt của hai ông bà ở đó không?”

“Chưa thấy.

Cũng chẳng biết mẹ tôi nghe từ đâu.

Mấy năm gần đây đầu óc mẹ tôi không được minh mẫn lắm.”

Lưu Chí Quốc thở dài: “Định là sẽ đem về trước, ngày mai mời thầy đến tụng kinh, sau đó sẽ an táng ở nghĩa trang chỗ cha tôi.

Sau này muốn tảo mộ cũng tiện hơn.”

Tống Hiền vẫn còn sống, chúng tôi cũng được bà ấy nhờ giữ gìn đồ đạc.

Lưu Chí Quốc muốn làm gì, chúng tôi cũng không xen vào được.

Nhưng tôi vẫn chưa rõ lý do Lưu Chí Quốc đến ủy ban khu dân cư lắm.

Trò chuyện xong, chúng tôi đều nhìn Lưu Chí Quốc.

“À… tôi cũng chưa biết mấy món đồ ấy để ở đâu, cho nên đến tìm cậu…”

Lưu Chí Quốc nói.

Tôi ngạc nhiên: “Mẹ ông chưa nói cho ông biết sao?”

“Trí nhớ bà ấy kém, vả lại cũng nói không rõ ràng.”

Lưu Chí Quốc đáp.

Nói đến đây, thì một câu nói khích của Quách Ngọc Khiết cũng không thể đuổi ông ta đi được.

“Ông Lưu, chuyện này thực sự không tiện đâu.

Đồ đạc đúng là để trong nhà của bà ấy, bà ấy nhờ tôi lấy ra giùm, rồi tôi cũng thấy bà ấy để đồ trở về.

Bà ấy đã lớn tuổi, không tiện làm những việc đó, tôi giúp một tay thì không sao.

Nhưng bây giờ tôi tự tiện đưa ông đi lấy đồ, thì không được hợp lý cho lắm.”

Tôi nói.

Chuyện này đúng là tôi rất kiêng kị.

Một mặt là do tính tôi vốn vậy, một mặt cũng vì sự hạn chế của thân phận.

Thời đại này, dìu người già còn phải tìm nơi nào có camera giám sát mới dám làm.

Giúp người ta lấy đồ ra, còn nhiều rắc rối hơn nữa.

Nếu hai lọ tro cốt ấy bị vỡ, có thể người ta sẽ bắt tôi bồi thường tổn thất tinh thần.

Nếu cái hộp gỗ có bề ngoài giống hệt đồ cổ kia bị mất, có thể người ta sẽ vin vào đó bắt tôi bồi thường mấy trăm triệu.

Đương nhiên, có khả năng cao nhất là người ta sẽ bắt đền thông qua bản hợp đồng di dời sau lưng tôi.

Chuyện này có thể xảy ra hay không tạm thời chưa bàn tới, nhưng nếu tôi tự chuốc lấy phiền phức, vậy phải chịu xử phạt thì tôi hoàn toàn không có lời nào để biện hộ cả.

Vẻ mặt Lưu Chí Quốc đã trở nên khó chịu.

“Không thì thế này, ông cùng với em trai đưa bà ấy đến đây, rồi tôi sẽ cùng cả nhà qua đó.

Hôm qua tôi đã lấy thứ gì trong ấy, cũng tiện để nói rõ với mọi người.”

Tôi đề nghị “Ý cậu là sao?”

Lưu Chí Quốc lập tức biến sắc mặt.